NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP

Tuy rằng quyết định để Bạch Cẩn Lê tới đối phó Lâm Văn Văn, thế nhưng đả kích của Bạch gia với xí nghiệp Lâm thị vẫn không có ngừng, thậm chí bởi vì hành vi tìm chết của Lâm Văn Văn trong khách sạn lần trước, mà ba Mộ còn tăng lớn cường độ đả kích. Theo ông cảm thấy, Lâm Văn Văn dám kiêu ngạo như vậy là vì ỷ vào nhà mình có tiền có thế, mà Lâm gia, có thể dạy con thành như vậy thì có thể thấy được họ cũng không tốt lành gì. Không phải cô ỷ vào gia thế nên mới tùy ý khi dễ người khác sao, vậy tôi hủy diệt núi dựa của cô xem cô còn có thể kiêu ngạo ra sao! Tiêm Vũ hết sức duy trì chuyện này, thậm chí đưa ra không ít đề nghị tốt, khiến ba Mộ cực kỳ cao hứng, cho rằng cô trò giỏi hơn thầy trong lĩnh vực kinh doanh, cho nên nhân cơ hội kéo cô vào công ty bắt đầu học quản lý công ty. Tiêm Vũ biết đây là trách nhiệm của mình, bởi vậy không có cự tuyệt, dựa vào kinh nghiệm mấy đời trước, cô không mất bao lâu đã đại khái nắm giữ được tình trạng của công ty, cũng thu phục người trong công ty, thấy con gái làm tốt như vậy, ba Mộ đã bắt đầu thử uỷ quyền cho cô. Tiêm Vũ đang thẩm duyệt văn kiện do thư kí đưa tới, điện thoại vang lên, đầu cô không nâng mà trực tiếp nhận máy: "Xin chào!" "Là anh, anh......" Động tác trên tay cô dừng một lát, sau đó quyết đoán nói: "Nhầm số rồi!" Buông văn kiện, cô tựa lưng vào ghế, thấp giọng lẩm bẩm: "Bạch Cẩn Lê a......" Cách nửa tháng, rốt cuộc anh cũng liên hệ cô. Lúc này điện thoại lại vang lên, Tiêm Vũ vừa xem văn kiện vừa tiếp điện thoại: "Xin chào!" "Anh là Bạch Cẩn Lê!" Đối phương nhanh chóng nói tiếp: "Em......" "Không biết!" Mắt Tiêm Vũ ngậm cười, giọng lại không hề phập phồng, nói xong dứt khoát lưu loát gác điện thoại. Điện thoại lại vang lên, Tiêm Vũ trực tiếp cúp máy, sau đó tiếp tục làm việc. Nửa giờ sau, Bạch Cẩn Lê nổi giận đùng đùng đẩy cửa vào: "Mộ Tiêm Vũ, em có ý gì, vì sao cúp điện thoại của anh?" Tiêm Vũ không để ý anh, mà nhìn về phía thư kí đi theo phía sau anh: "Không phải tôi đã nói, không được cho người không quan trọng tiến vào sao?" "Thực xin lỗi, Mộ tổng." Thư kí kinh sợ nói: "Bạch tiên sinh nói mình là đại diện cho xí nghiệp Bạch thị tới thảo luận hạng mục hợp tác, cho nên tôi mới......" Nói đi cũng phải nói lại, dù cô muốn cũng ngăn không được a. "Được rồi, cô đi xuống trước đi." Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô thư kí nhỏ, Tiêm Vũ không khó xử cô nữa, phất phất tay để cô đi xuống. "Theo tôi được biết, hạng mục hợp tác của hai nhà vẫn đều do chú Bạch phụ trách cơ mà?" Sau khi bí thư rời khỏi, Tiêm Vũ không chút khách khí nói. "Không nói như thế thì sao thư kí của em cho anh vào được." Bạch Cẩn Lê tựa vào trước bàn làm việc của cô, giọng điệu không tốt chút nào, nói như thế. Hai tay Tiêm Vũ chống cằm, "Tới giờ tôi mới phát hiện, mọi người đều bị anh lừa, cao lãnh chỉ là giả, vô sỉ mới là con người thật của anh." "Tùy em muốn nói thế nào cũng được." Anh ghét bỏ nhìn thoáng qua bàn làm việc lộn xộn của cô: "Anh nói này, em là con gái mà sao lại lôi thôi như vậy." "Chuyện này không nhọc anh phí tâm, lát nữa thư kí sẽ vào thu dọn, hiện tại, xin nói cho tôi biết, anh tìm tôi có chuyện gì?" "Nếu không phải em cứ cúp điện thoại của anh thì anh cũng sẽ không chạy tới tìm em thế này." Anh bất mãn nhìn cô: "Sao em cúp điện thoại của anh?" Tiêm Vũ chỉ chỉ xấp văn kiện lớn trên bàn: "Anh cũng thấy đấy, tôi bề bộn nhiều việc, điện thoại không quan trọng, tôi không có thời gian nghe." "Đây chính là thái độ của em với ân nhân cứu mạng mình sao?" Anh cúi người, đến gần Tiêm Vũ. "Bạch Cẩn Lê, anh không thể rộng lượng một chút sao?" Tiêm Vũ khinh bỉ nhìn anh: "Suốt ngày lấy chuyện này ra nói, anh rất cần tôi báo ân hả?" "Nếu là người khác, anh đương nhiên sẽ không như vậy, nhưng đối tượng là em thì lại khác." Anh đứng thẳng người, đi đến trước sofa, đầu tiên là xem kỹ trình độ sạch sẽ của sofa, sau đó mới hạ mình ngồi xuống. "Tôi cảm thấy trong hạng mục hai nhà hợp tác, lợi nhuận từ bốn-sáu biến thành năm-năm, đã đủ để trả lại ân tình của anh rồi." Tiêm Vũ tức giận nói. "Thì ra là công lao của em." Bạch Cẩn Lê bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nhỏ giọng nói: "Thảo nào chú Mộ lại hào phóng như vậy." "Nếu anh cũng hài lòng những gì tôi báo đáp vậy hiện tại anh có thể ra ngoài rồi chứ?" Cô đưa tay chỉ ra ngoài cửa, trực tiếp đuổi người. Bạch Cẩn Lê không động: "Anh thừa nhận, một phần lợi nhuận kia đã đủ để em báo đáp ân tình anh giúp em trở lại thân thể, nhưng anh nuôi em lâu như thế, ân tình này em còn chưa có báo đáp mà." Còn có thể tính thành như vậy? Tiêm Vũ cười lạnh: "Nếu tôi không tính sai thì một phần lợi nhuận kia có đến vài tỷ? Đầy đủ trả lại mọi chuyện mà anh đã làm cho tôi rồi, Bạch Cẩn Lê, làm người không thể quá vô sỉ!" Tay cô rục rịch, tuy rằng thân thể yếu đi, thế nhưng đối phó một người đàn ông thì vẫn còn dư giả. Quả nhiên đây chính là chênh lệch, trong nguyên tác anh thích phải Mộ Tiêm Vũ cho nên suy nghĩ mọi chuyện cho cô ấy, hiện tại, anh ta không thích cô cho nên nương theo ân tình mà chặt chém, muốn hung hăng lấy một vốn lớn! "Có phải em đã hiểu lầm ý của anh rồi không?" Thấy vẻ mặt Tiêm Vũ không đúng, Bạch Cẩn Lê bất mãn nói: "Em nghĩ rằng anh muốn lừa gạt?" "Chẳng lẽ không đúng?" "Trong lòng em anh chính là loại người này hả?" Anh tạc mao: "Tiểu Bạch, nói thế nào thì chúng ta cũng ở chung lâu như vậy, sao em có thể nghĩ về anh như thế?" "Đừng gọi tôi là Tiểu Bạch!" Tay Tiêm Vũ lại ngứa ngáy. "Cái đó không phải là trọng điểm, Tiểu Bạch, anh chưa bao giờ muốn lấy tiền của em, là em tự cho rằng cái gọi báo đáp chính là tiền." Anh nhìn Tiêm Vũ: "Lúc trước giúp em, anh cũng chưa từng nghĩ muốn em báo đáp cái gì, nhưng sau khi em khôi phục vẫn cố ý phân rõ giới hạn với anh, thậm chí còn giả vờ không biết anh." Nói tới đây, vẻ mặt anh thất lạc: "Anh chỉ là không cam lòng, anh làm cho em nhiều chuyện như thế, nhưng em lại đối xử với anh như vậy, cho nên anh mới nói muốn em báo đáp. Anh không muốn em quên hết những ký ức tốt đẹp của chúng ta." "Không phải tôi đã nói bảo trì cách với anh là vì an toàn của tôi rồi sao?" Giọng Tiêm Vũ cũng dịu xuống: "Bây giờ anh tới tìm tôi, là đồng nghĩa với Lâm Văn Văn đã bị anh thu phục rồi?" Sắc mặt Bạch Cẩn Lê cứng đờ: "Anh điều tra rồi, chuyện tai nạn xe cộ cô ta làm rất cẩn thận, anh không tìm thấy chứng cớ." Bất quá những chuyện lúc trước cô ta làm ngược lại đều bị tra ra. Thấy vẻ mặt Tiêm Vũ không đúng, anh bất đắc dĩ nói: "Coi như anh không đến tìm em thì em cho rằng lúc ở trong khách sạn em trực tiếp vạch trần gương mặt thật của cô ta mà cô ta còn sẽ bỏ qua cho em sao? Hơn nữa ba ba anh cũng đã gọi điện thoại cho chú Lâm, mấy ngày nay Lâm Văn Văn vẫn luôn bị nhốt trong nhà, đây coi như là trút giận cho em rồi mà." "Được rồi, anh nói có đạo lý." Kỳ thật lần này cô cũng không trông cậy Bạch Cẩn Lê có thể làm gì Lâm Văn Văn, Mộ gia xuất toàn lực cũng không tra ra cái gì, huống chi là anh. Cái cô muốn chính là Bạch Cẩn Lê sẽ đả kích Lâm Văn Văn trên lời nói và hành động, để cô ta đau khổ trong lòng, xem ra, anh làm rất tốt. Tiêm Vũ nhìn xuống đồng hồ đeo tay: "Tôi sắp tan ca, nếu anh không muốn tiền vậy chờ anh nghĩ ra mình muốn gì lại liên hệ tôi đi." "Bây giờ anh nghĩ ra rồi." Nhìn thấy Tiêm Vũ thu dọn văn kiện chuẩn bị rời khỏi, anh nảy ra ý tưởng, mở miệng nói: "Anh muốn em mời anh ăn cơm." Tiêm Vũ nhướn mày: "Chỉ là một bữa cơm? Anh xác định?" "Đương nhiên! Chỉ cần em mời anh một lần, ân tình em nợ anh đều sẽ xóa bỏ." Bạch Cẩn Lê bảo đảm. "Được rồi, vậy anh muốn đi đâu ăn?" "Vậy đi Bách Vị Hiên đi, món cá ở đó rất ngon." Tiểu Bạch thích ăn cá nhất, coi như biến lại thành người thì những gì cô thích hẳn cũng sẽ không thay đổi? Trong lúc Bạch Cẩn Lê không phát hiện, anh đã bước một bước lớn về hướng trung khuyển. Bởi vì lúc Tiêm Vũ làm mèo đã thể hiện tính cách thật của mình, tuy rằng hiện tại IQ trở lại nhưng cũng không có thay đổi quá lớn, cho nên Bạch Cẩn Lê không có cảm giác xa lạ với cô, ngược lại cảm thấy cô càng trở nên thú vị. Bởi vậy sau khi bữa cơm qua đi, anh vẫn thường xuyên đến chỗ Tiêm Vũ xoát cảm giác tồn tại. Mà Tiêm Vũ cũng mặc kệ hành vi của anh, bất quá chỉ vài ngày, bên trong công ty đã bắt đầu truyền nhau rằng người thừa kế của xí nghiệp Bạch thị đang theo đuổi tiểu thư của bọn họ, thậm chí bắt đầu có xu hướng truyền từ công ty ra ngoài. "A!" Lâm Văn Văn điên cuồng xé báo chí, cô không cam lòng! Rõ ràng cô đã trọng sinh, vì sao Cẩn Lê ca ca vẫn cùng một chỗ với Mộ Tiêm Vũ? "Đứng lại!" Ba Lâm gọi cô lại: "Con muốn làm gì?" "Ba, con muốn đi tìm Cẩn Lê ca ca, con không cho phép anh ấy ở cùng một chỗ với Mộ Tiêm Vũ!" Lâm Văn Văn kích động nói. "Không được ba cho phép, chỗ nào con cũng không được đi!" Ba Lâm hung hăng vỗ bàn, "Con còn ngại chọc phiền toái cho nhà mình không đủ nhiều sao?" Lão Bạch đã tỏ vẻ không hi vọng cô lại đi gây rối cho Cẩn Lê, vậy khẳng định là cô đã làm chuyện quá phận gì chọc giận Bạch gia, mà gần đây ông mới biết được, công ty ngầm đối phó ông là Mộ thị, phái người đi hỏi thăm một chút mới biết được, lại là con gái tốt này của ông chọc họa! "Ba!" Lâm Văn Văn không biết chuyện Mộ gia đối phó bọn họ, cô cho rằng ba Lâm nói chỉ là chuyện của Bạch gia, cô mềm giọng cầu xin: "Chú Bạch dì Bạch hiểu lầm con mới có thể như vậy, chỉ cần con giải thích rõ ràng thì sẽ không sao." Nói tới đây, cô bất mãn oán giận: "Nói đến nói đi, đều là do Mộ Tiêm Vũ kia, nếu không phải cô ta châm ngòi ly gián thì chú Bạch dì Bạch và Cẩn Lê ca ca sao có thể đối xử với con như vậy? Con sẽ không bỏ qua cho cô ta!" "Chuyện tới như nay, con còn lừa mình dối người!" Ba Lâm thất vọng nhìn cô: "Con có biết hay không, Mộ thị vẫn đang đối phó công ty chúng ta, hơn nữa thủ đoạn càng ngày càng mạnh?" "Sao có thể?" Cô cả kinh, "Sao bọ họ lại làm thế?" "Cái này thì phải hỏi con đã làm gì con gái người ta." Ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Lúc trước con tiểu đánh tiểu nháo* còn chưa tính, nhưng lần này thủ đoạn cũng quá độc ác! Cư nhiên dám tìm người đụng con bé!" *Tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ làm việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa đùa giỡn. Lâm Văn Văn biến sắc, vẫn mạnh miệng nói: "Cô ta có chứng cớ gì nói là con làm?" "Con nên may mắn đối phương không tìm thấy chứng cớ, không thì sao con còn có thể ngồi ở chỗ này?" Ba Lâm trào phúng nói: "Đều do ba quá sủng con, mới có thể khiến con dưỡng thành loại tính tình tư lợi này, bây giờ con thành thật ở trong nhà cho ba, nếu con lại ra ngoài chọc họa, ba sẽ lập tức đưa con xuất ngoại!" Xuất ngoại? Hai chữ này kích thích thần kinh Lâm Văn Văn: "Con không muốn xuất ngoại, nếu ba muốn con xuất ngoại con sẽ tự sát!" Nói xong cũng không quay đầu lại xông ra cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi