NGUYỆT HẠ AN ĐỒ

5.

Cuối cùng Thẩm An Đồ cũng không đồng ý ở chung, Tạ Đạc nghĩ lại một chút, quả thật anh cũng hơi nóng vội, họ chỉ là bạn học mới quen nhau được hai ba tháng thôi, có lẽ Thẩm An Đồ có thích anh một chút, nhưng theo tính cách hiện tại, cậu tuyệt đối sẽ không phát sinh quan hệ gì với Tạ Đạc.

Tiếp theo là tiết tự học, radio vừa thông báo danh sách học sinh đoạt giải trong cuộc thi Vật lý, lập tức đến phòng họp sinh viên để nhận chứng chỉ và nhận phần thưởng, nhưng trùng hợp là Thẩm An Đồ đi WC, bỏ lỡ thông báo này, Tạ Đạc đang đợi cậu về.

“Đi thôi.”

Thẩm An Đồ mới vừa bước vào cửa sau phòng học đã bị Tạ Đạc đẩy ra ngoài, Thẩm An Đồ hỏi anh muốn đi đâu, Tạ Đạc nói: “Đi lấy giấy khen, cậu được giải nhì.” Thẩm An Đồ lên tiếng, nhìn qua có vẻ không vui lắm, cậu hỏi Tạ Đạc: Cậu có đạt giải nhất không, Tạ Đạc nói phải, lúc này Thẩm An Đồ mới nở nụ cười: “Giỏi quá.”

“Cũng được.” Tạ Đạc cũng cười theo.

Nói là họp tuyên dương, nhưng thật ra chủ yếu là chụp ảnh, các bạn đạt giải đều phải chụp một bức ảnh tập thể, sau đó giải nhất và giải nhì sẽ được chụp một tấm riêng. Lúc đến lượt Thẩm An Đồ chụp ảnh, Tạ Đạc trộm lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm, không ngờ lại bị Thẩm An Đồ phát hiện.

Thẩm An Đồ nhỏ giọng nói với Tạ Đạc nói: “Mau xóa đi!” Vừa rồi vẻ mặt cậu cứng đờ, tay cầm giấy khen cũng run kinh khủng, nếu chụp được ảnh, nhất định là rất xấu.

Tạ Đạc chạm vài cái vào điện thoại, trước khi Thẩm An Đồ bắt được đã nhét vào túi quần, trêu cậu: “Cũng không phải chụp cậu, tôi chụp bạn nữ sau cậu.”

Thẩm An Đồ sửng sốt một chút, xấu hổ ồ một tiếng. Cậu không đợi Tạ Đạc, buồn bực cầm giấy khen của mình về trước.

Tạ Đạc đuổi theo cậu: “Sao vậy? Tôi chụp cậu thì cậu không vui, tôi nói chụp người khác cậu cũng không vui, sao cậu khó hầu hạ vậy Thẩm An Đồ?”

Thẩm An Đồ không nói nhưng lại tăng nhanh bước chân, gần như đang chạy chậm, thoạt nhìn tức giận không ít, Tạ Đạc cười giữ chặt người lại, cầm di động của mình nhét vào tay cậu.

“Làm gì?” Thẩm An Đồ định trả điện thoại cho Tạ Đạc, nhưng ngón tay không cẩn thận bật sáng màn hình bảo vệ —— đó là bức ảnh cậu cầm giấy khen ban nãy. Tạ Đạc vừa vặn chụp đúng lúc Thẩm An Đồ đang nhìn qua, đôi mắt của thiếu niên trên màn hình ánh mắt hơi hơi mở to, khóe mắt đáng yêu nhướng lên, biểu cảm linh động, không hề cứng nhắc, không chỉ không xấu mà còn đẹp hơn những gì Thẩm An Đồ nghĩ gấp trăm lần.

“Có cần phải xóa nữa không?” Tạ Đạc chăm chú quan sát biểu cảm của Thẩm An Đồ.

“Xóa…” Rõ ràng là giọng điệu của Thẩm An Đồ không còn gay gắt như trước: “Sao lại sử dụng ảnh của tôi làm màn hình bảo vệ…”

Tạ Đạc trả lời rất kiên quyết: “Bởi vì đẹp.”

“Không đẹp…”

“Vậy cậu đừng nhúc nhích, tôi chụp lại một bức đẹp hơn.”

“Không cần!”

Giọng hai người đùa giỡn trên hành lăng quá lớn, một giáo viên ở lớp bên cạnh đi ra, chất vấn họ từ lớp nào ban nàò mà giờ nào vẫn đi loạn bên ngoài.

Hai người chột dạ liếc nhau, đột nhiên Tạ Đạc giữ chặt tay Thẩm An Đồ chạy về phía cầu thang, vừa chạy vừa cười, nghe tiếng gió thổi bên tai.

6.

Tạ Đạc ở đâu thì đó chính là trung tâm của đám đông, trừ gia thế và bối cảnh, ngoại hình và thành tích của anh đều đạt đỉnh cao, anh không cần giao tiếp, chỉ cần anh đứng ở đó sẽ có người chủ động, mà hiện tại Tạ Đạc đứng cạnh Thẩm An Đồ.

Tình bạn của đám con trai rất đơn giản, cậu cho tôi chép bài một lần, đánh cùng tôi một trận bóng thì chúng ta chính là huynh đệ. Bởi vì Tạ Đạc cố ý vô tình thúc đẩy, tới học kỳ một năm lớp mười hai, Thẩm An Đồ không còn là con riêng của Thẩm Khai Bình bị mọi người đều xa lánh nữa. Cậu là học sinh giỏi thứ hai trong lớp, là quân tiên phong của đội bóng rổ, và là anh em tốt nhất của Tạ Đạc.

Tiết thể dục, chính là  thời gian các nam sinh điên cuồng ở sân bóng. Nam sinh ban một hẹn chơi bóng cùng mấy nam sinh ban sáu, nhưng vì Thẩm An Đồ và Tạ Đạc phối hợp rất tốt, các nam sinh ban sáu không hề có cảm giác mình đang chơi bóng, vì thế yêu cầu đổi người, bọn họ muốn đổi Tạ Đạc và tiền đạo của ban sáu.

Vốn chỉ là một trận đấu bình thường để giải trí, nếu chỉ có một bên thắng thì đúng là không thú vị, nên hai ban đều đồng ý thay người, thậm chỉ cả nam sinh ban một cũng muốn biết nếu không có Tạ Đạc, Thẩm An Đồ còn có thể phát huy xuất sắc như vậy không.

Mà trên thực tế, đúng là Thẩm An Đồ vẫn xuất sắc như trước, nhưng cậu vẫn không thể ghi thêm một bàn thắng nào nữa vì Tạ Đạc không kèm ai, chỉ chuyên đề phòng một mình cậu. Chỉ cần Thẩm An Đồ ném rổ sẽ bị Tạ Đạc cản lại, Tạ Đạc cao hơn Thẩm An Đồ, sức lực cũng lớn hơn Thẩm An Đồ, quan trọng nhất là, anh hiểu rất rõ về Thẩm An Đồ.

Vì thế một ván còn chưa chơi xong, nội tâm Thẩm An Đồ đã hoàn toàn lạnh băng, đồng đội thấy Thẩm An Đồ tức đến nghiến răng nghiến lợi, đều vây đến an ủi cậu nói: anh Thẩm quên đi quên đi.

Thẩm An Đồ thề, trước khi hết giờ, cậu phải ghi được một bàn từ trong tay Tạ Đạc.

Đội hình hai bên đều cảm nhận được, đây đâu phải trận đấu giữa hai đội, này rõ ràng là trận đấu giữa hai người.

Thẩm An Đồ mệt đến mức thở hồng hộc, mà Tạ Đạc vẫn còn thoải mái. Anh đứng trước mặt Thẩm An Đồ cười như không cười, khiêu khích nói: “Lên nào.”

Thẩm An Đồ không chịu thua, liều mạng chuyển bóng, một phút trước khi tiếng chuông tan học vang lên, cuối cùng cậu cũng thành công úp bóng vào rổ, nhưng cả người cũng vì kiệt sức mà trực tiếp ngã lên trên người Tạ Đạc, Tạ Đạc vì đỡ người, hai tay không cẩn thận nâng phải mông cậu.

Mềm qúa.

Tạ Đạc thề đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng Thẩm An Đồ tức muốn chết, nắm chặt cổ áo Tạ Đạc đánh anh.

Các học sinh vội vàng đi lên khuyên can, ai cũng cho rằng Thẩm An Đồ giận Tạ Đạc nên mới cố ý nhằm vào anh, chỉ có Tạ Đạc biết, Thẩm An Đồ tức giận vì anh sờ mông cậu.

Trên đường có nhiều người tan học, Tạ Đạc không có cơ hội dỗ cậu, chờ đến lúc hai người trở lại phòng học, Tạ Đạc gọi tên Thẩm An Đồ, muốn giải thích với cậu, Thẩm An Đồ lại không chịu để ý đến anh, mãi đến khi vào tiết cũng không nói một câu với Tạ Đạc.

Tạ Đạc không đợi được đến lúc hết tiết, anh vừa để ý giáo viên, vừa vươn tay kéo kéo áo  Thẩm An Đồ, không ngừng làm mấy động tác nhỏ mờ ám, Thẩm An Đồ phiền không chịu nổi, đánh trả ở dưới gầm bàn, dùng bút chọc chọc bắp chân Tạ Đạc.

Tay Tạ Đạc rất nhanh, lập tức bắt được cái bút kia, cũng lần theo thân bút mà nắm lấy tay Thẩm An Đồ, Thẩm An Đồ vùng vẫy một lúc nhưng không thoát ra được. Giáo viên giảng bài ngay phía trước, Thẩm An Đồ không dám làm ra động tĩnh quá lớn, vì thế hai người bọn họ cứ như vậy tay nắm tay hết nửa tiết học, cuối cùng Thẩm An Đồ không thể không ném cho Tạ Đạc một tờ giấy nhỏ——

Tôi tha thứ cho cậu, cậu buông tay ra!

Tạ Đạc buông tay, nhưng lại cướp mất cây bút của Thẩm An Đồ, bởi vậy Thẩm An Đồ rút lại lời “tha thứ” vừa rồi, còn giận Tạ Đạc thêm hai tiết nữa.

7.

Thẩm An Đồ đã tránh né Tạ Đạc nhiều ngày, mỗi ngày ở trên lớp cứ hết tiết là ghé trên bàn ngủ, mà tiếng chuông tan học vừa vang là bỏ chạy mất dạng, ngay cả bữa trưa cũng không ăn cùng Tạ Đạc.

Tạ Đạc bất đắc dĩ, chỉ có thể nhờ Chu Minh Huy giúp đỡ chặn người, Chu Minh Huy không tình nguyện, kỳ quái nói: “Ha hả, giờ mới nhớ đến tôi, thật sự là cho tới bây giờ chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc…”

Tạ Đạc: “Đừng nói lung tung, các cậu không giống nhau.”

Chu Minh Huy cười lạnh: “Ôi hiểu rồi —— từ xưa ngựa tre không đánh được trời*, bây giờ anh em tốt nhất của cậu là Thẩm Lẫm, mà tôi cũng chỉ là một cái công cụ hình người mà thôi.”

Thời gian nghỉ trưa sắp hết, Thẩm An Đồ chuẩn bị đi ra khỏi thư viện, Tạ Đạc và Chu Minh Huy trái phải canh tại cửa ra vào.

Tạ Đạc vừa chú ý động tĩnh trong khu đọc sách, vừa nói với Chu Minh Huy: “Cậu vẫn luôn là anh em tốt nhất của tôi.”

Chu Minh Huy nhướng mày: “Thế Thẩm Lẫm đâu?”

Thẩm An Đồ trả sách lại trên giá, chuẩn bị ra ngoài. Tạ Đạc nhếch miệng: “Cậu ấy là vợ của tôi.”

Chu Minh Huy: “?!”

Lúc này, Chu Minh Huy vẫn chưa hận đời như vậy, cũng chưa chán ghét Thẩm An Đồ, hắn chỉ biết tình anh em lớn hơn trời, anh em muốn theo đuổi vợ thì nhất định phải hỗ trợ, chẳng sợ vợ của anh em là một người đàn ông.

Thẩm An Đồ cũng giống mấy hôm trước, vừa nhìn thấy Tạ Đạc là bỏ chạy, nhưng vì có Chu Minh Huy hỗ trợ, hai người một đường đưa cậu lên sân thượng, Thẩm An Đồ không có đường trốn, Chu Minh Huy công thành lui thân, trước khi đi còn vỗ bả vai Tạ Đạc cổ vũ.

Thẩm An Đồ lui vào một góc sáng sủa trên sân thượng, vách tường bốn phía tràn đầy tro bụi làm cậu không muốn dựa gần, nhưng cậu lại càng không muốn đối mặt với Tạ Đạc.

“Thẩm An Đồ sao cậu lại trốn tránh tôi?”

Tạ Đạc hỏi, ngữ khí không khác gì so với thường ngày, Thẩm An Đồ không thể đoán được anh có giận hay không. Thẩm An Đồ làm như vậy là không bình thường, nhưng cậu không có cách nào khác. Cậu không thể để bản thân quá thân cận với Tạ Đạc được, cậu sợ mình sẽ bị lạc trong mớ tình cảm bất thường này.

Từ rất lâu rồi, Thẩm An Đồ đã biết mình thích con trai, các nam sinh khác luôn tụ tập cùng một chỗ thảo luận về những bạn nữ xinh đẹp. Nhưng lúc đó cậu luôn bị nhưng nam sinh đẹp trai hấp dẫn, cậu đã biết mình và những người khác không giống nhau, mà Tạ Đạc là người đầu tiên cậu thực sự thích.

Thẩm An Đồ cũng không nói được vì sao, có thể là do ấn tượng lần đầu quá mức sâu sắc, cũng có thể do Tạ Đạc là người đầu tiên trong lớp bày tỏ thiện ý với cậu, tóm lại bắt đầu từ ngày đó, cái tên “Tạ Đạc” này liền xuất hiện dày đặc. Khi tên của mọi người chìm trong đáy biển, chỉ có tên của Tạ Đạc nổi lên trong tim Thẩm An Đồ, ngày ngày cái tên này theo những con sóng nhộn nhạo, phiền đến mức Thẩm An Đồ không được an bình.

(Tác giả chơi chữ, nên mình cố tình để lại từ “an bình” như raw)

“Tôi không trốn…” Thẩm An Đồ yếu ớt giải thích: “Chỉ là tôi muốn ở một mình…”

Tạ Đạc quá tốt, anh đối xử với Thẩm An Đồ tốt như vậy, ban đêm Thẩm An Đồ trằn trọc không ngủ được. Cậu nhịn không được mà ảo tưởng, Tạ Đạc đối tốt với cậu như vậy, có phải vì anh cũng thích mình hay không?

Thẩm An Đồ dứt khoát không ngủ nữa, thức suốt đêm viết cho Tạ Đạc một lá thư tình.

Cậu đã chuẩn bị tốt kế hoạch, dù sao cũng sẽ sớm phân ban, nếu Tạ Đạc từ chối, cậu sẽ đi thẳng đến khoa văn, đến lúc đó bọn họ không bao giờ gặp mặt nữa, cũng sẽ không xấu hổ.

Mãi cho đến vài ngày trước, Thẩm An Đồ không cẩn thận nhìn thấy Tạ Đạc được tỏ tình.

Đó là một cô gái rất xinh đẹp, có mái tóc đen dài lấp lánh dưới ánh đèn, cô nói với Tạ Đạc: “Em thích anh từ lâu rồi, anh có đồng thử hẹn hò với em không?”

Tạ Đạc từ chối cũng nằm trong dự kiến của Thẩm An Đồ, nhưng từ trước tới nay Thẩm An Đồ chưa từng thấy biểu cảm này của Tạ Đạc. Cậu không thể hình dung được, cho dù thành tích ngữ văn của cậu tốt hay bài văn của cậu thường được dung làm văn mẫu, thì cậu cũng không thể tìm ra được từ ngữ để hình dung vẻ mặt của Tạ Đạc khi đó. Sau nghĩ lại, có lẽ không phải cậu không có cách mô tả biểu cảm của Tạ, mà là cậu không có cách nào miêu tả tâm tình của mình.

Tạ Đạc rất thờ ơ.

Anh nói: “Ngại quá, không có hứng thú.”

Nữ sinh thấy Tạ Đạc sắp đi thì vươn tay kéo góc áo anh: “Vì sao? Chỉ thử một chút cũng không được sao?”

Tạ Đạc không lưu tình chút nào, kéo góc áo lại, lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn mang theo chán ghét: “Không được, sau này đừng đến đây nữa.”

Cho tới giờ Thẩm An Đồ vẫn chưa từng thấy Tạ Đạc lạnh lùng như thế. Cậu hoảng sợ đến mức tay chân đổ mồ hôi, cũng không biết vì sao tiềm thức của Thẩm An Đồ lại nói cho cậu, đây mới chính là bản tính của Tạ Đạc. Anh chính là người lạnh lùng như thể, bình thường anh ở chung cùng những người khác, nếu người khác không chủ động nói chuyện, Tạ Đạc tuyệt đối sẽ không để ý đến họ. Anh vẫn luôn cao cao tại thượng, chẳng qua bởi vì muốn có quan hệ tốt với Thẩm An Đồ nên mới có thể để Thẩm An Đồ cảm thấy anh là người dịu dàng.

Thư tình trong lòng bàn tay đã bị Thẩm An Đồ bóp nát, rốt cuộc có đưa hay không đây.

Đêm đó cậu về đến nhà là gặp ác mộng, trong mộng cậu cũng giống nữ sinh khi tỏ tình với Tạ Đạc, Tạ Đạc lại lạnh lùng chán ghét nói: “Thật ghê tởm, Thẩm An Đồ, sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa.”

Sau khi tỉnh lại, đầu Thẩm An Đồ đã đổ đầy mồ hôi. Cậu bỗng nhiên ý thức được, sao hai người đàn ông lại có thể ở bên nhau? Cái này không bình thường! Tạ Đạc có thích cậu hay không không nói, quan trọng nhất là, ngay cả nữ sinh Tạ Đạc còn từ chối, sao có thể thích đồng tính?

Thẩm An Đồ vốn tưởng rằng sẽ rất nhẹ nhàng, cùng lắm chính là thổ lộ thất bại, không thể tiếp tục làm bạn, dù sao nửa tháng nữa cũng sẽ phân ban. Nhưng bây giờ cậu phát hiện thế là không được, cậu đánh giá cao chính mình, cậu vốn không chịu nổi ánh mắt ghét bỏ của Tạ Đạc, không nổi sự lạnh lùng của anh. Nếu Tạ Đạc nói chuyện với cậu như vậy, Thẩm An Đồ tình nguyện nhảy khỏi sân thượng ngay lập tức.

Tạ Đạc từng bước một tới gần, dừng lại ở giới hạn Thẩm An Đồ có thể chịu đựng, nói:

“Em đừng trốn tránh anh nữa, Thẩm An Đồ, anh không chịu nổi.”

“Anh đã thích em rất lâu rồi, em có muốn thử với anh hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi