NGUYÊN TỐ ĐẠI LỤC



Thiếu gia của Đại tộc Tuyên gia - Tuyên Nghi, ngày thường hung hăng bá đạo một cõi, nay lại lén lút chạy trốn.

Chẳng khác nào sét nổi giữa trời quang làm Dạ Trần chỉ biết đứng ngơ ngác ở đó mà dõi mắt nhìn theo.
Ở bên cạnh, Tứ Du lắc đầu cảm thán nói: Trải qua chuyện lúc trước, hắn ta đã tỉnh ngộ ra phần nào.

Không những trở lên thông minh hơn lại còn thêm phần gian trá.

Dạ Trần...!phiền phức đó! Nói đến đây, hắn không khỏi liếc mắt nhìn thân ảnh vẫn còn chưa kịp thích nghi chuyện ban nãy.
Không được! Dạ Trần bật thốt thành lời.
Hắn như chợt bừng tỉnh vội mở miệng hét to: Tuyên Nghi có giỏi ngươi quay lại à.

Chúng ta đơn đả độc đấu, TA HỨA ĐÓ! TA XIN THỀ!
Cánh tay cũng theo đó giơ lên, bàn tay đưa ra hai ngón chỉ thẳng thiên không vô tận như đang cho ai đó xem.
Chuyện gì vậy?
Đám người huyết chiến xung quanh bị tiếng hét lớn của Dạ Trần hấp dẫn chú ý, hai mắt họ mở to không hiểu chuyện gì liếc nhìn hai thân ảnh đang đứng cùng nhau kia.
Cái gì mà gọi nhau lưu luyến thế, lại còn thề thốt phủ nhận.

Nơi đây đang là chiến trường à, không phải tình trường.
Không lẽ là...!tiểu tam! Có người tò mò lên tiếng hỏi người bên cạnh.
...!Đôi tai của Dạ Trần sao mà thính, nghe được lời nói của đối phương cách mình không xa mà lòng hắn nhức nhối không thôi.
Ha ha ha...
Bên cạnh, Tứ Du ôm bụng phì cười.

Cười đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra.
Tuyên Nghi mà nghe thấy, không biết có giống Dạ Trần không đây? Hắn không khỏi nghĩ.
Thiếu gia của Đại gia tộc làm tiểu tam cho một nam nhân khác.

Chuyện này mà lan truyền ra ngoài, Giới thành một mảnh giông tố à.
Người vừa chạy, hình như là Tuyên Nghi thì phải?
Một ma giả nhìn có chút tri thức lên tiếng.
Đúng vậy! Ta còn tận mắt nhìn thấy, lúc hắn ta rời đi, khuôn mặt có chút hốt hoảng kèm theo đó là sự giận giỗi giống như nương tử nhà ta lúc ghen vậy! Có ma giả ở gần đó có chút kinh nghiệm lên tiếng.
Oh..!! Tiếng thốt lên kinh ngạc hiện lên không ngừng.
Ha ha...!Mọi người hai mắt ám muội nhìn nhau, như hiểu ra chuyện gì đó mà nở nụ cười đểu.
Có người nhìn vào Dạ Trần nghi hoặc nói: Ngươi kia là Dạ Ma thì phải?
Thân mặc hắc y áo choàng, mũ áo che đi khuôn mặt.

Tay cầm trường kiếm xanh biếc, toàn thân phát ra khí tức mạnh mẽ, không phải hắn thì là ai? Có người đọc lên đặc điểm nhận dạng của Dạ Trần cho đám người xung quanh nghe.

Bộp!
Người nhìn có chút tri thức ban nãy bỗng nhiên hai tay đập mạnh vào nhau, hai mắt không ngừng toả sáng thầm nói: Ta hiểu rồi!
Ngươi hiểu cái gì? Có người ở cạnh bên nghe thấy vô cùng tò mò hỏi lại.
Đám người xung quanh cũng bị hắn gợi lên tâm hiếu kì, cũng tạm buông đao kiếm xuống ngồi trò chuyện với nhau.
...!Cách đó không xa, Dạ Trần cảm thấy không ổn liền siết chặt trường kiếm trong tay tiến lên.
Bộp..
Hai cánh tay của ai đó từ phía sau vòng đến ôm chặt lấy toàn thân hắn.
Tứ Du bỏ tay ra.

Để đám người kia nói tiếp, thanh danh một đời ta xong mất! Dạ Trần kinh hãi vội thét lên.
Hắn không ngừng cựa quậy nhằm tránh thoát khỏi vòng tay đối phương.

SIẾT..!!
Cộp cộp..!!
Hì hì...
Đáp lại hắn chỉ là thanh âm cười hớn hở của đối phương.

Hai cánh tay ôm chặt lấy hắn thì không ngừng ra sức.
A a a...!Dạ Trần gồng sức lên.
SIẾT..!!
Hắn càng ra sức, hai cánh tay ôm lấy hắn càng thắt chặt lại giống như Ma Tinh Thiết mười phần thuần tuý không chút tạp chất, vô cùng cứng rắn và bền bỉ.
Được một lúc.
Leng keng...!Kiếm trong tay rơi xuống mặt đất.
Dạ Trần trợn tròn mắt, khuôn mặt đỏ bừng.

Hắn thở hắt ra một hơi khẽ nói: Sao lại...!chặt vậy?
Hắn không ngờ đến Tứ Du bề ngoài mảnh mai nhưng bên trong lại chứa đựng sức mạnh lớn đến như vậy.

Hắn đã dùng đến cả ma lực nhưng vẫn không thoát được là đủ hiểu.

Nhưng điều quan trọng nhất lúc này, không phải là bàn về sức lực của đối phương.
Tứ Du, ta cầu xin ngươi đó!
Dạ Trần nước mắt lưng tròng khẽ nói.
Hì hì hì...!Đáp lại hắn chỉ là tiếng cười hớn hở của đối phương mà thôi.
Ta không cười ngươi đâu! Thanh âm Tứ Du vang lên.
Mặc dù hắn đã cười rất nhiều.
Ta sẽ ngậm thật chặt miệng, ngươi xem.


Nói xong, Tứ Du mím chặt môi mình lại cho đối phương kiểm chứng.
Hai cánh tay của hắn cũng không vì thế mà thả lỏng chút nào.
Khẽ quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt phởn của Tứ Du lúc này.

Dạ Trần tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Bên cạnh hắn, không có ai là người tốt hết.

Toàn là bè lũ xấu xa, thích hố người khác.

Điều đặc biệt là ai cũng thích hố hắn.
Theo ta thấy, ngày trước Tuyên Nghi và Dạ Ma đánh nhau là vì tư tình! Thanh âm bàn tán truyền lại.
Oh..!! Đám người lần nữa thốt lên kinh ngạc.
...! Dạ Trần nghe mà câm nín.

Hừ hừ hừ...!Nhưng thân ảnh sau lưng hắn thì lại phát ra những thanh âm quái dị, mặc dù đã ngậm thật chặt miệng mình lại rồi.
Nhưng mà Dạ Ma không phải mới đến đây sao? Có người nghi hoặc hỏi.
Ma giả nhìn có chút tri thức kia nghe vậy liền bĩu môi coi thường, hắn dõng dạc nói: Ai biết được? Hắn nói cho ngươi biết sao?
Cái này? Đối phương có chút lúng túng.
Người trước mắt nói cũng không sai.

Dạ Ma đến trước hay đến sau, cũng chỉ mình hắn ta biết mà thôi.

Bọn họ cũng chỉ là tự mình suy đoán ra, không chắc chắn được điều gì.
Theo kinh nghiệm bao năm của Thái Ngọc ta! Tuyên Nghi nhất định là vì yêu mà sinh hận.

Hận quá thành thẹn, thành ra...!trở mặt ra tay với đối phương.

Ma giả tên Thái Ngọc vô cùng chắc chắn lên tiếng.
Dạ Ma không phải là nam sao? Có người không hiểu lên tiếng hỏi.

Thái Ngọc chỉ hận rèn sét không thành thép, vô cùng tiếc hận nhìn đối phương lên tiếng: Sao ngươi ngốc thế! Vì thế mới có chuyện để nói.
Ta hiểu rồi.

Hoá ra Dạ Ma lại là người như vậy!
Hắn vậy mà...!phụ tình Tuyên Nghi thiếu gia!
Một ma giả mặt mũi hiền hậu ánh mắt không ngừng chớp lên tinh quang vội lên tiếng nói với mọi người xung quanh.
Ngươi thông minh! Thái Ngọc giơ ngón tay cái cho hắn.

Ha ha ha...!Đối phương cười ngây ngô đáp lại.
Hờ...
Dạ Trần gục ngã trong vòng tay Tứ Du.

Hắn cảm giác ba hồn bảy vía của mình đã bay về chốn cực lạc.
Thông minh, rất thông minh...!Hự hự hự...
Tứ Du ở phía sau không ngừng lên tiếng khen ngợi đối phương.
Hắn cảm thấy thật là sảng khoái.

Bao nhiêu lo nghĩ trong lòng vì chuyện này mà tiêu tán.
Thái Ngọc ánh mắt đảo quanh, suy nghĩ một lúc liền lên tiếng: Các ngươi nghĩ xem.

Lúc nãy Tuyên Nghi vừa gặp mặt Dạ Ma, không phải vắt chân lên cổ chạy đi luôn sao? Đây không phải là không có mặt mũi gặp nhau sao?
Đúng vậy, ngươi nói có lí!
Phải ta, ta cũng làm như vậy.
Một ma giả lưng đeo trường kiếm đáp lại.
Ừm! Mọi người xung quanh cũng gật đầu lia lịa.
Vậy sao ngươi lại nói, Tuyên Nghi là tiểu tam? Có người thắc mắc hỏi Thái Ngọc.
Đúng vậy à! Sao lại như vậy? Mọi người cũng dồn dập hỏi hắn.
Trước sau không hợp lí chút nào.

Nhất định có ẩn tình bên trong.
Hắn nói gì đây? Ở xa, Tứ Du dựng lỗ tai lên nghe.
Thật là thú vị! Hắn vui vẻ thầm nghĩ.
Tứ Du ngươi sẽ hối hận! Thanh âm yếu ớt của Dạ Trần truyền lại.
Tứ Du bĩu môi khinh thường ra mặt.

Ngươi mới có chuyện.

Ta hóng là được rồi! Hắn khẽ đáp lại.
Các ngươi không thấy bên cạnh Dạ Ma còn có người khác sao? Thái Ngọc liếc qua đám người một vòng rồi mới nói.
Ý ngươi là? Mọi người như hiểu ra chuyện gì vội lên tiếng.
Thái Ngọc chắc nịch chỉ tay lên trời lên tiếng phán: Nhất định người đó là đạo lữ của Dạ Ma.
Phụt...
Tứ Du nghe mà thất kinh.

Hắn trợn tròn mắt nhìn tên mở to miệng đang hô hào kia.
Tuyên Nghi yêu Dạ Ma nên chen chân vào.

Nhưng Dạ Ma lại vô cùng yêu người bên cạnh mình.

Nên Tuyên Nghi tức giận đập nồi dìm thuyền muốn giết cả hai, các ngươi cũng biết tính cách của Tuyên thiếu gia đó.


Thái Ngọc nháy mắt với mọi người, ngụ ý các ngươi tự hiểu.

Ừm! Nghe hắn nói, đám người vội gật đầu.
Bọn hắn ở Giới thành đã lâu, tự nhiên hiểu rõ con người Tuyên Nghi.

Hắn đã thích thứ gì thì phải chiếm bằng được.

Không được thì...!hừ hừ, cũng không cho người khác có được.
Thái Ngọc mờ ám nói tiếp: Đó là lí do tại sao, mấy hôm nay lại có tin đồn Tuyên Nghi không thích nữ nhân mà thích...
Chúng ta hiểu rồi! Đám người càng nghe càng cảm thấy có lí.
Đây cũng là lí do tại sao, mấy hôm nay lại có thanh âm bàn tán nói là: Tuyên gia Tuyên Nghi không thích nữ nhân.

Lúc đó nghe thấy, bọn họ còn cảm thấy khó hiểu nhưng giờ nghe Thái Ngọc giải thích.

Họ đã hiểu ra mọi chuyện ẩn sâu trong đó.
Kìa! Các ngươi không thấy hai người họ đang ôm nhau, vô cùng thắm thiết sao? Thái Ngọc vô tình nhìn sang phía hai người Dạ Trần đang đứng thì giật mình, vội chỉ tay nói với đám người bên cạnh.
Buông tay!
Nghe hắn ta nói, Dạ Trần giật thót vội quay lại nói.
Đúng vậy à! Thật là yêu thương nhau say đắm.
Tuyên Nghi đúng là tặc tử, không...!tặc yêu mới đúng!
Có người nhìn hai người Dạ Trần đang ở cùng một chỗ tốt đẹp như vậy, thì tức giận bất bình lên tiếng thay.
Ừm! Ở bên cạnh, mọi người không tự chủ gật đầu.
Tứ Du cũng ngơ ngác buông tay ra.

Sao lại thành ra như vậy? Mọi chuyện sao lại chuyển biến nhanh như vậy.

Hắn thất thần suy nghĩ.
Còn ở đó nghĩ ngợi lung tung.

Mau giết đám người này.

Bắt tên Thái Ngọc kia đính chính lại.

Thanh âm gấp rút của Dạ Trần truyền lại.
Tứ Du sực tỉnh, nhanh chóng lấy lại tinh thần liền gật mạnh đầu thốt lên: Được.
Hết cách, không bịt miệng đám người trước mắt thì hỏng chuyện mất.
Dạ Ma định giết người diệt khẩu.

Chạy mau! Thái Ngọc nhìn thấy Dạ Ma hai mắt nhìn chằm chằm vào mình liền hiểu ngay ra chuyện gì, hắn vội hét to lên.
Cái gì!
Nghe thanh âm kinh hãi phát ra, đám người thất kinh định quay lại hỏi đối phương lí do, thì đã không còn thấy bóng dáng người tên Thái Ngọc kia đâu nữa.
Xeng...!Thanh âm kiếm đề minh truyền lại.
Chạy!" Đám người biết sự lợi hại của Dạ Trần không khỏi sợ hãi hét to lên vội chạy khỏi nơi nguy hiểm này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi