NGUYÊN TỐ ĐẠI LỤC



Thi gia.
Ba bóng người thoát ẩn thoát hiện nhanh chóng xuyên qua màn chắn trận pháp mà người Thi gia cho rằng không ai có thể làm được trừ khi có người bên trong mở ra hoặc nắm giữ trận bàn của trận pháp.
Thật dễ dàng nha.

Tiếng nói dễ thương của một ai đó vang lên.
Tất nhiên rồi.

Nàng không xem người đưa nàng qua là ai sao? Tiếng nói vui vẻ như khẳng định điều đó là tất nhiên truyền lại.
Nói như chàng đưa chúng ta qua vậy.
Ha ha nàng cứ coi vậy đi.

Ai đó không biết xấu hổ giành lấy công lao.
Tuyết tỷ thật mạnh.

Sau này ta sẽ cố gắng tu luyện để được mạnh như Tuyết tỷ.

Tiếng nói dễ thương mang theo phần kiên định truyền lại.
Nghe Lân Diễm quyết tâm như vậy Dạ Trần ở bên cạnh mỉm cười nhìn nàng.

Ta sẽ ở bên cạnh giúp nàng.

Dạ Trần nghiêm túc nói.
Lân Diễm mặt hồng lên trong lòng hạnh phúc gật đầu nhẹ một cái cũng không cần thiết phải nói gì.

Bởi vì nàng tin Dạ Trần vô điều kiện.
Nhìn thấy hai người như vậy tình chàng ý thiếp Phi Tuyết cảm thán lắc đầu.
Mới tí tuổi đầu đã như vậy.

Sau này không biết sẽ thành dạng gì à.

Nàng thầm nghĩ.
Đến rồi.

Đôi mắt liếc nhìn phía trước, Phi Tuyết đột nhiên nói.
Còn không chờ hai người Dạ Trần và Phi Tuyết phản ứng.

Nàng đã lắc mình đến chỗ tối bên cạnh bảo khổ của Thi gia.
Dạ Trần nhìn hình ảnh trước mắt liền rung động.

Thật giàu.

Miệng nhỏ không tự chủ thốt ra hai chữ.

Cảnh vật hiện lên trong đôi mắt Dạ Trần là một ngôi nhà lầu to lớn chẳng khác gì Tụ Bảo Lâu đã vậy còn được phủ toàn bộ bằng hoàng kim lấp lánh ánh vàng.
Trong này chứa bao nhiêu bảo đây, Thi gia đúng là giàu nứt vách đổ tường.

Không vô tham quan thì thật phí.


Dạ Trần khen một tiếng.
Bên cạnh Phi Tuyết cũng kinh ngạc một chút.

Nàng cũng không nghĩ đến Thi gia chịu chơi đến vậy nha.

Mình xem thường tài phú của mấy gia tộc này rồi.

Nàng cảm xúc nghĩ.

— QUẢNG CÁO —
Tuyết tỷ có thể đi vào chứ? Lân Diễm hỏi Phi Tuyết.

Trước mắt nàng không nhận thấy hay cảm nhận nơi này có nguy hiểm gì cả, chính vì điều này làm cho nàng cảm thấy lo lắng.
Đây chính là khu vực trọng yếu, coi như là cấm địa của Thi gia cũng không sai.

Thường những nơi như vậy sẽ được trọng điểm canh phòng bảo hộ nhưng ngược lại nơi này lại không thấy một bóng dáng nào của tộc nhân Thi gia, đã vậy còn không có trận pháp bảo hộ gì hết.

Thật là kì quái.

Nàng không hiểu nói khẽ.
Thấy nàng như vậy Dạ Trần mỉm cười nói với nàng: Ngoài này không có nguy hiểm gì đâu.

Thể chất của ta không cảm nhận được nguy hiểm, sẽ không sai đâu.
Lân Diễm nghe vậy liền gật đầu.

Cảm nhận của mình cũng không sai.

Nàng mỉm cười hí hửng nghĩ.

Thật là đáng yêu.
Phi Tuyết tỷ thấy sao? Dạ Trần nhanh chóng quay sang hỏi Phi Tuyết.
Ngươi nói không sai.

Ngoài này thực chất không có nguy hiểm nhưng bên trong kia lại có một lão gia hoả và một chút trận pháp phòng ngự và truyền tin khi có người xâm nhập.

Phi Tuyết bình thản trả lời Dạ Trần.
Nghe Tuyết tỷ nói vậy Dạ Trần và Lân Diễm khuôn mặt hiện lên một chút lo lắng.

Mặc dù biết Phi Tuyết mạnh mẽ có thể dễ dàng xuyên qua trận pháp Thi gia nhưng trường hợp này lại có chút khó hơn.
Chắc là lão tổ của Thi gia.

Dạ Trần nói ra suy nghĩ.
Người này không yếu đã đạt đến trình độ siêu cấp.

Phi Tuyết gật đầu nói.
Nơi trọng yếu như này tất nhiên các đại gia tộc sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Mà hầu hết các đại gia tộc đều dùng phương án này.


Để chiến lực mạnh nhất trong tộc toạ trấn trừ khi có trường hợp trọng yếu mới ra ngoài.

Người mạnh nhất tộc mà không cản được người đến thì phái bao nhiêu nhân thủ đến cũng vô dụng.
Cái này...
Yên tâm.

Chỉ là một chút phiền toái nhỏ mà thôi.

Không chờ Dạ Trần nói hết lời, Phi Tuyết liền nói.

Nàng nói xong cũng nhanh chóng dùng ma lực cuốn lấy hai người còn đang xoắn xuýt kia.
Trong bảo khố Thi gia tầng một.

Khắp nơi xung quanh đều là bảo vật có đấu khải toàn thân, vũ khí chiến giáp từng cái đều trên cấp hai dưới cấp bảy, quyển trục, đan dược, dược tề...! nhiều vô số.

Thi gia không hổ là đại gia tộc mạnh nhất về tài phú.
Như Phi Tuyết nói.

Ngồi ở trung tâm có một vị lão giả tóc đã trắng, khuôn mặt hiện lên từng nếp nhăn thể hiện rõ vẻ tang thương của người từng trải, hai mắt lão nhắm nghiền ngồi xếp bằng như một cao nhân khí định thần nhàn không để ý hồng trần.

Ma lực từ người lão nhân toả ra nhẹ nhàng di chuyển ra xung quanh chứng tỏ lão nhân đang ngồi tu luyện.
— QUẢNG CÁO —
Đột nhiên, hai mắt lão mở bừng ra miệng nói lớn: Là ai.

Tim lão đập thình thịch, dự cảm nguy hiểm của siêu cấp ma giả báo động mạnh.
Không đợi lão nhân phản ứng thả ra tinh thần lực tìm kiếm, một bóng hình mờ ảo đã xuất hiện sau lưng lão.

Bóng hình không nói nhiều lời tay thành đao bổ mạnh xuống cổ lão nhân.

Tình huống diễn ra quá đột ngột làm lão nhân không kịp làm ra phản ứng, đối phương lại ra tay quá nhanh không nói cái gì để cho lão nhân có thời gian chuẩn bị, chậm một nhịp thua cả bàn cờ.

Đồ đao đã hạ xuống đầu lão nhân bay lên ánh mắt vẫn mở to không dám tin chuyện đã xảy ra.
Đây chính là Thi gia.

Ai dám to gan như vậy.

Đây là những gì lão nhân trước khi chết suy nghĩ.

Nếu như lão không nghĩ nhiều mà ra tay luôn thì có khi kết quả không như vậy.
Phi Tuyết hiện ra chẳng thèm quan tâm lấy lão nhân đã chết.

Ma lực tản ra chấn xác chết trước mắt thành vụn phấn.
Dạ Trần va Lân Diễm ở bên cạnh nàng hít một hơi khí lạnh.
Quá nhanh, quá nguy hiểm.


Dạ Trần thầm đánh giá Phi Tuyết trong khi lòng vẫn còn đang run.

Hắn nắm lấy tay của Lân Diễm, hai người tay nắm thật chặt vào nhau.
Phi Tuyết không để ý những chuyện này.

Nàng đang đánh giá căn phòng này.
Cũng không tệ chỉ là vô dụng với ta.

Nàng thầm nói.
Dạ Trần lấy đồ đi, trận pháp ta đã phá.

Chúng ta còn đi nhà khác.

Phi Tuyết quay sang nói với Dạ Trần.
Dạ Trần bình tĩnh lại, gật đầu với nàng.

Hắn nhanh chóng đưa cho Lân Diễm bốn chiếc nhẫn không gian mua từ lúc bước chân vào thánh thành để nàng cùng hắn đi thu thập.

Thời gian cho ba người bọn hắn thế nhưng không có nhiều.
Phi Tuyết nhanh chóng thả tinh thần lực kiểm tra mọi thứ xung quanh.
Ý.

Nàng giật mình một cái.

thân thể nhanh chóng biến mất.
Dạ Trần thấy vậy đánh ánh mắt cho Lân Diễm không cần để ý.

Hai người cứ như vậy cho đồ vật có thể thu vào nhẫn không gian.

Đồ vật ở đây nhiều lắm chỉ sợ không đủ nhẫn chứa mà thôi.

May mắn Thi gia cũng để vài chiếc ở đây.

Trong đó hầu hết đều chứa một chút ma kim và tử kim số lượng hầu hết y như nhau.
Phi Tuyết nhanh chóng biến mất cũng nhanh chóng xuất hiện.

Nàng ngồi xuống xếp bằng ở vị trí trung tâm, ma lực khi không toả ra không rõ đang làm cái gì.
Hai người Dạ Trần, Lân Diễm rất nhanh dọn xong tầng một, tốc độ tay của bọn họ thật nhanh như bão quét qua vậy.

Nháy mắt đồ vật đã biến mất không thấy đâu.

— QUẢNG CÁO —
Nhìn thấy Phi Tuyết ngồi xếp bằng ở đó.

Dạ trần cũng không nghĩ nhiều dắt tay Lân Diễm lên tầng hai.
Ở trên tầng hai bảo vật ít hơn tầng một rất nhiều nhưng so độ trân quý thì hơn xa tầng một.

Hai người quan sát một lúc cũng không nhiều lười tách ra thu thập.
Dạ Trần nhanh chóng để đồ vào trong nhẫn trữ vật.

Hắn thu thập ở tầng hai hầu hết đều là đan dược.

Đan dược gì thì Dạ Trần vẫn chưa xem qua.

Đâu có thời gian mà làm vậy.
Đến kệ cuối cùng Dạ Trần không thấy có gì liền kinh ngạc nhưng rất nhanh hiểu ra chắc là Phi Tuyết đã lấy đi.


Kệ này lớn hơn những kệ còn lại, khí tức sót lại vẫn còn mạnh mẽ.

Thấy thế Dạ Trần cũng không quan tâm lắm, nhanh chóng bỏ đi, quay sang giúp Lân Diễm.

Lần này thu hoạch lớn so đo những này làm gì.

Chỉ là hắn không biết, vật ở trên kệ này sẽ gián tiếp làm thay đổi cuộc đời hắn làm cho hắn phát điên lên.
Hai người thu thập xong liền xuống dưới tầng một.

Thấy Phi Tuyết vẫn ngồi đó hai người liền kinh ngạc nhìn nhau.
Chuyện này...!Lân Diễm khó khăn nói.
Không cần làm phiền Tuyết tỷ chắc nàng đang gặp khó ở đâu đó.

Chúng ta cũng không giúp được gì.

Ngồi chờ tỷ ấy tỉnh lại là được.

Dạ Trần nói với Lân Diễm.
Nàng nghe hắn liền gật đầu, kiếm chỗ ngồi xuống kiểm tra đồ vật thu hoạch được.

Đây cũng chính là sở thích gần nhất của nàng, có lẽ cũng là do nhiều năm trước nàng không có gì lại phải liên tục chịu khổ nên bây giờ có chút gì đó tự nhiên phải hay kiểm để thoải mãn những ngày mình tay trắng trước đó.

Cũng vì sở thích đột ngột này mà làm cho tài sản của Dạ Trần rơi hết vào trong tay nàng.

Dạ Trần tự nhiên không để ý cái này.

Chỉ là hay trêu chọc nàng một chút, vẹo má nàng vài cái mà thôi.
Dạ Trần đi đến chỗ Lân Diễm liền đưa một đống nhẫn không gian vừa thu được cho nàng.

Hắn cũng rất thích nhìn nàng khi nàng chăm chú như vậy.
Nàng chú ý quan sát Tuyết tỷ nha.

Ta ra ngoài xem xét một chút.

Dạ Trần nhìn trái nhìn phải liền nói với Lân Diễm.
Lân Diễm nghe vậy nhìn hắn một chút rồi suy nghĩ.

Thấy nàng như vậy Dạ Trần không chịu được tay đưa ra vẹo má nàng một cái liền nhẹ nhàng nói: Ta không sao đâu.

Dưới siêu cấp không ai có thể bắt được ta.
Ừm.

Chàng nhớ cẩn thận.

Lân Diễm nghe vậy chỉ có thể đồng ý.
Nàng biết Dạ Trần có vốn để nói như vậy.

Nếu không nàng đã không để cho hắn đi.

Cho dù là mạnh mẽ như Tuyết tỷ muốn bắt hắn cũng phải trả chút giá nào đó.

Nếu không hai người họ đâu dám nguyện ý đi theo người mà mình chỉ mới gặp mặt một lần mà thôi.

Huống hồ các cao thủ của Thi gia cùng chiến lực mạnh mẽ nhất tộc đã không có ở đây..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi