NGUYÊN TẮC BẢO MỆNH CỦA SỦNG PHI


Túc Chiêu viện cụp mắt, mặt tràn đầy bi thương, trên mí mắt cũng dính nước mắt: "Thần thiếp và tỷ tỷ trông giống nhau, không trách Đức phi nương nương nhận sai, nhưng tỷ tỷ của nô tỳ đã mất mạng ở Đông Minh sơn."
 
Đức phi cười thở dài: "Ngươi vẫn đừng nên xưng thần thiếp trước mặt bổn cung, bổn cung nghe cảm thấy ghê tởm, hơn nữa ngươi cũng không xứng. Ngươi thừa nhận cũng thế, không thừa nhận cũng vậy, đều không liên quan đến bổn cung, dù sao rốt cuộc ngươi là ai, ngươi rõ, bổn cung cũng rõ."
 
Túc Chiêu viện vẫn mang gương mặt đau thương, lặng lẽ chảy nước mắt, nhưng ánh mắt của nàng ta vẫn luôn rất bình tĩnh, Nàng ta biết không thể lừa được Đức phim nhưng dù không lừa được, nàng ta cũng không thể nhận bản thân là Diệp Thượng Nguyệt.

 
Đức phi liếc nhìn nàng ta: "Bổn cung cho ngươi lời khuyên: sống ở trong cung, phải thu móng vuốt lại cho tốt, đừng lơ đãng bị người ta băm vằm," nói xong nàng cũng rời đi.
 
Túc Chiêu viện đứng tại chỗ, lúc này cũng không khóc nữa, ngược lại nhoẻn miệng cười, sau đó xoay người nhìn bóng lưng rời đi của Đức phi: "Vẫn như vậy."
 
Tối hôm đó Cảnh đế nghỉ lại cung Chiêu Dương, Thẩm Ngọc Quân cũng có thể thị tẩm, đêm nay đương nhiên là điên đảo gối chăn, liều chết triền miên.
 
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã trung tuần tháng tư, là lúc xuân về hoa nở.
 
"Ngươi nói cái gì, Hoàng hậu là thật sự có tin vui?" Cảnh đế kinh ngạc trong phút chốc: "Ngươi chắc chắn?"
 
Lộ công công vừa nhận được tin này, chỉ cảm thấy chuyện này đối với hắn đúng là sét đánh giữa trời quang. Gần đây cuối cùng Hoàng thượng cũng cho hắn sắc mặt tốt, không ngờ ngày lành chưa qua được mấy ngày, đã sắp lâm vào dầu sôi lửa bỏng: "Đúng ạ, hôm nay Thành Lục Vị của Thái Y viện bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương, nói cái thai của Hoàng hậu nương nương xác thật là đã bốn tháng."
 
Cảnh đế cau mày: "Thành Lục Vị còn nói gì không?" Hắn biết thuốc của Lệ Phi không phải đồ tốt gì, cho dù Hoàng hậu thật sự mang thai, chỉ sợ cũng rất khó sinh ra.
 

Lộ công công lén dò xét Hoàng thượng, thấy Hoàng thượng ngay cả tấu chương cũng buông xuống, lập tức thành thật bẩm báo: "Thành Lục Vi nói thân thể Hoàng hậu suy yếu, cần điều dưỡng nhiều hơn, ông ta đã mở phương thuốc bổ dưỡng, không nói gì khác nữa."
 
"Ngươi gọi Thành Lục Vị đến đây, trẫm muốn đích thân hỏi thử hắn," tuy Cảnh đế bất mãn Hoàng hậu, nhưng đứa bé trong bụng Hoàng hậu, thật sự là của hắn, dù thế nào, hắn phải hỏi Thành Lục Vị mới được.
 
"Vâng," Lộ công công khom người lui ra, đi đến Thái Y viện.
 
Cung Chiêu Dương, Thẩm Ngọc Quân bế Tiểu Phì Trùng đi dạo trong vườn. Vừa đi nàng vừa chỉ vào cây cối hoa cỏ cạnh đường mòn, dùng lời nhỏ nhẹ nói với Tiểu Phì Trùng: "Nhìn đi, đây là hoa đào, đợi đến mùa hạ cây đầu này sẽ kết rất nhiều quả đào, đến lúc đó Tiểu Phì Trùng của chúng ta cũng có thể ăn, có đúng không?"
 
"Nương nương, hãy để nô tỳ bế Tam Hoàng tử," Trúc Vân đi theo phía sau nương nương nhà nàng: "Tam Hoàng tử đã bốn tháng rồi, có hơi nặng tay, nô tỳ bế một lúc, để người nghỉ tạm."
 
Cánh tay của Thẩm Ngọc Quân đúng là hơi mỏi, bèn gật đầu, đưa Tiểu Phì Trùng cho Trúc Vân: "Vậy ngươi bế một lúc đi, tiểu mập mạp này càng ngày càng nặng," nói xong nàng không nhịn được nhéo nhéo móng vuốt nhỏ của nhi tử.
 
"Tam Hoàng tử của chúng ta ăn uống tốt, phát triển cũng tốt," Trúc Vũ cầm khăn gấm, nhẹ nhàng lau nước miếng cho tiểu chủ tử, còn cười nói với Tiểu Phì Trùng vài câu: "Ồ..., đúng không?"
 
"Hắc... Hắc...," Tiểu Phì Trùng vỗ hai tay nhỏ, cười đến vui vẻ.
 
"Từ khi đem nó ra khỏi phòng, bây giờ nó không chịu ở trong phòng nữa," Thẩm Ngọc Quân hoạt động cánh tay, lắc lắc trái phải, lại để cho Trúc Vũ xoa bóp. Mấy ngày trước trời mưa, tiểu mập mạp khóc nháo đòi ra ngoài. Sau cùng thật sự không được, người làm nương nàng bèn thưởng cho thằng nhãi Tiểu Phì mấy cái vào mông, hôm nay trời nắng, nên nhanh chóng đưa nó ra ngoài đi dạo.
 
"Nương nương, Đức phi nương nương ở trong phòng chờ người," Tiểu Đặng Tử vội vội vàng vàng chạy tới hồi bẩm.
 
Thẩm Ngọc Quân gật đầu biểu hiện đã biết: "Bổn cung về đây."
 

Chờ lúc quay lại phòng, Thẩm Ngọc Quân chỉ thấy Đức phi nằm dựa trên tháp, uống sữa, ăn điểm tâm, rất thích ý.
 
"Tỷ tỷ," Thẩm Ngọc Quân bước nhanh về phía trước: "Muội vừa mang Tiểu Phì Trùng đi dạo trong vườn, sao tỷ lại tới đây? Cũng không nói trước một tiếng, chúng ta ở trong phòng chờ tỷ."
 
Đức phi vẫy vẫy tay với Trúc Vân: "Qua đây, để ta nhìn Tiểu Phì Trùng của chúng ta xem có gầy đi không?"
 
Thẩm Ngọc Quân khẽ cười: "Tỷ tỷ, muội là mẹ ruột của nó, sao trong mắt tỷ lại giống như mẹ kế vậy?"
 
Đức phi cũng không để ý tới nàng, nhận Tiểu Phì Trùng, hôn lên mặt đầy thịt của nó hai cái, để Trúc Vân bế xuống, lại phất tay áo, cho cung nhân hầu hạ trong phòng lui ra ngoài.
 
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Đức phi thở dài: "Ta mới từ Thái Y viện biết được, Hoàng hậu thật sự mang thai."
 
Tay cầm chén trà của Thẩm Ngọc Quân hơi khựng lại, rồi lại tiếp tục uống, sau khi uống vài ngụm mới đặt chén trà xuống: "Trước đây muội vẫn luôn lo lắng, Hoàng hậu sẽ giống như Lệ Phi, bây giờ xem ra chúng ta quá lo lắng rồi. Nếu Hoàng hậu thật sự mang thai, nàng ta muốn sinh con bình an hơn bất cứ ai."
 
Đức phi gật đầu: "Tâm nguyện nhiều năm của Hoàng hậu xem như đạt được rồi. Nhưng có người nói sức khỏe Hoàng hậu hơi yếu," nghĩ vậy trong lòng Đức phi cũng rất loạn, năm đó nàng cũng vì sức khỏe suy yếu, mà phải chọn bỏ đứa bé. Đã từng cho là mình còn trẻ, ngày sau sẽ còn có con, ai ngờ đó lại là giấc mơ không thể nào thực hiện?
 
"Thuốc kia của Lệ Phi tuy là giúp mang thai, nhưng thuốc có ba phần độc," Thẩm Ngọc Quân nghĩ lần này Hoàng hậu có thể mang thai, chắc là trùng hợp: "Chỉ nhìn một cách đơn thuần Lệ Phi dùng thuốc kia, hiện tại thân thể chết không thể sống, thì biết thuốc kia có bao nhiêu lợi hại. Như Hoàng hậu bây giờ đã xem như là tốt lắm rồi."
 
"Đúng vậy," Đức phi cố sức nhắm mắt lại: "Muội sửa soạn một chút, chúng ta cùng đi Cảnh Nhân cung tham Hoàng hậu đi."
 
"Được," Thẩm Ngọc Quân cảm thấy hai người đi cũng tốt, có chuyện gì cũng có thể phối hợp với nhau, hiện giờ nàng cảm thấy đối với nàng mà nói, cung Cảnh Nhân chính là đầm rồng hang hổ, dù sao nàng cũng có Hoàng tử.
 
Trong cung Cảnh Nhân, Hoàng hậu dựa vào tháp, nôn vào ống nhổ: "Ọe... Ọe..."
 
Dung ma ma đứng ở bên cạnh Hoàng hậu, một tay vịn vai Hoàng hậu, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng: " Nương nương, canh cá kia xem ra không thể ăn nữa, mấy ngày nay người nôn bao nhiêu lần rồi."
 
"Ọe... Khụ...," cuối cùng Hoàng hậu cũng nôn xong: "Mấy ngày trước còn đang tốt, mấy ngày nay lại nôn càng ngày càng nặng, chẳng lẽ đứa bé không thích ăn?"
 
Thu Đồng thấy Hoàng hậu nôn xong, vội đưa ống nhổ ra khỏi điện, rất sợ Hoàng hậu ngửi mùi lại buồn nôn.
 
Gần đầy tóc Dung ma ma bạc đi không ít: "Mấy ngày tới dừng canh cá trước, nô tỳ cho phòng bếp nhỏ làm chút đồ ăn thanh đạm ngon miệng, đến lúc đó nương nương xem loại nào ăn được thì ăn."
 
Hoàng hậu gật đầu, dưới sự hầu hạ của cung nhân mà súc miệng, lâu miệng, rồi nằm vào tháp: "Bây giờ chỉ có thể như vậy, mặc kệ dùng cách gì, bổn cung nhất định phải ăn được."
 
Nàng đưa tay sờ sờ cái bụng đã hơi nhô lên. Từ khi mang thai đến nay, nàng coi như là chịu nhiều đau khổ, nhất là mấy ngày gần đây, ăn cái gì nôn cái đó, có mấy lầm thậm chí còn nôn ra mật vàng. Nói thật, bây giờ nàng ăn cái gì cũng sợ, nhưng có sợ nữa, nàng cũng phải nhắm mắt nuốt thức ăn xuống, trong bụng nàng còn có con, nàng không thể không ăn.
 
"Nương nương, Đức phi nương nương và Hi Hiền phi nương nương đến thăm ngài," thái giám thủ vệ cách cửa bẩm báo.
 
Hoàng hậu vẫn nằm trên tháp, nàng thật sự không có sức đứng lên, hơn nữa hiện tại nàng cũng không muốn giả vờ, vì nàng đã không còn tinh lực: "Mời các nàng vào đi."
 
"Trò chuyện với hai vị nương nương, chuyển lực chú ý, chắc nương nương sẽ khá hơn một chút," Dung ma ma nhìn Hoàng hậu từ từ gầy đi, bà cũng đau lòng, nhưng việc bà có thể làm đều đã làm, chỉ là không có chút hiệu quả nào.
 
Thẩm Ngọc Quân và Đức phi vào trong điện thì bước nhanh hơn, đến cách Hoàng hậu khoảng hai, ba bước thì bắt đầu hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương cát tường."
 

Hoàng hậu không có sức ní: "Đứng lên ngồi đi."
 
"Tạ ơn nương nương."
 
Thẩm Ngọc Quân và Đức phi ngồi xuống ghế dưới tay Hoàng hậu. Đức phi thấy dáng vẻ của Hoàng hậu, không khỏi nghĩ đến bản thân, trong lòng không có tư vị gì: "Nương nương cứ thế này là không được, Thái Y viện nói thế nào? " Mặc kệ nàng và Hoàng hậu có ân oán gì hay không, đứa trẻ là vô tội, huống hồ nàng cũng không có ân oán với Hoàng hậu.
 
Hoàng hậu vuốt bụng, có chút bất lực cười: "Trước đây chỉ nghe nói mang thai mười tháng khổ cực, nuôi con mới biết ân phụ mẫu, bây giờ bổn cung xem nhân là tự cảm nhận được."
 
"Nương nương vẫn ăn gì là nôn đó sao?" Thẩm Ngọc Quân cau mày, khẽ thở dài: "Không phải nói trước đây tốt hơn chút ư, sao thần thiếp thấy ngài càng ngày càng gầy?"
 
"Trước đây bổn cung cũng học muội, tốt hơn chút, nhưng gần đây thì không được," Hoàng hậu cũng rất đau đầu, tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ dù nàng có dùng hết toàn lực, cũng chưa chắc có thể giữ được đứa bé này tới cuối cùng: "Trước đây muội mang thai Tam Hoàng tử, còn có thể ăn gì?"
 
Thẩm Ngọc Quân cẩn thận suy nghĩ một lát, lúc nàng mang thai Tiểu Phì Trùng, thật đúng là không kiêng thứ gì, chắc là Tiểu Phì Trùng khá dễ nuôi: "Nương nương thích ăn chua hay thích ăn cay?"
 
Hoàng hậu lắc đầu: "Đều thử qua, gần đây đều ăn không trôi."
 
"Thử gừng ngâm giấm đi?" Đức phi đột nhiên thốt ra một câu.
 
Hoàng hậu: "Cách này chưa thử, có tác dụng không?" Nói xong nàng quay đầu nhìn Dung ma ma đứng một bên: "Ma ma, ngươi đi chuẩn bị một chút đi."
 
"Vâng," Dung ma ma vung khăn vội xuống chuẩn bị.
 
"Đây là cách lúc trước của thần thiếp," Đức phi nói đến chuyện này thì cười buồn: "Là lúc trước khi thần thiếp mang thai, thần thiếp cho nương thu gom phương thuốc cổ truyền ở dân gian, cũng có hiệu quả." Nhưng nàng không có phúc, cuối cùng không giữ được đứa con kia.
 
Trong lòng Hoàng hậu thầm hi vọng phương thuốc cổ truyền này có thể có chút hiệu quả, nếu không tháng ngày tiếp theo của nàng, thật sự chỉ có thể cứng rắn nuốt vào, cảm giác này thật sự không dễ chịu.
 
Thẩm Ngọc Quân thấy vành mắt Đức phi đã ướt, trong lòng cũng có chút tiếc nuối, bèn chuyển đề tài: "Nếu nương nương thật sự ăn không được, có thể đặt nhiều thức ăn trong phòng. Nhìn thấy, nghĩ tới, sẽ muốn ăn một chút, như vậy chỉ cần kiềm lại một chút, ăn ít, chắc cũng sẽ không nôn ra."
 
"Cách này không tệ," Đức phi phụ họa: "Tích tiểu thành đại, cũng còn hơn ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu."
 
Hoàng hậu gật gật đầu, trong lòng có chút ấm áp không rõ: "Là cách hay, bổn cung khiến các muội lo lắng rồi."
 
"Đều là người từng trải, hôm nay thần thiếp và Hi Hiền phi đến đây chính là nghe nói nương nương mang thai không khỏe, muốn thử xem có thể giúp gì hay không," Đức phi nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoàng hậu, trong lòng chua xót, hiện tại Hoàng hậu cũng giống như nàng trước đây: "Nương nương vẫn nên thả lỏng lòng mình một chút, có đôi khi trong lòng càng muốn thì càng sợ."
 
"Muội nói đúng, không gạt các muội, vừa nãy lúc các muội chưa tới, bổn cung còn nằm trên tháp nôn một hồi lâu," Hoàng hậu vỗ vỗ bụng, một tay chống trên bàn con: "Bổn cung trò chuyện với các muội, chuyển lực chút ý, cảm giác khá hơn chút."
 
"Nếu như nương nương cảm thấy tốt, vậy sau này bọn thần thiếp chắc chắn sẽ thường tới góp vui cho nương nương," Đức phi cầm khăn che miệng cười nói.
 
Hoàng hậu nghe vậy cũng cười theo: "Gần đây bổn cung là ít y phục cho con, cũng không rảnh rỗi cùng muội giết thời gian, ha ha..."
 
Ba người cứ trò chuyện như vậy, cũng thật sự hòa hợp.
 

Trong cung Thúy Vi, Lệ Phi ngồi trên tháp, nghe Thường ma ma bẩm báo chuyện ở cung Cảnh Nhân.
 
"Ngươi nói cái gì, Hoàng hậu thật sự mang thai? "Đôi mắt liễu của Lệ Phi trừng lớn, nàng không tin chút nào: "Ngươi chắc chắn?"
 
"Nô tỳ chắc chắn," Thường ma ma quỳ dưới đất: "Là Thành Lục Vị của Thái Y viện bắt mạch, Thành Thái y đã làm ở Thái Y viện mấy chục năm, cực kỳ am hiểu về phụ khoa," nói đến đây, Thường ma ma không khỏi ngẩng đầu nhìn Lệ Phi: "Hơn nữa nếu đùng ngày, bây giờ đã là trung tuần tháng tư, Hoàng hậu đã mang thai bốn tháng, có người nói bụng cũng đã nhô ra."
 
"Choang..."
 
Lệ Phi quét rơi chén cháo tổ yến trên bàn xuống: "Tại sao... Tại sao chứ?" Nàng khóc, nước mắt càng lúc càng nhiều: "Tại sao người khác có thể mang thai, bổn cung lại không thể? Hu hu..."
 
"Nương nương," Thường ma ma cảm thấy bây giờ bọn họ không phải nên quan tâm đến chuyện Hoàng hậu mang thai, hiện tại bọn họ cần phải lo lắng cho bản thân: "Hôm nay Đức phi nương nương và Hi Hiền phi nương nương đến Cảnh Nhân cung thăm Hoàng hậu."
 
Lúc này Lệ Phi căn bản không nghe Thường ma ma nói, nàng rất đau lòng, thật sự là đau lòng gần chết: "Tại sao... Hu hu... Tại sao ông trời... Tàn nhẫn như vậy?"
 
"Nương nương," Thường ma ma thấy Lệ Phi còn đắm chìm trong bi thương, không khỏi nâng giọng lên: "Nương nương, Đức phi đến Cảnh Nhân cung thăm Hoàng hậu."
 
Tiếng khóc đột nhiên dừng lại, Lệ Phi nhìn Thường ma ma, trên mặt vẫn còn nước mắt, không kiềm được mà khụt khịt một tiếng: "Nàng ta đến Cảnh Nhân cung, nàng ta không có việc đến Cảnh Nhân cung làm gì?"
 
"Nương nương, người nhanh nghĩ cách làm sảy đứa bé của Hoàng hậu đi, nếu không sớm hay muộn Đức phi cũng sẽ phát hiện," hôm nay Thường ma ma nghe nói Hoàng hậu thật sự mang thai, lại nghe bên ngoài đồn đại, hai chân nhũn ra: "Đức phi... Đức phi ra tay rất độc!"
 
Lúc này Lệ Phi cũng không có tâm tư để khóc nữa: "Không đâu, nàng ta sẽ không phát hiện. Tình trạng của Hoàng hậu và nàng ta không giống, nàng ta sẽ không nghĩ tới đâu." Lệ Phi lẩm bẩm hết lần này đến lần khác, dường như nói như vậy lòng nàng ta sẽ kiên định một chút, bớt sợ hơn một chút.
 
Thường ma ma không lạc quan như Lệ Phi, nếu thật sự xảy ra chuyện, người đầu tiên Đức phi động đến chính là nô tài như bà ta, Lệ Phi dù sao cũng là phi tử của Hoàng thượng, Đức phi còn chưa có lá gan tùy ý làm gì Lệ Phi: "Nương nương, cái thai này của Hoàng hậu cũng thật sự không an ổn, nghe đồn giống như tình trạng mang thai của Đức phi như đúc, Đức phi..." bà ta không dám nói thêm nữa, đôi mắt không ngừng chuyển động, khóe mắt liếc đến bình hoa đặt trên giá, không ngăn được thân thể phát run.
 
Lệ Phi nuốt xuống: "Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, Đức phi cũng đã tự nhận lỗi về mình, chỉ cần chút ta không lộ ra dấu vết, nàng ta sẽ không nhớ."
 
Trong cung Trọng Hoa, Đức phi từ cung Cảnh Nhân về, vẫn luôn ngồi trên tháp.
 
"Nương nương, người sao vậy ạ?" Uyển Y không nhịn được hỏi một câu.
 
Đức phi thở dài: "Hôm nay ngươi cũng nhìn thấy Hoàng hậu, ngươi nghĩ thế nào?"
 
Uyển Y biết nương nương nhà nàng nhớ đến chuyện trước kia: "Chắc là Hoàng hậu nương nương tuổi lớn, mang thai cực hơn người trẻ một chút."
 
"Uyển Y, ngươi có cảm giác Hoàng hậu mang thai có phản ứng giống như bổn cung mang thai năm đó không?" Đức phi mím môi, đầu lưỡi đẩy hàm răng: "Năm đó bổn cung mang thai ba tháng đầu khá ổn, tại sao ba tháng sau lại đột nhiên bắt đầu yếu đi? Đây là chuyện bổn cung vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận."
 
"Nương nương, người đừng nghĩ nhiều, nghĩ nhiều tối người lại không ngủ được," Uyển Y nhớ chuyện này trong lòng, nàng định ra tay điều tra thử, có một số việc tuy rằng đã trôi qua lâu, nhưng đối với người trong cuộc thì vĩnh viễn không quên được.
 
Đức phi xoa xoa mặt: "Bổn cung sao thế này, vẫn mãi nghĩ đến chuyện trước kia?"
 
"Nô tì đỡ người đi nghỉ ngơi một lát ạ?"
 
"Cũng được."
 
Sau khi Thẩm Ngọc Quân và Đức phi tách ra thì trở về cung Chiêu Dương, vừa về nàng đã phân phó Trúc Vũ: "Ngươi gọi Thu Cúc đến đây, bổn cung có một số việc muốn hỏi nàng."
 
“Vâng."
 
Không lâu sau, Thu Cúc đã theo Trúc Vũ vào điện: "Nương nương, người tìm nô tì ạ?"
 
Thẩm Ngọc Quân giương mắt nhìn Thu Cúc: "Ngươi có biết chuyện Đức phi mang thai năm đó không?" Hôm nay trong cung của Hoàng hậu, Đức phi luôn nhìn Hoàng hậu đến xuất thần, trong lòng nàng cũng có hơi nghi ngờ, cũng có chút tò mò với chuyện năm đó.

 
Thu Cúc chau mày: "Chuyện này nô tì có biết một chút, năm đó không lâu sau khi Hoàng thượng đăng cơ, hậu cung chưa ổn định, Đức phi nương nương có thai vào lúc đó. Có người nói ba tháng đầu rất tốt, nhưng không biết tại sao qua ba tháng, sức khỏe của Đức phi nương nương bắt đầu không ổn, ăn gì nôn đó. Sau cùng Thái Y viện nghĩ hết biện pháp, cũng chỉ có thể giữ thai được năm tháng."
 
Thẩm Ngọc Quân quay đầu nói với Trúc Vũ: "Ngày mai có phải Thành lão đến bắt mạch bình an không?"
 
“Vâng," Trúc Vũ biết ý của chủ tử: "Nô tì sẽ hỏi rõ chuyện này."
 
"Ừ," hiện tại Thẩm Ngọc Quân có cảm giác chuyện Đức phi sẩy thai năm đó, không đơn giản như vậy.
 
Ngày hôm sau chờ Thành lão thái y đi rồi, Trúc Vũ vội vội vàng vàng tiến vào bẩm báo: "Nương nương, nô tì đã hỏi rõ rồi."
 
Lúc này Thẩm Ngọc Quân đang nhìn Tiểu Phì Trùng lật người, nghe Trúc Vũ nói vậy thì để nhũ mẫu bế Tiểu Phì Trùng xuống: "Nói nghe thử xem."
 
"Thành lão thái y nói thai của Hoàng hậu ba tháng đầu hoạt mạch không rõ, mãi đến sau ba tháng ông ấy mới dám khẳng định," Trúc Vũ nói đến đây thì hơi cau mày: "Nhưng Thành lão thái y còn nói thai này của Hoàng hậu sợ là không đợi được đủ tháng, hơn nữa không biết tại sao thai của Hoàng hậu nương nương rất yếu, chỉ sợ đứa bé sinh ra cũng thân thể yếu ớt."
 
Sau khi Thẩm Ngọc Quân nghe Trúc Vũ báo lại thì dựa vào gối mềm trên tháp, thật lâu sau mới mở miệng: "Bây giờ bổn cung vẫn chưa xác định được Hoàng hậu có dùng thuốc của Lệ Phi hay không, nhưng có một số chuyện bổn cung phải tra rõ trước," nàng nhìn về phía Trúc Vũ: "Thuốc của Lệ Phi, bổn cung muốn biết dược tính của thuốc lớn thế nào?"
 
Trúc Vũ mím môi: "Muốn biết dược tính của thuốc kia, cũng chỉ có thể truyền lời về nhà."
 
"Ngươi đi đi," Thẩm Ngọc Quân thở dài một hơi, chuyện này, nàng nhất định phải biết rõ. Nếu đúng như nàng nghi ngờ, có lẽ nàng chẳng những có thể giúp Đức phi một lần, còn có thể diệt trừ con rắn độc Lệ Phi kia. Lệ Phi năm lần bảy lượt tính kế nàng và Tiểu Phì Trùng, nàng đã không còn kiên nhẫn với Lệ Phi.
 
Cảnh đế ngồi trong điện Càn Nguyên xem tấu chương, Lộ công công nhẹ nhàng tiến vào: "Hoàng thượng, nô tài có việc muốn bẩm báo."
 
"Nói," Cảnh đế vẫn xem tấu chương, phê tấu chương, không có ý định ngẩng đầu lên.
 
Hiện tại tình hình của Lộ công công không cho phép hồ đồ, làm việc đều vô cùng cẩn thận: "Hôm nay Trúc Vũ bên người Hi Hiền phi hỏi thăm Thành Lục Vị về thai của Hoàng hậu. Chắc là Hi Hiền phi đã nghi ngờ Lệ Phi có liên quan đến chuyện Đức phi sẩy thai năm đó, cho nên truyền lời cho Thẩm phủ, hỏi chuyện thuốc kia."
 
Cảnh đế hừ cười một tiếng: "Nói Đức phi ngu xuẩn, thật đúng là trẫm không nói oan cho nàng, nhiều năm như vậy chỉ biết tự trách mình, cũng không nhìn rõ người bên cạnh, trẫm đã nhắc nhở nàng nhiều như thế, kẻ tên Uyển Hà kia vẫn yên ổn, xem ra trẫm chỉ có thể trông cậy vào cô gái nhỏ có thể đề tỉnh nàng."
 
Lộ công công cúi đầu lén trợn mắt, trong lòng thầm thắp nén hương thay cho Lệ Phi. Xem ra trong cung sắp nổi gió, đến lúc đó không biết Lệ Phị sẽ chết kiểu gì đây? Dù sao người chết trong tay Đức phi là đang sống sờ sờ mà trở thành "nhân trệ".
 
"Nô tài đã xác định ám tử trong Cảnh Nhân cung là ai," Lộ công công thật sự bội phục ám tử kia, ám tử của hắn còn chưa tìm tới cửa, vị kia đã thành thật nộp đồ rồi. Lộ công công lấy một quyển sách nhỏ trong tay áo ra, trình cho Cảnh đế: "Hoàng thượng, đây là đồ vị kia giao lên, nô tài đã kiểm tra, không có vấn đề."
 
Cảnh đế vươn tay cầm, xem một lát bèn buông xuống: "Ẩn dấu quá kỹ, chẳng trách vẫn luôn không tìm được," hắn nhoẻn miệng cười, lại xem tấu chương: "Nàng ta có yêu cầu gì?"
 
"Nói là cho nàng ta năm tháng, đến lúc đó nàng ta sẽ giúp Hoàng thượng một lần, giải quyết Thanh Long vệ," Lộ công công nghĩ đến vị kia cũng xuất thân từ Thanh Long vệ bèn thở dài: "Nàng ta nói Lương vương giấu chứng chứ hắn cấu kết với Trấn Quốc công ở trong cung, nhưng nàng ta không biết ở đâu, nàng ta cũng đang tìm, còn nói gần đây Túc Chiêu viện cũng tìm nàng ta, nhưng nàng ta không để ý tới."
 
"Trẫm biết rồi," Cảnh đế phê xong quyển tấu chương cuối cùng: "Để nàng ta sống yên ổn một chút, nếu Diệp Thượng Nguyệt đang tìm nàng ta, vậy đừng để nàng ta ẩn núp. Ngươi nói cho nàng ta biết chỉ cần nàng ta tìm được chứng cứ mưu nghịch của Trấn Quốc công cho trẫm, trẫm sẽ đảm bảo nàng ta không chết."
 
"Vâng?" Lộ công công cảm thấy hơi choáng: "Hoàng thượng, nàng ta là Thanh Long vệ."
 
"Trẫm biết," Cảnh đế dựa vào ghế rồng: "Nhưng trẫm thích sự thức thời này của nàng ta."
 
Lộ công công chỉ có thể gật đầu, không tệ, mạng được bảo toàn.
 
Trong cung Chiêu Dương, Thẩm Ngọc Quân dùng xong bữa tối thì đứng cạnh tháp, nhìn tiểu mập mạp lăn qua lăn lại, không nhịn được bật cười: "Đúng là tròn vo, lật người lăn lộn, dùng ít sức hơn nhiều."
 
Không lâu sau Tiểu Phì Trùng lăn đến mép tháp, đầu đầy mồ hôi, còn vô cùng vui vẻ.
 
Thẩm Ngọc Quân lấy khăn tay ra, lau mồ hôi cho tiểu mập mạp: "Nhìn con chơi kìa, mẫu phi lau cho con."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi