NGUYÊN TỐ ĐẠI LỤC



Mọi người...!thời thế đã thay đổi.

Tuyên gia bên kia đã chịu trận.

Phòng tuyến đám người Đại gia tộc dựng lên đã bị phá.

Chúng ta hãy cùng nhau hợp lực đánh bại đám người vô sỉ trước mắt.

Xong rồi, cùng nhau tiến vào Ma Đồ...!tranh đoạt cơ duyên.
Thanh âm gào thét khích lệ vang lên.
Giết..!!
Đám ma giả xung quanh nghe mà hưng phấn cả người, tim đập thình thịch cùng nhau hô to, thanh thế tạo lên làm cho đám người Đại gia tộc ở phía trước ma trận không rét mà run.
LÊN!
Chỉ một tiếng thét, đám ma giả đông nghịt trước mắt như ong vỡ tổ không chút chần chừ lao thẳng lên phía trước.
Không thể để cho bọn chúng đi vào trước.

Đội ngũ thu thập ngọc giản sắp trở lại rồi! Có người ở phía bên kia ma trận hét lên.
Nhìn tình cảnh đồ sộ trước mắt, đám người Đại gia tộc trên ngực có thêu chữ Kim rồng bay phượng múa bị biển người nuốt mất, một thân ảnh có chút quen thuộc đứng phía sau đám người cười thầm: He he he...!
Người đó không phải ai khác chính là Thái Ngọc, người không lâu trước kia đã tụ tập lại một đám người để bàn chuyện về Dạ Trần.
Một đám nóng đầu! Nhìn đám người đang đánh nhau túi bụi phía trước, Thái Ngọc khinh thường khẽ nói.
Hắn chỉ cần hô hào vài câu là đã kích động được đám người trước mắt lao vào đánh nhau với đám người Đại gia tộc.

Tình thế cũng sẽ theo đó trở lên hỗn loạn, mà đã loạn thành một mảnh thì những gì hắn vừa nói há có thể diễn ra.
Ha ha, từ đó hắn cũng có thể nhân cơ hội lẻn vào Ma Đồ chiếm lấy tiên cơ.

Dù sao, Ma Đồ đã nhiều năm không mở ra, bên trong ắt đã hình thành lên nhiều thiên địa tài bảo quý giá mà bên ngoài đại lục không có, mà người bước chân vào được trước...!tất nhiên chiếm phần lớn hơn.
Ý Thái Ngọc như cảm nhận được gì đó, hắn đôi lông mày khẽ nhướng lên, trên khuôn mặt tràn ngập sự kinh ngạc.


Không ngờ hắn ta lại nhanh chân đến như vậy! Thái Ngọc liếc mắt nhìn đằng sau một mảnh trống trơn khẽ nói.
Hắn vừa dứt lời, bốn thân ảnh liền xuất hiện.
Đám người Dạ Lân Linh chết tiệt này! Thái Ngọc có chút băn khoăn lên tiếng.
Hắn có chút sợ đội ngũ này.

Chỉ mới vừa nãy thôi, hắn đã được tận mắt chứng kiến sự nguy hiểm của hai con người đi cùng nhau kia.
Một người nhìn như công tử bột của gia tộc nào đó, khuôn mặt thanh tú động lòng người, người nhìn vào sinh ra hảo cảm nhưng nháy mắt lại thay đổi một vòng Đại Lục, trở lên sát phạt quyết đoán, hai tay thả ra màn đêm vô tận bao phủ đám người cùng hắn tụ tập lại trước đây vào một góc.

Còn tên Dạ Ma kia thì người đúng như tên, là một ma quỷ, hắn lao vào đám người không chút nhân nhượng ra tay giết chóc, mỗi một kiếm là một người phải nằm xuống.
Đã như vậy, bây giờ lại không chỉ có hai người mà có tận đến bốn người cùng một lúc xuất hiện.

Bảo sao hắn không sợ hãi cơ chứ.
ẦM..!!
Thanh âm to lớn từ đằng trên truyền lại.
Các người còn dám làm càn, đừng trách Kim Hồn ta ra tay độc ác! Một thân ảnh tay cầm trường đao sắc bén nhìn đám người phía trước khẽ nói.
Trước mắt hắn đã có một loạt thân ảnh nằm dưới vũng máu tươi.
— QUẢNG CÁO —
Kim gia Kim Hồn, nguồn ma lực kia...!là Cao cấp Ma giả sao? Thái Ngọc nhìn vào thân ảnh toàn thân toả ra khí tức sắc bén đang bễ nghễ trước mặt quần hùng thầm nói.
Trước mắt, cứ tránh mặt đã.

Thái Ngọc liếc nhìn đằng sau một cái liền quyết định.
Hắn thân ảnh phiêu nhiên trà trộn vào biển người trước mắt...
Thật là nhiều người! Nhìn đám người như dòng lũ tụ tập ở trước mắt, Linh Lung kinh ngạc quay sang nói với mọi người.
Tứ Du cười đáp lại: Cái này phải cảm tạ đám người Đại gia tộc.

Nếu như không có đám người đó canh giữ ở đây, sao lại có tràng cảnh như này!
Chúng ta làm sao đây? Lân Diễm quay sang hỏi Dạ Trần.


Hai người còn lại cũng liếc mắt nhìn hắn.
Dạ Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: Nhiều người rất dễ xảy ra hỗn loạn.

Mọi người cứ lẩn vào trong đám đông trước nhưng nhớ đừng cách nhau quá xa.

Chờ tín hiệu của ta rồi hãy hành động!
......
Đó là Thiên Yết Nhiếp Hồn Đao sao? Có người nhìn vào thanh trường đao trong tay Kim Hồn khẽ nói.
Lưỡi đao sắc lạnh chấn nhiếp thần hồn, trên mặt đao ánh lên sắc xanh của bầu trời xanh thẳm, nổi lên hoa văn uốn lượn như rồng bay, là đặc trưng của Thiên Yết Tinh Thiết nguyên liệu cấp năm hiếm có khi được rèn ra.

Cán đao nhô ra hai bên uốn lại thành hình vòng tròn, được khảm vào một viên tinh thạch màu hồng.

Đích thực là nó rồi!
Ngày trước, gia chủ Kim gia có từng dùng qua thanh chiến đao sắc bén này, chém giết ma thú như cỏ rác.

Còn dùng nó chém đầu Nhị Nguyên Siêu Cấp ma thú.

Không nghĩ đến, cuối cùng Kim gia lại giao nó cho Kim Hồn sử dụng.

Cũng có người vô cùng kinh ngạc nhìn vào thân ảnh ngạo nghễ trước mắt nói.
Đủ để thấy, họ chú tâm vào Ma Đồ ở mức nào! Có ma giả đầu tóc bù xù cười lạnh một tiếng khẽ nói.
Ting...! Kim Hồn nâng trường đao trong tay lên, lưỡi đao hướng vào đám người trước mắt nói: Nơi này...!các ngươi chưa thể đi qua.

Hãy nể mặt Kim gia ta mà chọn con đường khác.
Hừ! Nghe hắn nói, đám người giận dữ không thôi.
Con đường khác? Họ có con đường khác để đi sao.


Có thì họ đã sớm rời đi nơi thị phi này rồi.

Họ không đoán nhầm thì lúc này các nơi có ma trận khác, chắc cũng gặp tình cảnh tương tự như trước mắt họ gặp phải.

Bị Cao cấp Ma giả của Đại gia tộc vác đao kiếm trong nhà ra uy hiếp một cách trắng trợn.
Ngươi đừng có mà hống hách! Thanh âm bén nhọn của Thái Ngọc truyền ra.
Hắn cũng chỉ có một mình cùng mấy chục tên mặt ngựa mà thôi.

Còn chúng ta thì sao...!cả hàng ngàn ma giả à.

Mỗi người nhổ một miếng nước bọt cũng đủ dìm chết bọn chúng.
Ở một bên, Kim Hồn nghe thanh âm phát ra liền biến sắc.
Nếu như để cho tên không giữ miệng kia nói tiếp, vậy thì bao công sức hắn uy hiếp đám người trước mắt sẽ đổ sông đổ bể mất.
Mọi người hãy nghe ta, chúng...
Hừ...!Cuồng đồ to gan.

Kim Hồn không để cho đối phương nói tiếp, hắn vội mở miệng hét lên.
— QUẢNG CÁO —
VÙ!
Trường đao trong tay xé gió nâng lên, toàn bộ cây đao được Kim Hồn phủ kín bằng nguồn ma lực dồi dào của một Cao cấp Ma giả, khiến không gian xung quanh Thiên Yết Nhiếp Hồn cũng phải khẽ run lên.
Cách xa nhau ra! Một tiếng hét sợ hãi vang lên.
XENG..!!
Kim Hồn chớp lấy thời cơ, trường đao khẽ động, hắn chém ngang một đao, gió hai bên liền tách ra, không gian trước mắt như sắp bị hắn cày nát đến nơi.

Đao khí và ma lực khủng khiếp hợp lại làm một chẳng khác gì sóng lớn đập vào bờ mạnh mẽ lao thẳng vào khu vực vừa phát ra thanh âm kích động quần chúng kia.
XOẸT..!!
ẦM..!!
Thanh âm truyền đến làm đám người đối diện hãi nhiên không thôi, miệng thì thầm mắng chửi tên vừa lên tiếng không ngừng.
Không cần sợ hãi.

Toàn bộ sử dụng ma lực kích phát thuật pháp trên người...!đánh tan đao thức kia.
Một thanh âm bình tĩnh truyền đến.
Bịch...!Một thân ảnh cũng theo tiếng nói đó xuất hiện trước mắt đám người.

Là Dạ Ma! Có người nhận ra người đứng trước mắt liền hô lên.
Nói nhảm.

Bạch Kiếm Vô Song! Dạ Trần vội nói.

Hắn hai tay lấp lánh Bạch chi lực, Dạ Trần lấy tay làm kiếm, đánh ra hai đạo quang mang bạch sắc xen kẽ với nhau.
Đám người thấy vậy cũng không dám chậm trễ, mọi ý kiến bỏ ra sau đầu, từng người từng người thi triển sở học cả đời của mình.
ẦM...!!
Ám Vô Chưởng.
Thiên Ba Quang.
Ta sợ Kim gia các ngươi sao! Tinh Viêm Thuật...
......
Vô số đạo quang mang đủ mọi màu sắc được mọi người đánh ra, trực tiếp ngạnh kháng đao thức kinh hồn của Kim Hồn.
Mặc dù chiêu thức của Kim Hồn mãnh mẽ, chỉ trong hai cái chớp mắt đã đánh tan hàng trăm đạo thuật pháp cản đường.

Nhưng sức người có hạn, mãnh hổ gặp bầy sói còn phải tránh đi.

Chưa đến mười hơi thở, bá chiêu của Kim Hồn đã bị vô số thuật pháp cấp thấp nuốt trọn.
— QUẢNG CÁO —
Khốn kiếp! Thấy đại chiêu của mình bị đám thuật pháp cấp một cấp hai, toàn một đám chiêu cấp thấp đánh đến cặn cũng không còn, Kim Hồn đỏ mặt thầm mắng bậy một câu.
Thừa thắng xông lên.

Mọi người theo ta...!giết vào Ma Động! Dạ Trần cao giọng hét lên.
Khác với những gì Thái Ngọc làm trước đây, hắn cầm đầu xông lên, kiếm chỉ đám người Kim gia.
Ba người Lân Diễm, Linh Lung, Tứ Du lẫn trong biển người nghe Dạ Trần hô liền mỉm cười.
Sợ gì đám người Đại gia tộc chứ!
Nhân cơ hội chúng ta đông người, mau lên đánh ngã bọn chúng.
Cho đám người cao ngạo trước mắt biết, chúng ta...!cũng là MA GIẢ!
Ba người hô hào kích động đám người xung quanh, cũng làm gương phi thân lên phía trước.
DẠ MA..!!
Kim Hồn đỏ mắt gân cổ, vì giận giữ mà khuôn mặt đã trở lên vặn vẹo, hắn từ tận đáy lòng gào lên hai chữ này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi