NGUYÊN TỐ ĐẠI LỤC



Không biết đám người Dạ Trần đã vào được bên trong chưa nhỉ? Một thanh niên trên người dính đầy tuyết trắng ngẩng đầu nhìn quang cảnh xám xịt trước mắt không khỏi thở ra một hơi khói lạnh nói.
Nơi này thời tiết lạnh giá, lúc nào cũng có tuyết rơi, bầu trời thì một mảnh âm u, ánh sáng không thể chiếu đến.

Thật là làm cho người ta khó lòng xác định thời gian đã qua bao lâu.
Trước mắt vẫn phải đi tìm nơi trú ẩn đã.

Hi vọng trên đường gặp được vài con ma thú thịt dễ nuốt! Người này không phải ai khác chính là Ngũ Kiếm, có thể coi là người đầu tiên bước chân vào Ma Đồ.
Nơi này rốt cuộc có phải là Ma Đồ Sơn Động không? Hay chỉ là một vùng băng tuyết lạnh giá quanh năm? Ngũ Kiếm không khỏi suy nghĩ.
Nhìn lớp tuyết phủ dày trên mặt đất, thời tiết thì khắc nhiệt không chút suy giảm theo thời gian, cùng với những bông tuyết không ngừng rơi.

Đã vào được nơi này một lúc, Hắn Ngũ Kiếm đã có chút cảm nhận sâu sắc.
Ngoại trừ lạnh giá ra thì...
Ọc ọc ọc...!Bụng hắn không ngừng réo vang.
Ở nơi quái quỷ này, thể lực giảm sút vô cùng nhanh chóng.

Thường ngày không lo nghĩ gì về đồ ăn, vả lại ở bên ngoài, người đạt đến Trung cấp Ma giả như hắn thì thân thể đã có thể chịu đựng nhịn đói tầm mười ngày không cần bổ sung thức ăn mà vẫn cảm thấy tốt chán.

Giờ thì ngược lại tốt rồi, chỉ đi một lúc bụng đã đói cồn cào, chưa kể lương thực hắn mang theo chỉ đủ dùng cho một ngày, vì đó mà hắn cũng không dám tuỳ tiện mang ra gặm hết một lúc.
Giờ thực lực đột nhiên đạt đến Siêu cấp Ma giả thì tốt! Ngũ Kiếm cố gắng lết thân xác mệt mỏi vừa đi vừa nghĩ.
Đạt đến Siêu cấp, tự thân ma giả đã có thể hấp thụ nguyên tố trong thiên địa để bổ sung và rèn luyện cơ thể, không cần phải sầu lo về mấy vấn đề thường ngày này.


Dưới Siêu cấp thì chưa không thể hấp thụ nguyên tố, chỉ có thể tự thân hấp thụ ma lực để tăng cường thực lực sớm ngày đột phá mà thôi.

Có thể nói, Cao cấp và Siêu cấp là khoảng cách giữa đất và trời, là sự biến hoá về chất của ma giả, khó lòng mà san lấp khoảng cách mà chỉ nhìn đã muốn lùi bước này.

Điều chứng minh tốt nhất chính là đạt Siêu cấp có thể ngự không phi hành, còn Cao cấp thì không thể.

Truyện Đô Thị
Không biết bên Dạ Trần thế nào? Chắc cũng không khá hơn ta bao nhiêu đi! Nghĩ đến tình cảnh đội trưởng của Dạ Lân Linh vang dội Giới thành ôm bụng kêu đói, Ngũ Kiếm không khỏi bật cười.
Kia là..!? Nhìn qua màn u ám phía trước có ánh lửa dập dờn, Ngũ Kiếm kinh ngạc thốt lên.
Giờ hắn mới hiểu ra một chuyện, có lẽ một vạn ma giả đã đi vào trong đây hết đi.
Nhìn những thân ảnh lấp ló trong màn sương trước mắt.

Nhiều như vậy không thể nào là đám người Dạ Trần được.

Ngũ Kiếm thầm nghĩ.
Kịch..!!
Hào quang chớp lên, năm thanh kiếm xuất hiện trên lưng Ngũ kiếm.
Ngũ Kiếm không sợ hãi, ngược lại mỉm cười nhẹ bước lên phía trước.
Có lửa rất cao khả năng có đồ ăn, mà đúng lúc hắn đang đói...!không thể xin vậy thì cướp.


Hắn cũng không sợ Dạ Lân Linh vì chuyện này mà thanh danh sẽ xấu đi trong suy nghĩ của mọi người.
Có người đến! Đám người ngồi vây quanh đống lửa lớn không khỏi liếc mắt nhìn thân ảnh đang đi đến chỗ bọn họ.
Người trên thân mang theo năm thanh kiếm.

Ở Giới thành chắc cũng chỉ có một người! Một thanh niên tay cầm trường kiếm, tay còn lại cầm miếng thịt đã được nướng chín lên khẽ nói.
Nói xong, hắn cắn một miếng thật lớn, đôi mắt thì chớp hiện lên tinh quang sắc bén.
Ngũ Kiếm của Dạ Lân Linh.
Cũng không phải là người...!tốt lành gì!
Mọi người gật nhẹ đầu khẽ nói.
Các vị bằng hữu cũng biết danh tính của tại hạ sao? Thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này! Thanh âm cười nói tự nhiên của Ngũ Kiếm truyền đến.
Soạt soạt...!Thanh âm của hắn vừa vang lên, một loạt thân ảnh trước mắt đã đồng loạt đứng dậy.
Nhân số có khoảng chín người, ai nấy trên người cũng thầm phát ra ma lực trong cơ thể mình, tất nhiên bên trong đám người có cao có thấp nhưng nhìn chung cả chín người đều đã đạt đến trình độ Trung cấp Ma giả.

Không thể không thừa nhận, đây là một đội ngũ rất mạnh, nếu như không có Cao cấp xuất hiện trong này.
Ngũ huynh cố ý đến đây, không biết có chuyện gì chúng ta có thể giúp đỡ? Người duy nhất vẫn còn ngồi trước đống lửa khẽ mở miệng lên tiếng hỏi Ngũ Kiếm.
Đám người bên cạnh nghe hắn ta nói không khỏi liếc mắt nhìn chăm chăm vào thân ảnh mới đến.
Thấy họ như vậy, Ngũ Kiếm không mặn không nhạt lại gần đống lửa ấm áp.
Bịch bịch...!Thấy đối phương tiến đến, đám người không tự chủ lùi lại, giữ khoảng cách an toàn với đối phương.
Nghịch Mệnh Ngũ Kiếm thanh danh dùng kiếm hợp trận, giết đối thủ trong vòng hai bước chân chỉ bằng cái rút kiếm đã sớm vang dội trong lòng bọn họ.


Hơn nữa khả năng càng đánh càng mạnh của đối phương cũng làm cho bọn họ phải thất kinh.
Người có thể leo lên Trung bảng Ma Vực trong số hàng vạn Diệt Ma Giả, há có thể là kẻ tầm thường.
Ngũ Kiếm cười nhạt, chậm rãi ngồi xuống, khẽ đưa ra đôi bàn tay đã lạnh ngắt hơ trước ngọn lửa rực cháy trước mắt.
Thật là ấm áp! Ngũ Kiếm khẽ nói.
Có thể ở trong vùng băng tuyết không thấy chân trời này, ngồi ở dưới một đống lửa, ăn thịt miếng lớn, thật là không còn gì tốt hơn! Người ngồi đối diện hắn mỉm cười lên tiếng.
...!Hai bên ngẩng đầu, khẽ liếc mắt nhìn nhau.
Áp lực vô hình toả ra từ hai người làm cho đám người xung quanh nóng lên, mặc dù họ đang ở trong màn tuyết rơi vô cùng lạnh giá.
Ha ha ha...!!
Được một lúc, hai bên cất tiếng cười to.
Đối phương ném sang cho Ngũ Kiếm một khối thịt tươi liền nói: Ở đây sói rất nhiều.

Ngũ huynh không ngại thử chứ?
Cách xa bọn họ, ba bốn thân ảnh sói trắng nằm hiên ngang trên mặt đất, chúng được phủ bằng một lớp tuyết màu đỏ.
Chậc chậc, Tuyết Sương Yêu Lang đây sao? Nhìn miếng thịt trong tay, Ngũ kiếm khẽ nói.
Xeng...!Vừa dứt lời, một thanh kiếm sau lưng liền phóng lên trời rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
Tách tách...!Ngũ Kiếm lấy kiếm xiên vào miếng thịt trong tay, rồi đưa vào trong đống lửa trước mắt, thanh âm nướng chín không ngừng truyền ra.
Mọi người cũng ngồi xuống à! Nhìn lướt qua đám người vây quanh mình, Ngũ Kiếm liền cười nói.
Đám người ầm thầm liếc mắt nhìn thân ảnh ngồi dối diện Ngũ Kiếm.
Ừm!
Thấy đối phương gật đầu, mọi người liền thở ra một hơi, ai nấy cũng vui mừng như thoát được kiếp nạn vội đi đến bên đống lửa chậm rãi ngồi xuống.
Đây là rượu do bằng hữu trong đội của ta cấp cho.

Mọi người không sợ, có thể lấy mà dùng! Ngũ Kiếm lấy ra mấy vò rượu từ trong nhẫn không gian để lên trước mặt tuyết đã được nâng lên bằng một lớp băng thật dày.
Ha ha, có gì không dám! Đối phương nở nụ cười, bàn tay khẽ vẫy, một vò rượu bay lên rơi vào trong tay hắn.

Tốt! Đối phương mở nắp ra, khẽ ngửi mùi hương từ bên trong toả ra, hai mắt liền sáng trưng vội lên tiếng khen.

Không biết hắn khen Ngũ Kiếm hào sảng hay là khen rượu trong tay thơm đây?
Ực ực...!Đối phương không chút ngần ngại nâng vò rượu lên tu như nước lã.
Sảng khoái! Đối phương thốt lên.
Các ngươi cũng dùng đi! Hắn quay sang nói với đám người đang vô cùng thèm thuồng bên cạnh.
Ha ha...!Đám người xấu hổ cười trừ, vô cùng nhanh tay chia vò rượu trên mặt tuyết ra cho đủ nhân số.
Tại hạ...
Các hạ là Thanh Bình Ma Kiếm vô cùng nổi danh ở Trung Vực, tại hạ sao lại không thể nhận ra chứ! Không chờ đối phương nói hết lời, Ngũ Kiếm liền chắp tay cười nói.
Hạnh ngộ, hạnh ngộ..!! Nghe đối phương nói rõ ra thân phận của mình, Thanh Bình có chút vui mừng, hảo cảm với đối phương cũng tăng lên, vội lên tiếng đáp lại.
Ở nơi quái quỷ này có thể gặp đồng đạo đều là kiếm tu, không thể không cộng nhận.

Đích thực là hạnh ngộ! Ngũ Kiếm không khỏi lên tiếng cảm thán.
Đúng vậy.

Thế giới nói rộng là rộng, nói nhỏ cũng là nhỏ! Thanh Bình cũng gật đầu nói.
Vừa cách đây không lâu, tại hạ có gặp qua hai người, Ngũ huynh nhất định sẽ nhận ra hai người này! Thanh Bình nhìn đối phương đang chăm chú nướng thịt khẽ nói.
...!Ngũ Kiếm kinh ngạc vội ngẩng đầu lên nhìn lại đối phương.
Một người tay cầm đại kiếm bọc vải trắng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Một người một thân Quang hệ thoát ẩn thoát hiện, có thể nói công thủ toàn diện.

Thanh Bình cũng không dài dòng, nhớ lại những gì trong đầu liền nói với đối phương..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi