NGUYỆN YÊU EM CẢ ĐỜI



Sáng hôm sau
Cô tỉnh lại đã là giờ trưa rồi, cô mở mắt nhìn xung quanh không thấy anh đâu cả, cô cũng chẳng quan tâm gì mà cố gắng đứng dậy đi từng bước nhỏ đến phòng tắm, cô nhìn những vết đỏ mà anh để lại càng giận anh hơn nữa.

Tịch Dao thay đồ xong đi ra thì thấy anh đứng ngay tủ quần áo đợi cô.

" Bảo bối em đói bụng chưa? Anh lấy cơm cho em ăn " giọng anh ôn nhu nói.

" … "
Cô không thèm trả lời anh lấy một câu, đi lướt qua anh như cơn gió, cô cũng đói rồi nên đi xuống lầu tìm gì đó bỏ bụng.


Anh biết cô mệt nên anh đã xin nghỉ học một ngày cho cô và anh cũng ở nhà với cô hôm nay.

Vũ Kiệt thấy cô không để ý gì đến mình, cô chắc đang giận anh rồi, anh đành đi theo sau cô xuống dưới lầu.

" Thiếu phu nhân ăn cơm thôi " thím Võ lên tiếng gọi cô.

" Dạ con không ăn cơm đâu, con nấu cháo ăn là được rồi " cô liếc mắt nhìn qua thấy anh đang ngồi ở bàn ăn cơm, cô cũng không muốn ăn cùng anh.

" Thiếu phu nhân để đó tôi nấu cho "
" Bà xã sao em lại ăn cháo, em không khỏe chỗ nào sao? " anh đi tới nắm lấy tay cô lo lắng hỏi.

Cô gỡ tay anh ra, cũng không trả lời lại, phải là cô không khỏe, rất rất không khỏe, cả người cô như không còn sức lực nào và cô cũng chẳng nuốt nổi cơm.

" Thím cứ để con nấu được rồi " cô mỉm cười nhìn thím Võ.

Bà cũng không muốn làm khó cô nên nhường lại căn bếp cho Tịch Dao, bà để ý hình như cô đang giận anh thì phải, thím Võ để lại không gian cho hai người.

Anh đứng đó nhìn cô với ánh mắt buồn rầu phải làm sao cô mới chịu nói chuyện với anh đây, một ngày không nghe cô nói chuyện thì trong lòng anh vô cùng khó chịu rồi.

" Bà xã cho anh xin lỗi được không? Sau này anh sẽ không làm như vậy với em nữa " anh đi tới ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng nói.


" … "
Cô xem như chưa nghe thấy gì hết, tay vẫn khuấy cháo, để mặc cho anh ôm mình, một lúc sau cô nấu xong thì múc ra một ít để tô ăn phần còn lại tối ăn tiếp.

Cô đẩy anh ra rồi đem tô chào lên phòng, anh đứng đó nhìn theo bóng lưng mệt mỏi của cô mà đau lòng, anh trách bản thân mình tại sao không kìm chế được mà tổn thương cô.

* reng… reng… reng *
" Chuyện gì? "
" Chủ tịch công ty có chút việc cần ngài giải quyết gấp " trợ lí Duẩn nói
" Chút nữa tôi đến " anh lạnh nói
" Vâng chủ tịch "
Anh thay đồ rồi pha ly sữa đem lên phòng cho cô, anh muốn ở nhà với cô một ngày cũng không yên.

" Bà xã ăn xong nhớ uống sữa biết không? Anh đến công ty chút việc, xong sẽ về với em ngay " anh đặt ly sữa trên bàn, khom người hôn lên trán cô một cái rồi đi.

Cô sau khi ăn cháo xong cũng không đụng đến ly sữa đó mà lên giường nằm ngủ, người cô ê ẩm, đụng đến chỗ nào cũng đau hết, tối qua anh rất mạnh bạo cô nghĩ đến thôi đã thấy rùng mình rồi.

Đến chiều anh xong việc thì về Bạch Vu ngay, anh xuống xe nhanh chân đi lên phòng xem cô thế nào, mở cửa ra thấy cô đang chùm chăn ngủ, mắt anh liếc nhìn ly sữa đặt trên bàn vẫn còn nguyên, xem ra cô giận anh lắm.

Vũ Kiệt thay đồ rồi nằm xuống giường ôm cô nhưng cô lại xoay người né tránh vòng tay của anh.


Vũ Kiệt đơ người trong vài giây cô chưa bao giờ né tránh anh như vậy cả, có phải cô ghét anh rồi không?
Anh vẫn mặt dày mà xoay người cô lại đối diện mình, đúng cô cũng đã thức trước anh về tầm 10p do cô lười dậy nên nằm nướng cho đến khi anh về, mọi hành động của anh cô đều biết nên cô mới xoay người lại.

" Dao Dao em đừng giận anh nữa được không? Là anh sai, anh làm em đau, anh xin lỗi, em tha lỗi cho anh đi bảo bối " tay anh vuốt ve tóc cô, giọng nói buồn bã vang lên.

" … "
Cô vẫn nhấm mắt như đã ngủ, anh xin lỗi là xong sao? Nếu cô tha lỗi cho anh lần này vậy thì sẽ còn nhiều lần khác nữa, cô biết mình không thể giận anh được lâu nhưng cô sẽ cho anh sáng mắt ra.

Anh vẫn nằm đó ôm cô, dù biết là cô không bao giờ đáp lại, cũng đã nữa ngày cô chẳng đếm xỉa gì tới anh, lòng anh vô cùng khó chịu.

Đến tối cô thức dậy thay đồ và ăn cơm, cũng không nói chuyện hay nhìn anh lấy một lần.

Vũ Kiệt vẫn đi theo sau cô năn nỉ nhưng đổi lại là sự im lặng của cô.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi