NGUYÊN SOÁI NGÀI BÌNH TĨNH ĐÃ!


Hôm nay Diệp Thanh An không như thường ngày chỉ mặc một bộ đồ thun hoặc áo sơ mi bình thường nữa mà thay bằng một bộ tây trang phẳng phiu, mái tóc hơi dài được buộc gọn ra sau đầu để lộ vầng trán cao quyến rũ.

Đôi mắt sắc sảo luôn bị những sợi tóc che mất đi ánh sáng hiện tại lại hơi cong cong ánh lên nụ cười.

Cậu đi tới gần đỡ tay ông Giang, người mà cả đế đô và cả liên bang này đều muốn thiết lập quan hệ, khẽ nghiên đầu cùng ông cười nói.

Lăng Thần thề đây là lần đầu tiên kể từ mấy năm kết hôn với nhau hắn nhìn thấy Diệp Thanh An lại nở nụ cười tươi tắn như vậy, nụ cười mà hắn nhớ mãi ở thời thanh xuân.

Trên mạng những người xem trực tiếp cũng sắp tò mò đến hỏng đầu rồi, họ bắt đầu spam ở khung trò chuyện.

[Má ơi, ai đây? Nhan sắc đỉnh quá!!!]
[Trong 1 phút chốc nào đó tui đã muốn phản bội lại chồng mình.]
[Ông Giang có cháu ngoại như này sao? Sao trước giờ tôi chưa từng thấy? Cậu ấy giới tình gì? Tôi muốn lấy cậu ấy về có được hay không?]
[Tôi, tôi, tôi cũng muốn cưới người về.]
[Mấy lầu trên làm ơn nhặt liêm sỉ lên giùm ạ, đừng vứt linh tinh trên mạng.

Cậu ấy đã kết hôn rồi và tôi chính là vợ của cậu ấy!]

[Thật sao?]
[Rõ ràng là giả!]
[Ha ha mấy người đừng ảo tưởng nữa.]
[Ngoãn Bích Dao nữ thần bị sao vậy nhỉ? Sắc mặt cô ấy không tốt lắm?]
[Bên trên bớt lạc đề dùm]
[Tôi cũng thấy sắc mặt cô ấy không tốt, chẳng lẽ là không khỏe tròn người?]
[Nhìn mặt chồng của cô ta cũng không tốt lắm.

Mà thôi mặc kệ, tránh ra tránh ra để tôi ngắm trai đẹp nào.]
Ông Giang vui vẻ để cho cháu trai đỡ mình, lúc đầu khi nghe con gái nói Diệp Thanh An phân hóa thành Omega ông quả thật rất tiếc nuối, từ nhỏ thằng bé đã luôn miệng bảo rằng mình muốn làm một quân nhân, ông cũng rất vui vẻ vì việc đó.

Ông cùng vợ quá cố có ba người con, con cả cùng con út đều theo nghiệp kinh doanh nhà ngoại chỉ có đứa con thứ là mê đánh đấm, ông cũng có ý định bồi dưỡng nó làm quân nhân.

Chỉ là cuộc đời sô đẩy, vào thời kì phản nghịch thằng con trời đánh đó lại trốn ra khỏi nhà dấn thân vào con đường không tặc, khỏi phải nói Ông Giang đã tức chết lên chết xuống mấy lần.

Hiện tại nhìn qua, căn bệnh kia của Diệp Thanh An e cũng là cái phúc đối với nhà họ Giang này.

Ông Giang mỉm cười hàm hậu, vỗ vỗ vai Diệp Thanh An, nhìn mọi người xung quanh đang giương mắt hiếu kì nhìn về đây, ông thoải mái mà giới thiệu: "Ha ha, giới thiệu với mọi người, đây là Diệp Thanh An là cháu ngoại trai của lão, giới tính là Omega."
Diệp Thanh An hơi mỉm cười, khẽ gật đầu nhìn xung quanh, tầm mắt nhìn lướt qua một vòng rồi dừng trên người Lăng Thần và Ngoãn Bích Dao đang đứng ở gần đó.

Chân mày Diệp Thanh An khẽ nhướng lên, thái độ khiêu khích vô cùng rõ rệt.

Hai chân Ngoãn Bích Dao nháy mắt đã xụi lơ.

Cô ta bắt đầu phản ứng được mọi chuyện.

Diệp Thanh An là người Giang gia, quản gia nhà họ Giang lại đích thân đưa ra lời mời.

Nói trong này không có chuyện gì cả cô ta chắc chắn sẽ không tin.


Dự cảm bất an dần dần dâng lên trong người Ngoãn Bích Dao.

Cô ta nắm chặt vạt áo của Lăng Thần: "Thần, em hơi khó chịu, chúng ta trở về trước có được không?"
Lăng Thần nhíu mày, nhìn Ngoãn Bích Dao, mặc dù trong lòng rất lo lắng nhưng hắn vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội mở rộng giao thiệp lần này.

Nhất là hiện tại Diệp Thanh An đang ở đây, với quan hệ của hắn và Diệp Thanh An hiện tại nếu lợi dụng tốt Giang gia sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vật trong túi gã mà thôi.

Rồi Giang gia cũng sẽ chỉ là một Diệp gia thứ hai.1
Một con người có thể tham lam đến mức độ nào? Đây không phải là một câu hỏi muốn là có thể trả lời được.

Cho dù có qua hàng trăm ngàn năm tiến hóa, cùng lai tạo với rất nhiều sinh vật ở các tinh hệ khác đi nữa, thì bản chất tham lam đó cũng vẫn sẽ ẩn sâu trong một người.

Có được càng nhiều lại càng muốn nhiều hơn nữa.

Tham lam đến tận cùng.

Mà Lăng Thần đây chính là đại diện cho sự tham lam cùng cực đó.

Một Diệp gia dễ dàng rơi vào trong túi thì càng dễ khiến người ta đánh tới chủ ý cao hơn.

Nghĩ thì rất dễ nhưng thực hiện lại không hề dễ chút nào.


Cũng may Diệp Thanh An rất yêu hắn, sau khi trở về lại dỗ ngọt vài câu, lại sắp xếp cho Ngoãn Bích Dao đi đến một biệt viện riêng sống hẳn là có thể làm dịu lại quan hệ của hai người.

Lăng Thần suy nghĩ kĩ càng, trong lòng dần dần lập ra kế hoạch, lại quay sang nói với Ngoãn Bích Dao: "Anh gọi trợ lí đưa em về trước, anh còn có vài việc phải làm."
Ngoãn Bích Dao mím môi, cô ta cùng là người biết thời biết thế nếu không làm sao có thể bám được vào Lăng Thần? Cô ta gật đầu, chuẩn bị cùng Lăng Thần đi ra ngoài.

Diệp Thanh An nhìn ông Giang, Ông Giang tất nhiên là biết hôm nay cháu trai mình muốn làm gì, ông liền gật đầu với cậu.

Diệp Thanh An an tâm, tiến lên phía trước, nhìn hai người đang chuẩn bị rời đi: "Tiệc còn chưa kết thúc, hai vị tính bỏ về như vậy sao?"
__________________
Đừng hỏi tại sao tui cắt ngang ngay chổ hay nha, tại tui thích đó kha kha, mai sẽ ra chương sau luôn cho mn đỡ hóng nha.

À tặng cho m.n cái này nè.

Mua 1 Diệp Thanh An tặng 1 anh chồng chibi(☆▽☆)
(hơi lười tô màu ý kk).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi