NGUYỆT HẠ AN ĐỒ


Biên tập: Cáo
Chỉnh sửa: Quần không chun┃Đọc kiểm: June
Tết âm lịch sắp tới nhưng cường độ công việc ở Cẩm Thịnh cũng không vì vậy mà giảm bớt, Thẩm An Đồ làm đầu tàu tăng ca đến đêm khuya, nhân viên cấp dưới đương nhiên cũng không dám lười biếng.

Mỗi ngày trong cuộc họp buổi sáng, Thẩm An Đồ sẽ khen ngợi một số nhân viên như thường lệ, đồng thời cũng phê bình một số nhân viên làm việc lười biếng.

Sáng nay, đối tượng bị cậu phê bình chính là Thạch Hiểu Đông.
Bởi vì hôm qua Thạch Hiểu Đông mới thất bại trong việc đàm phán một hạng mục, lúc rời đi đối tác cực kỳ không vui.
Trợ lý cấp dưới của Thạch Hiểu Đông tuổi còn trẻ không nhịn được mà đứng ra giải thích: "Trước đó, chúng tôi nói chuyện với Nguyên Hưởng rất ổn, chỉ cần đợi sau khi gặp mặt hai bên thì sẽ ký hợp đồng, nhưng mà đột nhiên đối phương đổi ý muốn ép giá.

Rõ ràng trước đó đã bàn bạc xong, là do bọn họ lật lọng!"
Thẩm An Đồ kiên nhẫn nghe cậu ta nói xong, sau đó quay sang nhìn Thạch Hiểu Đông ở một bên: "Tổng giám đốc Thạch đã ngồi ở vị trí này nhiều năm như vậy, chuyện như thế này không gặp mười lần cũng đã gặp tám lần rồi đúng không? Đối phương lật lọng khẳng định là có nguyên nhân, lúc này trước tiên ổn định mới là thượng sách, nếu làm tốt như vậy thì sao có thể khiến người ta tức giận?"
Các quản lý trưởng phòng đều liếc trộm nhìn Thẩm An Đồ và Thạch Hiểu Đông, không khí khác thường bao phủ khắp phòng họp.
Thạch Hiểu Đông cười lạnh trong lòng: Cứ giả vờ đi, làm bộ làm tịch, chuyện này chẳng lẽ không phải do mày bỏ đá xuống giếng sao?
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, mặc dù gần đây Cẩm Thịnh gặp không ít chuyện nhưng dù như thế nào đi nữa cũng là tập đoàn lớn số một số hai ở thành phố Z, loại công ty nhỏ giống Nguyên Hưởng làm sao dám lớn lối như thế.


Bọn họ một ngày trước còn khúm na khúm núm, ngày hôm sau đã lập tức đổi thay sắc mặt nói muốn ép giá? Thạch Hiểu Đông chắc chắn đây là do Thẩm An Đồ giở trò quỷ.

Nếu như ở trong quá khứ, hắn sẽ nhịn một chút thật, thuyết phục mọi người lại trước đã, nhưng hắn nghĩ đến những chuyện Thẩm An Đồ làm trên đầu mình trong khoảng thời gian hắn liền nổi giận trong bụng, dẫn đến huyết áp của hắn tăng cao, sảng khoái mắng đối phương ngay tại chỗ.
"Đúng là vấn đề của tôi, về sau tôi nhất định sẽ chú ý." Thạch Hiểu Đông cắn răng chịu vố này.

Hắn nhất định phải nhượng bộ, nếu như hắn cũng cứng rắn với Thẩm An Đồ thì chính là trúng kế của cậu.
Thẩm An Đồ thở dài, trái lại còn an ủi hắn: "Thật ra cũng không phải là tôi đang trách cứ ông, cái này thực ra không phải là chuyện của ông nhỉ, dù sao tuổi tác tổng giám đốc Thạch cũng đã lớn, để ông cúi đầu với loại người này thực sự cũng không thích hợp.

Về sau loại hạng mục như thế này vẫn nên giao cho người khác làm đi, đúng lúc cũng sắp hết năm, tổng giám đốc Thạch cũng đừng mù quáng chạy theo người trẻ chúng tôi, nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Để tôi cho kì nghỉ đông của ông lâu một chút nhé, ông cảm thấy thế nào?"
Sau mỗi câu nói của Thẩm An Đồ, vẻ mặt của Thạch Hiểu Đông càng thêm khó coi.

Vậy mà Thẩm An Đồ còn tuyệt tình hơn cả ông cha Thẩm Khai Bình của cậu, đến Thẩm Khai Bình cũng không thể làm ra chuyện dùng rượu tước binh quyền này,vậy mà con của ông ta Thẩm Lẫm ngược lại làm dứt khoát, nhưng tại sao? Hắn đã nhọc nhằn khổ sở giúp Thẩm Khai Bình tranh đấu giành giang sơn, ở trong tay Thẩm Khai Bình hắn đã chẳng được gì tốt, kết quả còn bị khinh bỉ trong tay con của ông ta?

Thạch Hiểu Đông thở gấp, hắn cứ như vậy mà trừng mắt với Thẩm An Đồ, ngay cả trợ lý ngồi trong góc cũng đều cảm thấy một giây sau hắn sẽ đứng lên mắng chửi Thẩm An Đồ, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Được."
Thẩm An Đồ cười, nói với những người khác ở trong phòng họp: "Chúng ta tiếp tục."
...
Hội nghị kết thúc, Thạch Hiểu Đông kìm nén tức giận đi về phía cửa chính, nhưng Thẩm An Đồ đã ngăn hắn lại ở phía sau.
Không ngoài dự đoán của Thạch Hiểu Đông, đầu tiên Thẩm An Đồ nói xin lỗi với hắn, còn nói hắn chú ý sức khỏe các kiểu rồi lại nói mấy lời vô nghĩa.

Đợi thêm một sau khi lát tất cả mọi người trong phòng họp đi hết, cuối cùng cậu cũng buông bộ mặt giả mù sa mưa xuống, nhỏ giọng nói: "Lại nói, tôi có thể suôn sẻ quay về Cẩm Thịnh là may mắn nhờ có tổng giám đốc Thạch."
Trong lòng Thạch Hiểu Đông hoang mang: "Lời này có ý gì?"
Thẩm An Đồ tới gần hắn thêm nửa tấc, hoàn toàn chặn ánh sáng từ cửa sổ ở phía sau lưng cậu, đôi mắt cậu đen như mực.
"Tổng giám đốc Thạch không biết mấy thứ rồi, sau khi xảy ra tai nạn máy bay, tôi hoàn toàn không nằm ở bệnh viện tĩnh dưỡng.

Vì tôi đã đắc tội nghiêm trọng với Tạ Đạc nên sau khi hắn biết tôi xảy ra chuyện liền bắt tôi ngay khi có thể, ngày ngày tra tấn.

Tôi vất vả lắm mới liên hệ được với Simon thì lại phát hiện mấy người hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của tôi, cho nên tôi để hắn ngụy tạo phong thư tình đó..."

Con ngươi Thạch Hiểu Đông đột nhiên co rụt lại.
"Ha ha, tổng giám đốc Thạch đúng là tốt thật đấy, vậy mà mua được nhóm sát thủ nước ngoài, thật sự là làm rất đẹp.

Nếu không phải như thế, sao tôi có thể chạy thoát được? Thật sự phải cảm ơn tổng giám đốc Thạch."
Thẩm An Đồ vỗ vỗ bả vai Thạch Hiểu Đông, nghênh ngang rời đi, mà Thạch Hiểu Đông thì đứng cứng đơ tại chỗ, một chữ cũng nói không được.
Thạch Hiểu Đông ngơ ngơ ngác ngác trở lại văn phòng.

Điêu Vĩnh Châu và Phạm Hồng lần lượt tới an ủi hắn, nhưng hắn thấy rất rõ ràng Điêu Vĩnh Châu hoàn toàn không để ý đến hoàn cảnh của hắn.

Hiện tại ông ta đang là trợ thủ đắc lực của Thẩm An Đồ, Thẩm An Đồ có hạng mục gì cũng đều sẽ ưu tiên cho ông ta, lần này lại là vấn đề riêng của Thạch Hiểu Đông, ông ta tùy ý an ủi hai câu liền rời đi.

Mà Phạm Hồng, cong cong thẳng thẳng trong lòng người này hắn đã nhìn rõ từ ba mươi năm trước, vừa cảm thấy xuất phát từ đạo nghĩa nhất định phải an ủi hắn vừa sợ rằng hắn và Thẩm Lẫm xảy ra xung đột sẽ liên lụy đến bản thân.
Chẳng có lấy một kẻ tốt.
Hình ảnh Thẩm An Đồ lấy lời cảm ơn để chế nhạo hắn một lần lại một lần hiện lên trong đầu, khuôn mặt của hắn dần dần vặn vẹo, biến thành một con quái vật với cái miệng to như chậu máu.
"Tổng giám đốc Thạch?" Thư ký Lý đột nhiên đẩy cửa bước vào, trông thấy Thạch Hiểu Đông đang ngồi đằng sau bàn làm việc lập tức cúi đầu nhận lỗi: "Rất xin lỗi ông, tôi đã gõ rất lâu cửa mà thấy ông không có động tĩnh gì...!Lúc trước ông có bảo tôi chú ý đến tình hình của Trịnh Nguy, ngay mới vừa rồi tôi nhận được tin tức, Trịnh Nguy đã đi tới cục cảnh sát báo án, nói rằng vợ mình là Ngô Khang Nhã đã mất tích."
Sắc mặt Thạch Hiểu Đông thay đổi liên tục: "Tôi biết rồi, cậu đi xuống đi."
Hắn siết chặt điện thoại, trong đôi mắt đục ngầu bừng cháy ngọn lửa hận thù.

"Thẩm Lẫm, là mày ép tao."
Thân thể Tạ Đạc dần dần khôi phục, anh cũng bắt đầu bắt tay vào một số công việc một lần nữa, khi nhận được một cái email giấu tên là lúc anh đang ở trong công ty, chuẩn bị đi ăn cơm trưa.
[Tạ tiên sinh, nghe nói anh vẫn luôn tìm kiếm chủ mưu vụ nổ súng, trùng hợp thay, tôi tìm được chút manh mối, không biết anh có hứng thú hay không?]
Ở dưới là một tệp đính kèm đoạn video ngắn, sau khi ấn vào là một đoạn video quay lén trước cửa quán bar lúc đêm khuya.

Hình ảnh xuất hiện trước nhất chính là Thẩm An Đồ, cậu không ngụy trang bất cứ cái gì, từ quần áo và gò má có thể nhận ra danh tính, cậu đi thẳng vào cửa chính quán bar.
Tiếp đó là hình ảnh được tua nhanh nửa tiếng, mà khi hình ảnh trở lại tốc độ bình thường, có một người đàn ông như thế này tiến vào quán bar.

Hắn mặc đồ hip-hop, mang theo mũ và khẩu trang, lúc bước đi chân trái có hơi thọt nhưng trừ cái đó ra, hắn và những vị khách khác tiến vào quầy rượu không có bất kỳ điểm gì khác biệt.
Đây là một đoạn video nhìn qua hết sức bình thường.
Tạ Đạc gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn, sau đó kết nối với điện thoại nội bộ gọi Trần Húc tới.
"Cậu giúp tôi đi tới nhà ăn lấy một suất cơm mang về, tôi phải xử lý một chút chuyện."
"Vâng." Trần Húc đi.
Tạ Đạc nhấp vào một thư mục trên màn hình máy tính, bên trong là tài liệu liên quan Vi Hâm – kẻ môi giới trong vụ nổ súng, có một mô tả như thế này về ngoại hình của anh ta —— bởi vì trước kia ở trong tù có tham gia cuộc ẩu đả nên bị đánh gãy chân trái, lưu lại tàn tật, đến bây giờ đi lại rất bất tiện.
Bên trong và bên ngoài phòng làm việc đều rất yên tĩnh, bởi vì phần lớn nhân viên đều đi ăn cơm trưa, trong phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím thanh thúy của Tạ Đạc.
[Dựa vào đâu để tin tưởng ông? Nếu như có thành ý thì gặp nhau nói chuyện.].


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi