NGUYÊN TỐ ĐẠI LỤC



Tiểu Hổ sắp đến nơi chưa?
Thanh âm chán nản kèm theo chút mệt mỏi vang lên.
Một thân ảnh nhỏ bé bước dài trên vùng đất một màu trắng vô tận, để lại những dấu chân in sâu xuống mặt tuyết đằng sau.

Người này không phải ai khác chính là Dạ Trần, đội trưởng của Dạ Lân Linh, người còn chưa biết đến chuyện đội viên của mình quay sang đánh nhau và người thì thương tích đầy mình.
Sắp đến nơi rồi! Thanh âm không chút chắc chắn của Tiểu Hổ vang lên.
Nghe được câu nói này, Dạ Trần liền mất bình tĩnh mắng to: Sắp đến cái con hổ nhà ngươi! Ngươi bảo sắp đến từ lúc nãy rồi nhưng ta đi được hơn một dặm đường rồi đó! Vẫn không thấy bóng ma nào cả, đừng có nói chi là hang động!
Ngươi có tin, ta mang bảo kiếm ra, xiên từ miệng ngươi qua, rồi mang ngươi lên nướng ăn không? Dạ Trần lên tiếng uy hiếp.
Gừ..!! Nghe hắn nói vậy, hổ con trên vai Dạ Trần đánh run một cái, kêu tiếng xin tha.
Dạ Trần túm lấy cổ Tiểu Hổ như túm lấy một con mèo nhỏ nhấc bổng nó lên, giơ ra phía trước hướng vào vùng đất băng tuyết lạnh giá hỏi: Hướng nào? Chỉ cho ta biết!
Tiểu Hổ vô cùng thành thật giơ tay lên chỉ vào hướng trước mắt.

Lúc này, nhìn nó thật sự là vô cùng ngốc manh...!cả chủ và tớ đều như vậy.
Nhìn vùng tối tăm toàn tuyết là tuyết trước mắt, Dạ Trần không khỏi nhíu mày trầm tư.
Không có mặt trời, hắn cũng không xác định được hướng đó là hướng nào.

Ở nơi này, đi bậy bạ rất là nguy hiểm.

Chưa kể đến, nhìn con hổ trắng béo tròn, khuôn mặt ngờ nghệch trong tay, hắn có chút không dám tin tưởng vào đối phương.

Hết cách rồi! Hi vọng ngươi nói đúng, nếu không...!lửa và nồi tiếp đón! Dạ Trần ghé sát vào tai đối phương khẽ nói.
Ha ha ha...!!
Nói xong, Dạ Trầm cười to, ném Tiểu Hổ về vị trí cũ.
Lúc này, đối phương đang vô cùng bất mãn nhìn ý.
BỐP!
Cổ của Tiểu Hổ chớp mắt rụt lại, mắt mở to ra như bị thứ gì gõ lên đầu làm cho choáng váng, nó loay hoay một lúc liền lăn đùng ra tại chỗ.
Bịch!
Dám có ý định nổi dậy, đáng đánh! Dạ Trần hừ hừ một tiếng, xoa xoa bàn tay đi tiếp.
.......
Thật sự có! Trước mắt xuất hiện một hình bóng cao lớn như một ngọn núi nhỏ ẩn hiện trong màn đêm tĩnh lặng, Dạ Trần vui mừng thầm nói.
Bộp bộp...!Một bàn chân nhỏ vỗ vào cổ Dạ Trần.
Gì vậy? Dạ Trần có chút không hiểu quay đầu sang một bên, liền nhìn thấy Tiểu Hổ đứng bằng hai chân, tay nhỏ bé chỉ vào chính mình, mặt trắng đen có chút ngốc kiêu ngạo hướng mũi lên trời nhìn vào hắn.

Truyện Gia Đấu
Ha ha, ngươi giỏi! Dạ Trần hiểu ý Tiểu Hổ vội gật mạnh đầu lên tiếng khen ngợi nó.
Đối phương đây là đang hậm hực mình đi.

Dạ Trần không khỏi cười thầm nghĩ.
Gừ gừ..!!
Tay hổ lại chỉ sang một bên, Dạ Trần hướng mắt nhìn lại.
Có người! Nhìn vào hang động lấp lánh ánh lửa chiếu ra bên ngoài, đôi mắt của Dạ Trần liền híp lại.
Ai đây?
Kim gia sao? Nhìn kĩ vào một thân ảnh vừa đi ra bên ngoài, trên ngực có thêu chữ Kim uốn lượn, hắn liền đoán ra được thân phận của đám người trong đó.
Làm phiền người tiếp rồi! Nhìn Tiểu Hổ trên vai, Dạ Trần khẽ nói.
Đối phương rất thức thời gật đầu hổ xuống, quanh thân liền tản ra một luồng ma lực thần bí bao phủ lấy hai người vào bên trong.
Dạ Trần cũng không biết nguồn sức mạnh Tiểu Hổ đang sử dụng là thứ gì.

Nhưng hắn biết được, thứ sức mạnh thần bí đang phụ ma lên người hắn là một loại sức mạnh có thể dễ dàng đột phá trận pháp và ma trận, giúp người sử dụng nó dễ dàng xuyên qua hay phá vỡ trận pháp.

Cũng nhờ nguồn sức mạnh này mà hắn có thể dễ dàng phá vỡ trận pháp phòng hộ ở Diễn Võ Trường và trận pháp bảo vệ của Kim gia, đến cả quỷ thần cũng không hay biết.
Đối với nguồn sức mạnh thần bí không hay biết này, hắn cũng không lo lắng lắm.

Dù sao nó cũng là của Tiểu Hổ, mà nhóc tỳ trước mắt sớm đã là huynh đệ tốt của hắn.


Mà đối phương lại còn sống trong người hắn nữa chứ, hắn cũng không lo Tiểu Hổ dám làm hại hắn.
Đúng là oan gia ngõ hẹp! Nhìn về phía trước, Dạ Trần cười nói.
Cùng ta vô đó...!quậy một hồi? Dạ Trần hỏi Tiểu Hổ bên cạnh.
Gừ gừ! Tiểu Hổ gật mạnh đầu đáp lại.
Các huynh đệ ăn no, uống say.

Mai chúng ta đi tiếp! Một thanh âm ồm ồm như sấm vang lên.
RÕ..!! Đám người bên cạnh mặt mày hớn hở mở miệng hét to.
Cả đám người bọn họ cả ngày di chuyển không chút ngừng nghỉ mệt đến lạnh cóng thân, thời khắc này chính là thời khắc mà bọn họ luôn chờ đợi.
Chà chà, trời lạnh thế này đánh một giấc không còn gì bằng! Một thân ảnh cầm một chén rượu bốc lên hơi khói, cùng một miếng thịt lớn đã được nướng chín phủ thêm một lớp gia vị thơm ngon đi ra một bên cười tươi nói.
Hắn miệng lớn cắn xuống cảm thấy không đủ lại miếng lớn nữa cắn, miệng nhai nhồm nhoàm trong ăn thật ngon.

Kim Tương, không phải ngươi nói nhìn thấy gì sao? Mau nói cho công tử à! Một thanh âm hối hả truyền đến.
Rồi rồi! Kim Tương sực tỉnh trong mỹ vị vội lên tiếng đáp lại.
Ực...!Hắn không kìm được uống một hớp rượu nóng.
Thật ngon! Phải mau đi giải quyết chuyện kia mới được! Hắn chép chép miệng cảm thán nhưng cũng không quên việc mình phải làm vội đặt chén rượu trong tay xuống nhanh chân đi đến chỗ thanh niên tuấn tú tay cầm quạt kia.
Người đó không phải ai khác chính là Kim Mộng.
Thiếu gia! Kim Tương khom mình vội cung kính lên tiếng.
Vào vấn đề chính luôn đi! Nhìn thân ảnh cao gầy, khuôn mặt lấm lem trên người phát ra khí tức nhỏ yếu trước mắt, Kim Mộng lạnh nhạt nói.
Rõ! Kim Tương gật mạnh đầu đáp lại.
Kim Hồn hộ pháp phái thuộc hạ quay về nơi này báo tin tức nơi đó cho thiếu gia biết.

Trên đường quay về, thuộc hạ có nhìn thấy Tứ Du của đội ngũ Dạ Lân Linh...!Hắn chỉ đi một mình, bên cạnh không hề có một ai đi theo!
Nghe lời đối phương kể, hai mắt Kim Mộng chớp lên tia dị sắc.
Hắn không hề ghét Tứ Du chút nào nhưng hắn ghi hận tên Dạ Ma kia.


Hắn cũng đã hứa với đời rằng, bước vào Ma Đồ, hắn sẽ đi tìm đám người Dạ Lân Linh để tính sổ sách đội trưởng của bọn họ gây ra cho hắn.
Ở đây không chỉ một mình hắn nghĩ như vậy, mà ở đối diện một thân ảnh hai mắt tràn ngập sát khí khi nghe lời Kim Tương vừa nói.
Tứ Du, không phải hắn đi cùng Lân Diễm và Linh Lung sao? Một bóng ảnh lấp sau một phiến đá cách đống lửa lớn không quá ba bước chân đang dõi đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn đám người.
Tất cả chỉ có bảy người, không thấy hai tên Cao cấp kia đâu? Đánh giá một vòng xung quanh, Dạ Trần không khỏi cười thầm.
Liếc nhìn nồi canh nóng treo trên ngọn lửa chợp chờn đang sôi ùng ục, hai mắt Dạ Trần chớp lên tia dị sắc giống như Kim Mộng vậy.
Tiểu Hổ ngươi mau đi ra ngoài kia, gầm thật to lên! Ta đã vào được bên trong, không ai phát hiện được đâu! Dạ Trần nói trong đầu mình.
Vù..!!
Cái gì vậy? Một người ở gần đó giật mình khẽ kêu lên.
Chuyện gì vậy? Có người nhìn vào hắn ta vô cùng nghi hoặc hỏi lại.
Đối phương cảm nhận lại một chút rồi nói: Hình như là cơn gió thổi ngang qua ta!
Ngươi bị điên! Thân ảnh ở đối diện khinh thường đáp lại đối phương một câu.
Theo như lời ngươi nói, hắn ta đang bị thương.

Cách chúng ta chỗ này cũng không quá xa! Kim Mộng nhíu mày nhìn người ở đối diện khẽ nói.
Vâng! Đối phương gật mạnh đầu vô cùng chắc chắn đáp lại.
GÀO..!!
Ma thú! Đột nhiên nghe thấy thanh âm gào thét, Kim Mộng giật bắn mình vội đứng lên, liếc đôi mắt nghi hoặc nhìn ra ngoài hang động thầm hô..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi