NGUYỆT HÀN


Sau khi nói chuyện một hồi, hai anh em nói chuyện gần hiểu, lúc này Thẩm phụ xuống lầu, Thẩm Nguyệt Hy đứng lên chào hỏi, tặng ông chai rượu quý.

Thẩm phụ vui vẻ nói chuyện một hồi với cả 2.
Thẩm Nguyệt Hy kinh nghiệm lâu năm, mặc dù nói ít nhưng vẫn dỗ được Thẩm phụ cao hứng.

Thẩm phụ xém chút nhận con nuôi.
Thẩm mẫu dọn đồ ăn ra, Thẩm Nguyệt Hy muốn tới giúp bà, bà mỉm cười "Con là khách, cứ ngồi đi".

Y trầm mặc rồi gượng cười "Vâng phu nhân".
Thẩm mẫu cười cười "Gọi là Thẩm di là được rồi, đừng gọi vậy".

Y khẽ nói "Vâng Thẩm di".
Thẩm Dư Quân nhìn mà không đành lòng, hắn đứng lên "Mẹ, để con giúp mẹ".
Thẩm mẫu gật đầu cười cười "Được, cảm ơn con, A Quân lớn rồi".
Thẩm Nguyệt Hy ngồi trên ghế, im lặng, Thẩm phụ hỏi "Con biết cờ tướng không?".

Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc một chút "Con biết sơ sơ".

Thẩm phụ nhìn qua "Vậy cờ vây?".
Y khẽ gật đầu "Dạ cũng thế".
Và rồi 2 cha con ngồi đánh cờ tướng, Thẩm Nguyệt Hy đã lâu không chơi, Thẩm phụ dạy một chút, 2 người đánh ngang tài ngang sức.

Thẩm phụ vỗ vai y "Hảo hài tử, lão phu thích con rồi đấy, khí chất trên người con tốt thật, xuất thân gia đình thư hương sao?".
Y khẽ gật đầu "Dạ vâng".
Thẩm phụ mỉm cười "Lát nữa dùng cơm xong lên thư phòng cùng ta thử chữ đi".


Y khẽ dạ vâng.
Thẩm Dư Quân bưng đồ ăn ra nhìn qua, hai người họ dễ thân thật.
Bữa cơm có người ngoài, nhưng rất êm ấm, Thẩm mẫu có cảm giác giống khi xưa, Thẩm Nguyệt Hy quên rất nhiều, nhưng y vẫn gắp đồ ăn cho Thẩm mẫu.

Thẩm Dư Quân đôi khi sẽ cản đũa của y lại, Thẩm Dư Quân vẫn nhớ một cái, y bị dị ứng rau cần tây.
Thẩm Nguyệt Hy đang ngại và cứ thấy gì gắp đó: "..." A...
Thẩm Dư Quân nói "A Hy, không phải chú dị ứng à?".
Thẩm Nguyệt Hy cười khẽ "Lâu quá không ăn nên không chú ý".

Thẩm mẫu nhìn sang, có hơi nghi hoặc.
Thẩm Nguyệt Hy sau đó không để lộ chút nào cả, dùng cơm xong, y xung phong vào rửa chén với Thẩm Dư Quân.

2 phu phụ ngồi ở phòng khách.
Thẩm mẫu nhìn qua phòng bếp 2 thân ảnh cao ngang nhau đang đứng rửa chén, nhớ lại khi xưa cũng như vậy, khi dùng cơm xong hai anh em sẽ rửa chén, nhưng mà A Thần đã qua đời lâu rồi...
Thẩm mẫu lại có chút buồn bã.
Thẩm Dư Quân bên trong thấp giọng nói "Anh có dáng vẻ trẻ vậy?".

Thẩm Nguyệt Hy nói "Ừm, dáng dấp của anh hồi 18 hay 19 tuổi ấy".
Thẩm Dư Quân: "..." Má! Hồi đó anh cao 1m9? Em vất vả lắm đến 23 mới cao như này.
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Xin lỗi, anh cao, anh có lỗi.
Thẩm Dư Quân lên tiếng "Anh không định kết hôn?".

Y trầm mặc "Anh không tìm ra đối tượng".
Thẩm Dư Quân: "..." Hắn khi xưa sợ anh yêu lung tung, ai dè anh độc thân hơn 2 vạn năm vẫn là xử nam!?
Thẩm Nguyệt Hy nhận ra ánh mắt chán ghét của Thẩm Dư Quân, y im lặng rửa chén đĩa.


Sau 1 hồi thì y rửa xong, khẽ nói "Anh có nuôi 1 đứa bé, tên là Tiêu Dư Quân, là 1 hoàng tử, cậu ấy có gương mặt và giọng giống hệt em, nhưng tính cách rất khác, cậu ấy 18 tuổi, tương lai sẽ là 1 bạo quân, anh không biết khi quay về nơi đó, cậu bé ấy đã qua đời hay chưa nữa".
Thẩm Dư Quân nhìn sang "Thế thân?".

Y khẽ lắc đầu "Anh không xem cậu ấy là em, anh chỉ thấy cậu ấy khá đáng thương, anh dùng 8 năm để xây dựng lại cho cậu ấy tuổi thơ, sau đó mới quay về đây, nhưng mà...".
"Nhưng mà sao?".
"Nhưng mà sợi dây liên kết cuối cùng của anh với thế giới này cũng đã gãy mất, có lẽ lần sau anh sẽ phải vượt qua hàng vạn thế giới để tìm được đường tới đây".
Thẩm Nguyệt Hy đảm mạc lên tiếng, Thẩm Dư Quân khẽ cau mày rồi nghiêm túc nói "Trong 7 ngày này, em phải bổ túc kiến thức cho anh, anh quên hết rồi đúng không? 7 ngày này anh phải học hết".
Thẩm Nguyệt Hy: "..." A...
Sau khi rửa chén xong, y lau sạch tay mình, Thẩm Dư Quân nhìn qua, sau đó theo Thẩm Nguyệt Hy đến thư phòng với Thẩm phụ chơi cờ vây và viết thư pháp.

Thẩm phụ rất tự hào về thư pháp của ông, cao hứng kể các tác phẩm ông mua.
Thẩm Nguyệt Hy đã hiểu, y cúi đầu chắp bút, nét chữ rồng bay phượng múa, mềm mảnh mà lạnh lùng có uy nghi.
Thẩm Dư Quân: "..." Quả là Tiên Quân, phong thái không đùa.
Thẩm phụ vỗ vai y "Hảo hài tử, chữ rất tốt, nhưng có chút quen nhỉ...!Hình như thấy ở đâu rồi..."..
Thẩm Dư Quân: "!" Quen !? Lẽ nào giống chữ cũ?
Thẩm phụ tìm một hồi lấy ra 1 bản bút tích nhìn qua, tương tự tới 7 phần, Thẩm phụ nhíu mày "Nét chữ...".

Thẩm Dư Quân cứu viện lập tức "Có lẽ là giống nhau thôi, dù sao Niệm Hy chỉ mới 19 tuổi, dù sao cũng không phải anh ấy".
Thẩm phụ nói "Đúng vậy..".
Thẩm Nguyệt Hy tay hơi siết lại, y rũ mi xuống.

Thẩm phụ nói "Niệm Hy hài tử, con luyện chữ bao năm rồi?".


Y lên tiếng "Con luyện chữ 8 năm rồi ạ".

Thẩm phụ gật đầu "Chắp bút rất tốt, tương lai nếu có duyên hy vọng có thể gặp con ở hội thư pháp".
Thẩm Nguyệt Hy cười cười "Con sắp phải ra nước ngoài định cư, e là không thể tham gia rồi".

Thẩm phụ có chút tiếc nuối nhìn y.
Thẩm Nguyệt Hy lễ phép nhưng đôi khi quên ngược quên xuôi được Thẩm Dư Quân cứu cánh tránh hiềm nghi.

Thẩm Nguyệt Hy gật gù.
Sau 1 hồi Thẩm phụ cảm thấy tiểu hài tử này có chút ngốc.
Thẩm Nguyệt Hy sau mấy tiếng, y bình tĩnh xin lui, Thẩm Dư Quân cũng xin về nhà, Thẩm mẫu có níu kéo Thẩm Dư Quân ở lại nhưng Thẩm Dư Quân nói bản thân còn việc nên quay về.

Người lạ như Thẩm Nguyệt Hy lấy lý do về nhà để ra khỏi luôn.

Y quay về với thân phận là khách, thật mệt mỏi...
Thẩm Dư Quân lái xe, trên xe, hắn nhìn qua thiếu niên trẻ mặt mày nhu thuận ngồi ở ghế lái phụ rồi nói "Anh còn nhớ cách lái xe không?".

Đáp lại chính là ánh mắt mờ mịt của y.

Hắn cũng không trông chờ gì một cổ nhân biết lái xe cả, dù sao thì cũng quên hết sạch rồi.
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, Thầm Dư Quân nhìn qua "Anh quay về gương mặt thật đi, không cần ngụy trang đâu".
Y nhìn qua, mắt đào hoa hơi chớp, sau đó Thẩm Dư Quân trầm mặc, hắn vốn không nghĩ sẽ thấy thiên thần, cho tới khi thấy dáng vẻ này của anh hắn.
Hàng mi cong dài màu bạc rũ xuống, mắt phượng hẹp dài khẽ câu, lam sắc đồng tử sâu thẳm như nước hồ, bạch phát đỉnh đầu, ngọc quan liêm chính.

Thiếu niên đẹp đến mức không chân thật, băng thanh ngọc khiết, thiên sinh lệ chất.

Trường bào màu trắng thanh thuần có ám văn trầm bạch.
Thẩm Dư Thần: "..." Giờ mới thấy màu trắng hợp với anh thật đó, thích hợp làm thụ, thảo nào có 2 chữ Nguyệt, giống bạch nguyệt quang thật đấy.
Thẩm Dư Thần vốn thấy mình đẹp, cho tới khi nhìn thấy anh trai mình, bản thân hóa ra vẫn thua anh ấy, năm anh 18 thảo nào khiến các nữ sinh điêu đứng.
Thẩm Nguyệt Hy bị ánh mắt ghen tị làm trầm mặc, rồi em nhìn anh như vậy làm gì? Anh không có hứng thú đâu.

Thẩm Dư Thần nhìn qua "Em nghe nói người tóc bạc sớm là do tuyệt vọng, anh là vậy hay sao?".

Y lắc đầu "Từ đầu đã bạc sẵn rồi".
Thẩm Dư Quân im lặng nhìn sang, vậy a, haiz.
Quay về biệt thự riêng, Thẩm Dư Quân bổ túc kiến thức về tiểu thuyết tu tiên, danh sách các họ không nên chọc trong cổ đại, hay các cách cắm cờ.
Thao thao bất tuyệt một hồi gần qua 12 giờ đêm, Thẩm Dư Quân mệt mỏi buồn ngủ, mặt huynh trưởng tỉnh bơ.

Thẩm Dư Quân ghen tị nhìn y "Anh à, tu luyện khổ không?".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn rồi gật đầu "Khổ, rất nhiều người tu cả đời vẫn không thể nhập đạo, không có linh căn, không thể nhập đạo".
Thẩm Dư Quân nhìn qua, Thẩm Nguyệt Hy miết nhẹ ngón tay "Ở đây linh khí quá mỏng, không thể tu luyện, ở tu chân giới giết người không ít, rất khổ".
Thẩm Dư Quân nhìn qua rồi đi tới ngồi sụp xuống ghế sô pha, nhìn qua anh trai xinh đẹp rồi hỏi "Anh từng trải qua chưa?".
Thẩm Nguyệt Hy dựa lưng vào ghế tùy ý vô cùng "Rồi, anh giết người rồi, cũng cứu người rồi...".
Thẩm Dư Quân có chút không tin nhìn anh trai, tay vươn ra chạm vào gương mặt của anh, nó hơi lạnh, nhưng ít nhất vẫn có chút hơi ấm, khác với thi thể lạnh băng kia.
Thẩm Dư Quân miết nhẹ gương mặt của y, sau đó vùi đầu vào lòng của y, im lặng khóc "Anh ơi, anh về rồi...".
Y yên lặng xoa nhẹ lưng của Thẩm Dư Quân, giọng rất nhẹ nhàng "Anh về rồi đây A Quân, anh về muộn quá".
Thẩm Dư Quân im lặng khóc, Thẩm Nguyệt Hy an tĩnh dỗ dành, với kinh nghiệm hơn mấy chục năm nuôi đệ tử, y vẫn là lúng túng khi đối diện với đứa em ruột của mình.

Y hôn nhẹ trán của hắn "Ngoan, ngủ đi A Quân, anh ở đây".
Thẩm Dư Quân mệt mỏi ngủ thiết đi, sáng hôm sau tỉnh dậy mới giật mình chạy ra ngoài, trên bàn đã có bày biện đồ ăn.

Còn có một thiếu niên.
Thẩm Nguyệt Hy buộc tóc đuôi ngựa, tay cầm ly cà phê, đang ngồi xem TV.

Thẩm Dư Quân giật mình sau đó bình tĩnh lại "Anh ơi, chào buổi sáng".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Ân, chào buổi sáng, đi rửa mặt thay đồ rồi ăn sáng".
Thẩm Dư Quân vò đầu mình rồi ngại ngùng đi thay đồ, hắn ngơ ngác cảm thấy mình như quay về thời gian khi đi học, lúc đó anh trai vẫn như vậy, rất tốt.
Thay xong tây trang, Thẩm Dư Quân đi ra ngồi ăn sáng, nhìn sang anh trai đang xem thời sự, Thẩm Dư Quân nói "Anh ơi, lát nữa đi mua điện thoại thôi".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu đồng ý..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi