NGUYÊN TỐ ĐẠI LỤC



Dạ Trần thầm kêu khổ trong lòng.
Lân Diễm đôi mắt nhìn xung quanh tìm kiếm người gọi mình.

Cũng chỉ có hai người họ ở đây là tiểu cô nương.

Ít nhất là nàng cho rằng là như vậy.
Nhìn thấy hai người mặc áo choàng kín người đi đến.

Lân Diễm nghi hoặc cùng cảnh giác.
Ai đây? Nàng nghi hoặc hỏi trong đầu.
Thấy nàng nghi hoặc, nữ tử đi đầu mỉm cười.

Nàng gỡ chiếc mũ che kín khuôn mặt xuống nhìn Lân Diễm nói: Ta tên là Ảnh Nguyệt quen biết với tiểu cô nương bên cạnh ngươi nha.
Ngươi mới là tiểu cô nương.

Cả nhà ngươi là tiểu cô nương.

Dạ Trần nghe nàng nói thầm mắng trong đầu.

Hắn cũng không dám nói ra.
Không đợi Lân Dã nghi hoặc trả lời.

Dạ Trần nhanh chóng bước ra mỉm cười thật tươi phối hợp với đôi mắt cùng quần áo trên người làm cho Ảnh Nguyệt hai mắt toả sáng.
Ánh mắt Dạ Trần luân chuyển lấp lánh như đang suy nghĩ gì đó?
Đệ đệ sao ngươi lại thành ra thế này.
Nghe nàng hỏi khoé miệng Dạ Trần giật giật.
Thật đẹp nha.

Nàng nói xong động tác của nàng cũng nhanh, chớp mắt đến gần Dạ Trần.

Bàn tay ngọc đưa lên định làm gì đó?
Chỉ là bàn tay chưa chạm đến đã có một tiểu hổ nữ chắn trước Dạ Trần là Lân Diễm.
Lân Diễm thấy nàng động tay chân với Dạ Trần tức giận nói: Vị tỷ tỷ này xin hãy tự trọng.

Nàng cũng không làm quá vì nàng cảm giác được người trước mặt vô cùng mạnh mẽ.
Ảnh Nguyệt nghe vậy sửng sốt.

Lâu như vậy chưa có ai nói nàng phải tự trọng nha.
Ảnh Nguyệt đánh ánh mắt nhìn Dạ Trần nói: Tiểu hổ nữ này là ai?
Nàng ấy là Lân Diễm cũng là nữ nhân của đệ Dạ Trần tay gãi sau đầu ngại ngùng nhưng tiếng nói mang theo sự khẳng định chắc chắn.


Mặc dù gặp Lân Diễm thời gian ngắn nhưng Lân Diễm mang lại cho hắn cảm giác rất thoải mái, ấm áp.

Giống như là người thân trong nhà vậy.
Dạ Trần quanh năm nhận sự lạnh nhạt, vô tâm từ Băng gia tự nhiên cũng cảm nhận rõ Lân Diễm hết lòng vì hắn quan tâm lo lắng.

Mặc dù có chút hơi quá nhưng rất tốt.

Hắn rất thích cảm giác như vậy.

Cho nên Dạ Trần nhất định sẽ không để ai cướp nàng rời xa khỏi hắn.

— QUẢNG CÁO —
Ai dám thử.

Ta thề diệt toàn tộc hắn.

Đào ba thước đất nhà tên khốn khiếp đó lên.

Dạ Trần trong đầu cực đoan nghĩ.

Nhưng nếu như người thử là cha vợ thì sẽ ra sao đây? Tất nhiên đó là chuyện của sau này.
Ảnh Nguyệt mắt chớp chớp nghe hắn nói.

Nàng đứng ngây dại ở đó.
Nữ nhân? Hắn mới bao lớn chứ.

Nàng trong đầu hô to.

Lại dùng đôi mắt xinh đẹp đánh giá lại Dạ Trần.
Lân Diễm nghe hắn nói như thế mặt đỏ bừng nhưng thân nàng lại càng đứng thẳng hơn, ngực nhỏ ưỡn lên, đầu với hai chiếc tai hổ ngẩng cao.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tự hào cùng thị uy.
Ảnh Nguyệt nhìn thấy hai người họ như vậy mỉm cười khúc khích.
Hai đứa trẻ này thật có ý tứ.
Bên cạnh Ảnh Nguyệt, người mặc áo choàng với đôi mắt bình thản thấy việc này diễn ra tiếp cũng không hay, nhíu mày nói: Điện chủ chúng ta thế nhưng có việc quan trọng cần làm.
Ảnh Nguyệt nghe vậy gật đầu khuôn mặt hiện lên vẻ tiếc nuối.
Lân Diễm nghe vậy tạm biệt luôn.
Chúng ta cũng có chuyện nha.

Tạm biệt không gặp lại.


Nàng nói xong dắt tay Dạ Trần đi luôn không thèm quay đầu lại.

Nữ nhân kia vậy mà muốn đụng vào Dạ Trần của nàng.

Nàng tự nhiên sẽ không thích Ảnh Nguyệt.
Dạ Trần nhu thuận đi theo.

Cũng không quên nói: Tạm biệt tỷ tỷ một đoạn thời gian sau chúng ta sẽ gặp lại.
Hắn cũng không muốn ở gần Ảnh Nguyệt quá lâu.

Ở cạnh nàng một thời gian ngắn trước kia, hắn cảm nhận được một thứ gì đó như có như không xuất hiện trong lòng hắn.
Ảnh Nguyệt thấy hai người không thèm để ý mình liền rời đi.

Nàng tức giận dậm chân nói to: Đệ đệ đáng chết.

Cứ như vậy mà đi sao.

Nàng chán nản, bản thân mình cũng có chuyện vô cùng quan trọng cần giải quyết nhanh không tiện giữ hắn lại bên mình để thoải sức chà đạp.

Nghĩ đến đoạn thời gian ngắn trước ở cùng hắn, nàng liền mê mẩn, thất thần suy nghĩ miệng tự chủ mỉm cười xinh đẹp.
Điện chủ...!Người bên cạnh thấy nàng như vậy liền thúc giục.
À...!chúng ta đi.

Ảnh nguyệt tỉnh lại, thân pháp chuẩn động nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Ở xa, Dạ Trần nhìn Lân Diễm thấy nàng bước chân nhanh, mặt không cảm xúc liền cả gan trêu.

— QUẢNG CÁO —
Nàng đang ghen sao?
Ghen cái đầu của chàng.

Nàng tức giận quay sang nhìn hắn.

Nắm lấy tay hắn để trước miệng cắn mạnh một cái.
Aaa..

Một tiếng hét thảm vang lên.
Hic, sao nàng cắn ta.
Hừ, ta đã đánh dấu rồi.


Từ nay ai dám đụng vào chàng mà không được ta đồng ý.

Ta sẽ trừng phạt chàng.
Nàng không nói lý, ta tức giận đấy.
Chàng định tạo phản sao.

tiếng hét bi thảm ai đó lại vang lên.
Ngoài thánh thành không xa, Tuyết Ma Sơn.
Nguyên Tố Đại Lục đang trong mùa rét lạnh.

Trên Tuyết Đỉnh Sơn lại càng là một màu tuyết trắng xoá.

Tuyết rơi càng làm cảnh sắc trở lên có chút hoang tàn.

Thời tiết khắc nghiệt ở đây thực vật khó mà phát triển.

Bên quanh núi chỉ còn lại vài chiếc cây đứng sừng sững cô đơn ở đó mà thôi.
Trong đêm tuyết rơi hai bóng người có chút nhỏ bé xuất hiện.

Quanh thân bọn họ xuất hiện những ngọn lửa nhỏ bé đang lay chuyển theo hướng của những ngọn gió lạnh vô tình, cảm giác bất cứ lúc nào những ngọn lửa đó cũng có thể bị dập tắt.
Hú...!Những tiếng gầm rú đột ngột vang lên làm cho làm cho Dạ Trần sợ hãi, hai vai run lên không biết vì lạnh hay vì sợ?
Lân Diễm ở bên nhìn hắn co rúc trong chiếc áo lông thú liền cười thầm.
Lân Dã nàng còn cười.

Tại nàng hết đó.

Mua gì mà lâu mà nhiều như vậy? Bây giờ trời cũng tối om om giơ tay không thấy năm ngón.

Đã vậy còn rét nữa chứ.

Dạ Trần tức giận vừa nói vừa run.
Ta xin lỗi.

Chàng đến đây để ta ôm chàng cho ấm.

Lân Diễm rất biết lỗi nói.
Thôi đi, đến gần nàng, nàng lại trêu ta.

Má ta thế nhưng vẫn còn đau đây này.

Dạ Trần vừa nói vừa chỉ má mình vẫn con có chút đỏ.
Lân Diễm nhìn hắn hưng xư vấn tội cố gắng nín cười.

Trong lòng nàng thầm nghĩ: Chàng thật đáng yêu hết phần đại lục, ta không trêu không được à.

— QUẢNG CÁO —

Nàng đi đến chỗ hắn, làm cho Dạ Trần cảnh giác ôm chặt chiếc áo lông thú nói: Nàng làm gì? Không được làm bậy nha.

Lạc đường là xong đó.
Dạ Trần chỉ thấy nàng nhanh chóng đi đến kéo tay hắn ra, ôm hắn vào lòng.

Dạ Trần miệng vẫn hét to phi lễ nhưng thân thể vẫn rất phối hợp không phản kháng một chút nào.

Để nàng tuỳ tiện làm gì thì làm.
Như vậy được chưa, ta không làm gì nha.

Nàng ghé sát vào tai Dạ Trần nói.
Coi như nàng biết điều.

Ta rất hài lòng.
Ai ui, sau nàng lại véo mũi ta.
Ta thích.
Thích cái đầu nàng.
Ta rất thích nha.

Chàng thích không?
Dạ Trần á khẩu không trả lời được.

Ta thế nhưng không ngu trả lời thế nào cũng bị nàng thưởng.
Đúng rồi.

Nàng có đi đúng hướng không vậy.

Sao vẫn không thấy căn cứ cũ của nàng vậy.

Dạ Trần đột nhiên quay đầu hỏi.
Yên tâm chúng ta sắp đến rồi.

Đi thêm một đoạn đường vòng nữa thôi.

Nàng mỉm cười.

Nơi đó là nơi nàng vài tháng trước nàng vẫn còn ở, trước khi vào thánh thành bị Tụ Bảo Lâu bắt đi mang đem đấu giá.

Nàng tất nhiên vẫn còn nhớ kĩ.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng không hận Tụ Bảo Lâu là người xấu đã đem nàng đi đấu giá, lại còn rất chân thành cảm ơn họ là người rất tốt rất tốt để nàng gặp Dạ Trần.
Nàng nhìn Dạ Trần trong lòng liền hạnh phúc vui vẻ, khoé miệng không tự chủ được mỉm cười.
Dạ Trần nhìn nàng cười vui vẻ, hạnh phúc như vậy tự nhiên.

Hắn cũng mỉm cười theo giang hai tay ôm lại nàng vào lòng.
Hai người họ cứ như vậy mà bước đi biến mất trong màn đêm tuyết rơi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi