NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP

"Ông xã anh mau nhìn xem, mắt Tiêm Vũ thật sự đang động!"

Lúc Tiêm Vũ khôi phục ý thức, liền nghe thấy một giọng nữ kích động. Sau đó một giọng nam an ủi nói: "Đừng gấp, trước để bác sĩ tới kiểm tra một chút."

Cố sức mở to mắt, cô thấy mình đang nằm trên một cái giường, mà trên tay còn cắm ống truyền dịch, không sai, chính là tay, rốt cuộc cô cũng trở lại thân thể.

"Bảo bối, con tỉnh rồi?" Giọng nữ vừa rồi lại vang lên.

Tiêm Vũ nghiêng đầu, nhìn thấy bên giường đứng một đôi nam nữ trung niên, nghĩ bọn họ hẳn là cha mẹ của nguyên chủ, cô cố sức há miệng: "Ba ba mụ mụ, khiến hai người lo lắng rồi."

"Đứa nhỏ ngốc, nói ngốc cái gì vậy." Mẹ Mộ oán trách nói: "Chỉ cần con không có chuyện gì thì tốt rồi." Bà ôn nhu sờ tóc Tiêm Vũ.

Lúc này ba Mộ cười nói: "Được rồi, bây giờ để bác sĩ kiểm tra cho Tiêm Vũ một chút." Nói xong nghiêng thân thể, để bác sĩ phía sau tiến lên.

Bác sĩ cẩn thận kiểm tra một lần, sau đó cười nói: "Chúc mừng Mộ tiên sinh Mộ phu nhân, lệnh thiên kim đã không có việc gì, chỉ là thời gian dài hôn mê nên cần phải điều dưỡng một trận."

Mẹ Mộ bưng tới một ly nước, phía trên cắm một ống hút, bà đưa ống hút đến bên miệng Tiêm Vũ: "Uống nước đi."

Quả thật Tiêm Vũ rất khát, cô chỉ uống hai ngụm liền lắc đầu, bác sĩ khen ngợi nói: "Mộ tiểu thư làm rất đúng, cô hôn mê trong thời gian dài, vừa tỉnh lại không thích hợp uống quá lượng nước." Ông còn lo lắng đối phương không hiểu nên đang muốn nhắc nhở đây.

Tiêm Vũ mỉm cười với ông, sau đó mỏi mệt nói: "Ba ba mụ mụ, con muốn nghỉ ngơi một lát."

Đôi cha mẹ kia nhanh chóng sốt ruột nhìn về phía bác sĩ, không phải nói đã không có chuyện gì rồi sao?

Bác sĩ trấn an bọn họ: "Mộ tiểu thư vừa tỉnh lại, thân thể còn rất suy yếu, quả thật cần nghỉ ngơi nhiều, không có vấn đề gì."

Lúc này ba mẹ Mộ mới yên lòng, dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, sau đó cùng nhau rời đi.

Cửa phòng đóng lại, vẻ mặt Tiêm Vũ không còn suy yếu nữa, sắc mặt cô dữ tợn: "Hệ thống, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?" Hiển nhiên là nhớ lại những chuyện ngu xuẩn mình làm lúc IQ rơi tuyến trong thân thể mèo nhỏ kia, bắt đầu khởi binh vấn tội. Cô làm nhiều chuyện ngu xuẩn như thế, sao nó không ngăn cản?

"Bản hệ thống chỉ có tác dụng phụ trợ, quyền quyết định đều nằm trên người túc chủ." Hệ thống đúng lý hợp tình nói, ý là, tôi không có quyền quyết định bất kỳ chuyện gì cô làm.

Tiêm Vũ suy nghĩ một chút, phát hiện trừ lúc cô bãi công, làm trái với quy tắc thì hệ thống mới cưỡng chế yêu cầu cô làm việc, còn những lúc khác vẫn đều luôn phối hợp với cô, cô không cam tâm nói: "Vì sao tôi lại biến thành dáng vẻ đó?" Lúc ấy IQ của cô tuyệt đối không nằm trong giá trị bình thường.

"Chuyện này..." Hệ thống tự hỏi một chút: "Đại khái là vì dung lượng não của mèo vốn dĩ không lớn, mà một đời này của cô lại tương đối suy yếu, cho nên mới nhận đến ảnh hưởng."

Miễn cưỡng tiếp nhận giải thích này, cô nhắm hai mắt lại lần nữa, chuyện đã xảy ra, có rối rắm cũng không làm gì được, bây giờ dưỡng tốt thân thể mới là chuyện nên làm.

Bởi vì có ba mẹ Mộ dốc lòng chiếu cố, thân thể Tiêm Vũ rất nhanh đã khôi phục, chỉ là so với trước kia thì yếu hơn rất nhiều, không thể lại vận động quá nhiều, nếu không sẽ lập tức ngất xỉu, ba mẹ Mộ xem chuyện này trở thành di chứng của tai nạn xe cộ, còn thương tâm vài ngày, thế nhưng nghĩ lại cảm thấy con gái có thể tỉnh đã rất tốt rồi, hơn nữa có Tiêm Vũ khuyên bảo, bọn họ mới chậm rãi bình thường lại.

"Tiêm Vũ, còn còn nhớ rõ chuyện lúc bị tai nạn không?"

Sau khi thân thể con gái khôi phục, ba mẹ Mộ bắt đầu hỏi chuyện này.

"Con chỉ nhớ ra sân bay không bao lâu thì có một chiếc xe vọt tới chỗ con, con nhanh chóng lui về phía sau, nhưng vẫn bị đụng." Tiêm Vũ giả bộ tự hỏi, nói như vậy.

Ba mẹ Mộ liếc nhau, quả nhiên không phải là ngoài ý muốn!

"Con xem cái này." Ba Mộ cầm điện thoại mở ra lá thư mình lưu lại: "Lúc con nằm viện, ba mẹ thu được lá thư này."

Tiêm Vũ nhìn thoáng qua, chính là lá thư cô gửi cho họ, cô giả bộ giật mình nói: "Đây là chuyện gì?"

"Lúc mẹ và ba ba con nhận được tin tức, mặc dù có hoài nghi, thế nhưng vì sự an toàn của con nên vẫn đưa con về nhà." Mẹ Mộ nói: "Sau đó thật sự có người đi hỏi tin tức của con."

"Thật có người muốn hại con?" Tiêm Vũ kỳ quái nói: "Nhưng con không có quen biết người nào trong nước mà, là ai muốn hại con?"

Ba Mộ nghe được cũng nhíu mày: "Ba mẹ cũng nghĩ như thế, cho nên cảm thấy khả năng liên quan đến nguyên nhân con về nước, nên mới đi tra xét đối tượng đám hỏi của con một chút, phát hiện anh ta có một thanh mai trúc mã, cô gái kia rất thích anh ta, chỉ cần nữ sinh nào đi gần anh ta cô ta cũng sẽ nghĩ mọi cách chèn ép thương tổn, khiến bọn họ biết khó mà lui. Cho nên chuyện này có 90% là do cô ta làm. Nhưng chuyện này qua lâu như thế ba mẹ mới ra tay điều tra nên manh mối đã sớm đứt, ba mẹ không có chứng cớ." Không thì đã có thể trực tiếp tìm Lâm gia tính sổ rồi.

"Nếu hôn sự này khiến con rơi vào nguy hiểm như vậy, con thấy hay là thôi đi." Tiêm Vũ làm một bộ sợ hãi, thật cẩn thận nói.

"Con nói không sai, mẹ và ba ba con cũng có ý tưởng này, tuy rằng đối phương rất tốt, thế nhưng ba mẹ cũng không thể lấy an toàn của con ra đùa, chỉ là không cam tâm buông tha hung thủ như vậy." Mẹ Mộ tức giận nói, kỳ thật cũng trách bọn họ không có điều tra trước, không thì con gái cũng sẽ không bị thương thế này.

"Mụ mụ, mẹ đừng tức giận, một ngày nào đó chân tướng sẽ rõ ràng." Tiêm Vũ trấn an bà, cô sẽ vạch trần gương mặt thật của Lâm Văn Văn, ngược cô ta chính là công việc của cô mà.

"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa." Ba Mộ vỗ vỗ tay vợ mình: "Coi như không có chứng cớ, chúng ta cũng có thể trút giận cho con gái. Chúng ta không thể làm gì nha đầu kia, nhưng có thể đả kích công ty bọn họ một chút." Trước là vì con gái vẫn không tỉnh lại, ông mới không có hành động, hiện tại con gái đã tỉnh ông cũng có thể ra tay rồi.

"Ông xã, anh nói đúng." Mắt mẹ Mộ sáng lên, bỗng nhiên, bà nghĩ đến cái gì, nói với Tiêm Vũ: "Bảo bối, người báo tin cho ba mẹ thật sự là bạn của con hả?" Bọn họ tra xét thật lâu cũng không tìm thấy người này.

Tiêm Vũ bất đắc dĩ nói: "Mụ mụ, con vừa về nước, sao có bạn bè gì, con nghĩ người kia đại khái là vô tình phát hiện chân tướng, muốn giúp con, mới lấy trộm hòm thư của con nhắc nhở ba mẹ."

"Nói như thế, anh ta thật sự là một người tốt." Mẹ Mộ cảm thán.

Bị phát thẻ người tốt, Tiêm Vũ: "......"

"Nếu Tiêm Vũ đã khôi phục, vậy chúng ta gặp mặt Bạch gia, hủy bỏ hôn sự đi." Ba Mộ nói, sau đó giải thích với Tiêm Vũ một chút: "Vị hôn phu mà ba mẹ an bài cho con chính là Bạch Cẩn Lê, thiếu gia Bạch gia."

"Được, đều nghe ba ba." Tiêm Vũ nhu thuận nói.

"Sao cô lại muốn hủy bỏ hôn sự?" Hệ thống khó hiểu nói, nhiệm vụ của cô chính là công lược Bạch Cẩn Lê, nếu bây giờ đã tỉnh lại vậy thực hiện hôn ước với anh ta không phải được rồi sao.

"Cậu cảm thấy với tính cách của Bạch Cẩn Lê thì anh ta sẽ ngoan ngoãn nhận sự an bài của người trong nhà sao?" Tiêm Vũ biếng nhác nằm trên giường.

"Nhưng anh ta đã biết thân phận của cô rồi mà." Hệ thống nói, trong nguyên tác, không phải là mèo nhỏ và nam chủ lâu ngày sinh tình, sau đó mèo nhỏ chết mất, Mộ Tiêm Vũ tỉnh lại, hai người cùng một chỗ sao?

"Vậy cậu cảm thấy, tôi và Bạch Cẩn Lê có lâu ngày sinh tình sao?" Tiêm Vũ trợn trắng mắt.

Hệ thống: "......" Hẳn là không có? Nó cảm thấy nam chủ xem Tiêm Vũ giống như đồ vật của mình, trên điểm này thì túc chủ kém xa so với nguyên chủ, tuy rằng nguyên chủ người ta cũng sẽ gây thêm phiền cho nam chủ, nhưng cuối cùng cô ấy sẽ tìm đúng thời cơ làm dịu lại, nam chủ vẫn cho rằng cô ấy chỉ là một con mèo nhỏ thông minh hơn người, mà không có hoài nghi cô ấy là yêu quái hay là người ngoài hành tinh gì, cuối cùng, anh còn cho phép nguyên chủ ngủ chung giường với anh. Mà túc chủ thì sao, ở chung mới vài ngày đã bị người ta lật tẩy, vẫn ngủ trong ổ nhỏ của mình không nói, cuối cùng còn nhờ nam chủ người ta hỗ trợ mới về được thân thể. Aiz, thật sự là không có cách nào so sánh.

"Không phải cậu đang oán thầm tôi đấy chứ?" Tiêm Vũ hồ nghi hỏi.

"Sao có thể như vậy được." Hệ thống phủ nhận: "Tôi chỉ đang suy nghĩ kế tiếp cô sẽ làm gì thôi."

"Làm sao à? Tôi cảm thấy mất trí nhớ giống nguyên chủ cũng rất tốt." Nếu cô không mất kí ức vậy lúc nam chủ nhìn thấy cô khẳng định sẽ không được tự nhiên, độ khó của công lược sẽ tăng thêm rất nhiều, ngược lại nếu mất trí nhớ, có lẽ sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn, nam chủ là loại hình trong kiêu ngạo còn mang theo bá đạo khiết phích, nếu anh tự mình rối rắm thì còn được nhưng nếu cô quên mất anh ta, nhất định anh ta sẽ không cam tâm.

Không thể không nói, sau khi biến lại thành người Tiêm Vũ thật sự rất thông minh.

Mai táng cho thân thể mèo nhỏ xong, Bạch Cẩn Lê liền quyết định quên mất những gì đã xảy ra với Mộ Tiêm Vũ, về sau cũng tận lực tránh gặp mặt đối phương, chung quy chủ nhân và thú cưng cái gì, nghĩ lại sẽ khiến anh cảm thấy không được tự nhiên. Tuy là nghĩ như thế, nhưng anh vẫn không tự giác chú ý chuyện của Mộ gia một chút, lúc nghe thấy thiên kim Mộ gia an toàn tỉnh lại, anh nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên cô đã an toàn trở về. Sau đó lại nghe thấy cô đang chậm rãi khôi phục thân thể, biết cô có thể đi ra dạo phố, anh mới triệt để yên tâm nhưng đồng thời lại có chút khó chịu, nói thế nào thì cũng là anh đã hỗ trợ cô mới có thể trở về, bây giờ thân thể cô tốt rồi cũng không nên tới cảm tạ một chút sao? Lại nói tiếp, nếu không phải bị anh nhặt được, cô có khả năng đã sớm chết đói! Tuy rằng anh quyết định phân rõ giới hạn với Mộ Tiêm Vũ, nhưng khi đối phương thật sự làm như thế thì trong lòng anh lại không thoải mái.

"Cẩn Lê ca ca, anh sao vậy?" Lâm Văn Văn thấy Bạch Cẩn Lê áp suất thấp, ánh mắt tối sầm lại, anh lại nghĩ tới Mộ Tiêm Vũ sao?

Lần trước đi tìm Bạch Cẩn Lê, xác định mọi chuyện không có thay đổi gì lớn, cô liền yên tâm, bắt đầu bế quan trong thời gian ngắn, tự mình bồi dưỡng thành tính cách và khí chất của Tiêm Vũ. Đợi cô rốt cuộc cảm thấy vừa lòng, muốn đi tìm Bạch Cẩn Lê để nghiệm chứng hiệu quả thì nghe thấy tin tức Mộ Tiêm Vũ tỉnh lại. Cô sợ ngây người, đây là chuyện gì? Đời trước, lúc này con mèo đáng chết kia vẫn còn sống vui vẻ mà, cô tin tưởng nếu không phải mình ra tay, thì con mèo kia còn có thể sống tốt mấy năm. Nhưng hiện tại là tình huống gì? Mới vài ngày cô không xuất hiện mà con mèo kia đã chết rồi? Chẳng lẽ thật sự vì cô trọng sinh nên gây nên hiệu ứng hồ điệp*? Cô cẩn thận hỏi thăm một chút, phát hiện sau khi Mộ Tiêm Vũ tỉnh lại chưa từng đi tìm Bạch Cẩn Lê mới yên lòng, xem ra cô ta vẫn đã quên hết mọi chuyện xảy ra trong những ngày làm mèo này, vậy thì dễ hơn, chỉ cần không để cô ta gặp mặt Cẩn Lê ca ca thì bọn họ cũng sẽ không có khả năng. Về phần báo thù Tiêm Vũ, cô sẽ nghĩ biện pháp khác.

*Hiệu ứng hồ điệp: không tìm thấy bản giải thích nào hay nhưng đại khái chính là một việc làm nhỏ nào đó nhưng lại kéo theo một sự phản ứng dây chuyền làm thay đổi quỹ tích ban đầu của những chuyện khác. Hiệu ứng hồ điệp này là do nhà hỗn độn học người Mỹ – Loranz đề xướng ra, có thể hình dung hiệu ứng bằng ví dụ này của ông: một con bướm vỗ cánh ở Brazil có khả năng gây ra một trận cuồng phong ở Texas nước Mỹ.

Căn bản không biết công ty nhà mình đã bị Mộ gia trả thù trước, cô quyết định đến trước mặt Bạch Cẩn Lê xoát cảm giác tồn tại.

Khi cô đến nhà Bạch Cẩn Lê, nhìn ổ và những món đồ chơi trong góc hẻo lánh, liền biết mình đã quá lạc quan, coi như thời gian con mèo kia ở chung với Cẩn Lê ca ca đã ngắn lại, nhưng dù nó chết rồi, Cẩn Lê ca ca vẫn sẽ nhớ thương nó.

Điều này sao có thể! Cô muốn để Cẩn Lê ca ca mau chóng quên mất con mèo kia!

Cô học theo dáng vẻ của Mộ Tiêm Vũ để trò chuyện với Bạch Cẩn Lê, nhưng Bạch Cẩn Lê vẫn sẽ thường xuyên thất thần, cô không cam lòng mở miệng đánh gãy suy nghĩ của anh.

"Không có gì, tôi còn phải làm việc, nếu không có chuyện gì vậy cô có thể đi rồi." Bạch Cẩn Lê lạnh như băng nói.

Lâm Văn Văn tinh thần hoảng hốt đi ra cửa: "......"

Kịch bản không nên như vậy a, cô biến thành dáng vẻ anh thích, không phải anh nên thấy hứng thú với cô sao? Sao vẫn còn lạnh băng băng như thế? Chẳng lẽ cô học chưa tới?

Ý chí chiến đấu ngẩng cao, Lâm Văn Văn quyết định tiếp tục bế quan, điều cô ta không biết chính là ý tưởng và chuyện cô ta thực hiện cũng không có vấn đề gì, mà vấn đề chính là Tiêm Vũ - người đã đổi tim, trong nguyên tác cô ta nghịch tập thành công là vì cô ta đã bắt chước tính cách của nguyên chủ Mộ Tiêm Vũ, Bạch Cẩn Lê vì cô và mèo nhỏ nhà mình có chút giống nhau mới có thể chậm rãi chú ý cô, nhưng hiện tại mèo nhỏ đổi thành người khác, đi là con đường ngốc manh a, coi như cô ta trở nên bình tĩnh trí tuệ thì cũng se không ngờ đến điểm này.

Tiêm Vũ đang tích cực chuẩn bị chiến tranh nên không biết rằng trong lúc vô tình mình đã đả kích đến Lâm Văn Văn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi