NGUYỆT CHIẾU LẠC HOA

1.

Ta đứng trước cổng phủ tướng quân, nụ cười trên khuôn mặt còn chưa kịp thu lại, thì cảnh tượng trước mặt đã giáng cho ta một đòn nặng nề.

Hoắc Thần mặc áo giáp, đã nhiều năm không gặp, vẫn tuấn tú như khi còn bé.

Chàng ấy muốn tiến tới ôm ta, nhưng ta lùi lại một bước và tránh đi.

Ta nhìn người phụ nữ đó, nhìn đứa trẻ trông rất giống chàng ấy, hốc mắt không không chịu nổi đỏ lên:

“Sao ngài không giải thích trước đi?”

- Nguyên Nhi... Ta...

Chàng còn chưa kịp nói xong, người phụ nữ kia đã đặt đứa trẻ xuống, "phịch" một cái quỳ xuống đất, đồng thời bắt đứa trẻ quỳ cùng.

"Phu nhân, đều là lỗi của thiếp, chớ trách tướng quân."

Cậu bé nhìn ta chằm chằm một cách bướng bỉnh, giống như ta là một kẻ hung ác, ghê tởm.

Ta tự giễu cười một tiếng, trong mắt tràn đầy thất vọng nhìn Hoắc Thần:

- Đây là “*Nhất sinh nhất thế nhất song thân”mà chàng đã hứa với thiếp đó sao?”

*Ngàn chờ ngàn kiếm muôn ngàn khổ, một đời một thế mình đôi ta.

Ta khổ tâm ở nhà một mình trông chờ 7 năm, nhưng chàng ấy thì sống cùng một người phụ nữ khác trong doanh trại, thậm chí bọn họ còn có một đứa con lớn như vậy.

"Nguyên Nhi, Thẩm Dịch là ta trên chiến trường cứu được, cha mẹ cùng thân nhân của nàng đều chết trận, nàng ấy cùng ta... Ngày đó ta thật sự rất mơ hồ, lầm tưởng nàng ấy là muội. Thật sự chỉ có lần đó, nàng ấy đã mang thai Hoài Trân mà ta hoàn toàn không ngờ đến việc đó.”

"Hoài Trân dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của ta, ta không thể bỏ mặc nó được. Nó còn nhỏ, nó không thể sống thiếu mẹ ruột bên cạnh...”

"Nguyên nhi, nếu như muội không thích, ta có thể đưa bọn họ đến biệt viện được không?"

Đưa họ đến biệt viện thì có khác gì *bịt tai trộm chuông đâu, ta còn chưa kịp nói thì Hoắc phu nhân đã hay tin và đi đến rồi.

*Tự lừa dối bản thân.

“Cháu của Hoắc gia, làm sao có thể ở biệt viện.” Ngữ khi của bà ấy uy nghiêm, không người nào dám lên tiếng.

Ta cúi đầu chào bà ấy: "Nương.".

Bà ấy thậm chí không nhìn ta, thay vào đó đi đến đỡ Thẩm Dịch dậy, vỗ nhẹ vào tay nàng ta một cách trìu mến và nói: “Ngươi đã sinh hạ trưởng tử cho nhà họ Hoắc, đó là công lao của người vì thế từ giờ trở đi, ngươi phải chăm sóc cho đứa nhỏ thật tốt, đừng bận tâm bất cứ điều gì biết chưa?"

Đúng vậy, Hoắc phu nhân không thích ta, từ nhỏ bà ấy đã cho rằng ta kiêu ngạo, mặc dù sau khi ta gả vào phủ tướng quân, ta đã cố lấy lòng bà ấy, nhưng bà chưa bao giờ để mắt đến ta.

Hiện tại nhìn thấy Thẩm Dịch ôn nhu như nước, lại sinh ra một nhi tử, bà ấy hiển nhiên vô cùng yêu thích.

Buổi tối, Hoắc Thần cố gắng bằng mọi cách ôm ta lấy lòng, ta cũng bình tĩnh lại, quyết định sẽ đối xử tốt với người thiếp thất này.

Bọn ta đang ý loạn tình m3, chỉ còn bước cuối cùng, thì ngoài cửa đã vang lên tiếng nói của Thúy Thuý, thị nữ bên cạnh Thẩm Dịch.

"Tướng quân, tiểu thiếu gia bị trúng gió, vẫn luôn sốt cao không hạ, mê man liên tục gọi tên ngài, mong ngài mau tới xem tiểu thiếu gia một chút đi ạ."

Thị nữ cận thân của tôi đã lên tiếng ngăn cản Thôi Thúy: "Tướng quân cùng phu nhân đã ngủ rồi, ngươi ở chỗ này la hét cái gì? Cút ra ngoài!"

Thúy Thúy vẫn không bỏ cuộc hét to vào: "Tướng quân, đại phu nói nếu tiểu thiếu gia đêm nay không thể hạ sốt, sợ là, ngày mai sẽ không qua khỏi.".

Cẩm Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Đáng lẽ không nên sinh ra loại nghiệt chủng đó, chết đi cũng chả sao cả."

"Ngươi, ngươi, ngươi sao có thể ác độc như vậy! Đó là nhi tử duy nhất của phủ tướng quân đó!"

"Điều đó cũng không thay đổi được sự thật nó là một đứa con hoang. Khi phu nhân nhà ta sinh trưởng tử thì nó được tính là gì? Thà chết sớm rồi đầu thai sớm. Tốt nhất là chết rồi mang theo mẹ của nó đi luôn đi, thật là chướng mắt.”

Thấy tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, Hoắc Thần e ngại nhìn ta, sau đó hôn lên trán ta, đứng dậy mặc áo khoác đi ra ngoài.

"Nguyên Nhi, Hoài Trân còn nhỏ, nó có bệnh, ta không thể cứ như vậy mà mặc kệ.".

Ta nghe thấy ngài ấy mắng Cẩm Nguyệt sau khi ra ngoài, ngài nói rằng Hoài Chân là tiểu thiếu gia của phủ tướng quân, muội ấy không được nói những lời ác độc như vậy, nếu còn để ngài ấy nghe được một lần nữa thì sẽ phạt muội ấy thật nặng.

Hoắc Thần chưa bao giờ mắng Cẩm Nguyệt trước đây, bởi vì chàng biết Cẩm Nguyệt không chỉ là thị nữ bên cạnh ta, mà muội ấy còn là người tỷ muội cùng ta lớn lên.

Ngay cả ta còn chưa bao giờ nói nặng lời với muội ấy.

Nhưng bây giờ, Hoắc Thần dường như đã quên mất điều này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi