NGUYỆN YÊU EM HẾT KIẾP NÀY


Sau khi trở về, Nghiên Dương chủ động đi vào bếp nấu vài món thật ngon cho Quách Khiếu Thiên, việc cô mang thai quản gia Trương tất nhiên sẽ không biết nên đồng ý cho cô vào bếp.

Khoảng chừng ba mươi phút thì thức ăn được cô bày bản trên bàn, trong chúng thật bắt mắt không khác gì món ăn ở nhà hàng, điều này khiến quản gia Trương không hề tiếc lời khen ngợi.

_ Thiếu phu nhân thật có tài nấu nướng mà, Cậu chủ nhà ta thật có phước khi cưới được một cô vợ xinh đẹp vừa biết nấu ăn ngon như cô
_ Bác Trương, bác quá khen rồi ạ
Nghiên Dương cười ngượng ngùng, quả thật quản gia Trương quá khen rồi cái gì mà nấu ăn ngon chứ? cô chỉ thấy bình thường thôi mà.

Ngồi đợi thêm ba mươi phút nữa thì Quách Khiếu Thiên cuối cùng cũng đã ló mặt trở về, Nghiên Dương mỉm cười vừa tinh nghịch chạy ra đón anh.

_ Khiếu Thiên!
Cô vì quá kích động mà ngã nhào vào lòng Quách Khiếu Thiên mà quên mất bản thân đang mang thai, anh thấy cô suýt chút nữa là ngã không suy nghĩ nhiều liền ôm chầm lấy cô vào trong lòng.

Quách Khiếu Thiên yêu thương hôn chụt lên môi, sau đó vén mái tóc rối ra sau tai cô.

_ Em làm gì mà kích động như vậy? lỡ như anh không kịp đỡ thì sao, nếu em mà có mệnh hệ gì thì anh sẽ đau lòng chết mất
_ Hehe...!

Nghiên Dương nũng nịu dụi dụi khuôn mặt xinh đẹp vào ngực săn chắc của anh sau đó tinh nghịch cười hí hửng, chợt nhớ ra sự bất ngờ của mình cô liền kéo anh đi vào phòng ăn.

Nhìn những món ăn được bày bản rất đẹp mắt trên bàn khiến Quách Khiếu Thiên ngờ vực, anh biết chắc là cô vợ nhỏ của anh nấu đây mà? Lấy lại dáng vẻ hạnh phúc lần nữa ôm chầm lấy cô.

_ Tất cả những thức ăn này đều là một mình em nấu?
_ Đương nhiên rồi, bởi vì hôm nay em có một tin tốt muốn báo cho anh nghe nên muốn đích thân nấu vài món cho anh
Quách Khiếu Thiên khẽ cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai Nghiên Dương, bàn tay nghịch ngợm vào cặp mông căng tròn của cô.

_ Hửm? Tin tốt, có thể nói cho anh biết không?
_ Không được, ăn xong rồi em mới nói cho anh nghe được cơ
Nghiên Dương nũng nịu cạ cạ người vào người anh khiến anh không khỏi bật cười, Quách Khiếu Thiên không nói không rằng mà kéo ghế ngồi xuống sau đó đặt cô lên đùi mình.

_ Ngồi...ngồi như vậy ăn làm sao được?
Cô ngượng ngùng lên tiếng, nhưng người không ngừng giãy giụa muốn anh cho cô ngồi đàng hoàng vào ghế, Quách Khiếu Thiên bất lực đành đặt cô xuống ghế.

_ Anh mau ăn đi
Nghiên Dương gắp một miếng tôm xào hạt điều bỏ vào chén cơm của anh, anh vui vẻ gắp bỏ vào miệng sau đó gắp một miếng thịt lợn chua ngọt bỏ chén cô, hai người cứ thế mà gắp thức ăn cho nhau.

Xong xuôi bữa ăn, Nghiên Dương thoải mái ngồi lên đùi Quách Khiếu Thiên choàng tay qua ôm lấy cổ anh, giọng điệu hết sức hứng khởi vừa lâng lâng hạnh phúc.

_ Khiếu Thiên, xin chúc mừng anh đã thăng chức làm....!
Reng reng reng.

Nghiên Dương chưa kịp háo hức nói hết thì nghe tiếng điện thoại của Quách Khiếu Thiên reo lên thì không khỏi bực bội, ngay cả anh cũng rất khó chịu khi bị người khác làm phiền đặt biệt là vào lúc anh và vợ đang mặn nồng.

Nhìn tên người gọi trong lòng Nghiên Dương không ngừng phừng phừng đầy tức giận, anh cầm máy lên định bấm nút từ chối nhưng lại bị cô vợ nhỏ của mình hiểu lầm.

_ Quách Khiếu Thiên! Anh định nghe máy cô ta sao?
Nhìn thấy cô kích động như vậy, Anh vội vàng ôm chặt lấy cô, mếu máo giải thích.

_ Em hiểu nhầm anh rồi, anh vốn dĩ muốn cúp máy nhưng không ngờ bị em hiểu lầm

_ Ờ thì...!
Nghiên Dương hơi ngượng ngùng vì kích động, không hiểu sao cô dạo này cứ nhạy cảm một số chuyện là kích động ngay.

_ À, vừa rồi em định nói gì với anh vậy? cái gì mà thăng chức?
_ Khiếu Thiên, thật sự anh đã làm...!
Reng reng reng.

Mặt Quách Khiếu Thiên nổi đầy ba vạch, anh tức giận bắt máy muốn mắng cho Anna một trận nhưng chưa kịp mở miệng thì cô ta đã nức nở vang lên.

_ Huhu...Khiếu Thiên...Anh có thể đến chung cư của em được không? Lúc nãy em đi tắm nhưng không may bị trật chân té, ngay cả đứng lên cũng không được...hức...Anh mau đến đây được không?
Nghe vậy, Quách Khiếu Thiên nhất thời mui lòng dù sao cô ta và anh đã là bạn của nhau, nếu bỏ mặc cô ta một mình thì không hay cho lắm.

_ Được
_ Quách Khiếu Thiên!
Ngay khi anh đồng ý thì Nghiên Dương tức giận gắt gổng gọi tên anh, ánh mắt ngập tràn sự đau lòng nhìn anh, Quách Khiếu Thiên mà là vì vẫn còn thương tình cũ vậy mà miệng lúc nào cũng ngọt, nói những lời yêu thương cô nhưng hóa ra đó chỉ là lời dối trá.

Cô thoát khỏi người Quách Khiếu Thiên, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh ngập tràn nước mắt.

Thấy vậy, Quách Khiếu Thiên định lau nước mắt cho cô nhưng bị cô gạt phăng đi, tức giận hét thẳng vào mặt anh.

_ Em không cho anh đi! Nếu anh dám bước qua cửa thì chúng ta sẽ kết thúc tại đây, em nói được thì làm được
Nghiên Dương cô vốn là người thẳng tính nên những chuyện khiến cô không vui hay tức giận thì rất thẳng thắn nói ra, Nếu Quách Khiếu Thiên dám bước qua cửa thì kể từ nay cô và anh ta sẽ chấm dứt tại đây, cô cũng sẽ không níu kéo với một người dối trá như anh ta.


_ Dương Dương
_ Anh quyết định đi?
Quách Khiếu Thiên bặm môi khó xử không biết nên nói gì, thấy anh cứ im lặng đột nhiên Nghiên Dương cười nhạt, sau đó mạnh mẽ lau đi nước mắt.

_ Thôi được, là em ích kỷ! Anh mau đi đi lỡ như Anna bị gì thật sao
_ Em đồng ý anh rồi sao? Cảm ơn em rất nhiều, hy vọng em sẽ không hiểu lầm anh
Nghiên Dương khẽ gật đầu, Quách Khiếu Thiên vui mừng hôn chụt vào môi cô sau đó xoay người nhanh chóng rời đi, nhìn bóng lưng anh rời đi mà cô bật khóc nức nở.

Anh vậy mà đi thật sao? Tại sao anh lại không hiểu lời nói của cô chứ.

Nghiên Dương cười nhạt nhẽo, hôn nhân của cô và Quách Khiếu Thiên tưởng chừng là bến đỗ hóa ra cũng chỉ là trạm dừng chân.

Hít thở thật sâu, Nghiên Dương đứng dậy đi về phòng thu xếp đồ đạc bỏ vào hành lý.

Vậy là kết thúc thật rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi