NGUYỆT HOA NHƯ SÍ

Một đêm ôm nhau ngủ, trời vừa sáng, Tiết Thừa Viễn đã mở mắt.

Từng chuyện diễn ra, y đều khắc sâu trong đầu, đủ để quãng đời còn lại chậm rãi hồi tưởng.

Suốt đời này y sẽ không quên Công Lương Phi Tuân. Nhưng đoạn tình cảm theo duyên mà tới, duyên tận cũng sẽ tự tiêu, nhưng ít nhất y đã từng có khoảnh khắc yêu đến cháy bỏng.

Trước mắt, để Công Lương Phi Tuân có thể bình phục hoàn toàn, Tiết Thừa Viễn chỉ có thể nén đau thương đưa ra lựa chọn này. Mà lựa chọn cũng đồng thời là lời hứa với thúc phụ, y nhất định phải thực hiện.

Mấy ngày nay y cũng đã suy nghĩ cẩn thận lại, yêu cầu của thúc phụ không phải không có lý. Nếu nói trong lòng Tiết Thừa Viễn không có hổ thẹn với quốc gia, đó là chuyện không đúng.

Một mai rời xa, món nợ ân tình bao giờ mới trả được?

Có điều, chỉ cần Công Lương Phi Tuân có thể một lần nữa đi lại được, kết thúc chiến tranh, thiên hạ nhất định sẽ thái bình, sung túc. Được như vậy, Tiết Thừa Viễn y có phải sống suốt quãng đời còn lại trong núi rừng hoang vu có xá gì?

Mỗi người đều có trách nhiệm và nghĩa vụ phải thực hiện, trong lòng không còn vướng bận mới có thể vui vẻ một mình đối mặt với năm tháng đằng đẵng sau này.

Tiết Thừa Viễn quay đầu nhìn Công Lương Phi Tuân đang say giấc trong màn, ánh mắt lưu luyến trên đường nét anh tuấn. Lần đầu gặp hắn, y chỉ cảm thấy trên người hắn toát ra khí chất cao ngạo mà lạnh lùng. Nhưng giờ nhìn lại, hắn thật sự đã khác trước rất nhiều. Ốm đau khiến tâm tình hắn nhạy cảm hơn nhiều, mà tình yêu lặng lẽ đến càng làm cho Công Lương Phi Tuân thêm nét dịu dàng.

Ngắm nhìn, Tiết Thừa Viễn thật sự rất muốn cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi hắn. Y biết bản thân quyến luyến hơi thở của hắn đến thế nào.

Nhưng y không thể. Tiết Thừa Viễn tự nói với mình như vậy. Y không thể hôn hắn, không thể buông thả tình cảm trong lòng được nữa. Nếu không y sẽ không thể có được dũng khí rời hắn lần nữa.

Mà y nhất định phải làm như vậy.

Cuộc sống, chẳng phải đều có lúc rất tàn nhẫn sao?

Tiết Thừa Viễn cười khổ, vén trường bào đứng lên. Vừa định cất bước, cuối cùng vẫn xoay người dịch lại góc chăn cho Công Lương Phi Tuân. Xoay người lại, Tiết Thừa Viễn nhìn quanh căn phòng.

Thời gian này y đã tìm hiểu nơi cất giữ cùng lệnh phù và chìa khóa phòng giam bốn tướng tù – Tùy Hành Khiêm đã giao nó lại cho Công Lương Phi Tuân. Nếu là như vậy, những thứ này chắc chắn sẽ ở trong phòng ngủ, bởi vì Công Lương Phi Tuân không tiện di chuyện, cho nên sẽ không thể cất giấu đi chỗ khác được.

Trước khi hành động, Tiết Thừa Viễn khẽ khàng lấy một bình thuốc mê từ trong hòm thuốc ra, cho bay hơi vào trong màn của Công Lương Phi Tuân. Hai canh giờ tới, Công Lương Phi Tuân sẽ không tỉnh lại.

Tiết Thừa Viễn lục tìm từng ngăn tủ một. Động tác rất khẽ, nhưng ánh mắt cùng cách tìm kiếm cho thấy rất rõ, y biết y đang tìm kiếm thứ gì, cũng biết những thứ như thế Công Lương Phi Tuân chắc chắn sẽ bảo quản vô cùng cẩn thận. Phòng ngủ này có cơ quan hay không, Tiết Thừa Viễn không dám khẳng định, nhưng y phải thử một lần.

Nửa canh giờ sau, Tiết Thừa Viễn có chút nản lòng. Y đã tìm kiếm tất cả ngăn tủ trong phòng, nhưng không thu hoạch được gì. Phòng ngủ này của Công Lương Phi Tuân bài trí hết sức đơn giản, tìm ra vật kia vốn không khó mới phải.

Trong lúc Tiết Thừa Viễn đang cân nhắc, phía ngoài chợt vang lên tiếng bước chân. Là tiểu đồng thường ngày vẫn hầu hạ Công Lương Phi Tuân thay quần áo.

“Tướng quân, nên dậy rồi…”

Bên ngoài trời đã sáng rõ, nắng sớm mai đã chiếu lên giấy lót cửa sổ.

“Đi xuống đi, ta tự mình bôi thuốc cho Tướng quân.” Tiết Thừa Viễn lạnh nhạt đáp lại.

Tiểu đồng có chút kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục lại như thường nói: “Tiết đại nhân, ngài… ngài ở đây sao? Được được, một canh giờ sau tiểu nhân sẽ quay lại.”

Tiết Thừa Viễn không yên lòng đáp lại, nhưng nhìn canh giờ quả thật phải bôi thuốc cho Công Lương Phi Tuân rồi. Y lấy bình thuốc giải sắp dùng hết từ trong hòm thuốc ra, lật chăn trên người Công Lương Phi Tuân lên, bôi thuốc lên chân trần của hắn.

Tiết Thừa Viễn bôi thuốc rất cẩn thận. Mà y cũng không thể không cẩn thận. Hiện tại, mỗi lần chạm vào da thịt xương cốt của Công Lương Phi Tuân, trong lòng Tiết Thừa Viễn đều rất tự nhiên nảy sinh dịu dàng cùng thương tiếc.

Đây là thân thể của hắn, mang theo vui buồn giận hờn của hắn, thể hiện lý tưởng của hắn, bảo vệ tính mạng của hắn.

Tiết Thừa Viễn khẽ thở dài, vừa bôi thuốc cho hắn, vừa nghĩ đến sự phản bội bất đắc dĩ cùng ly biệt sắp tới, Tiết Thừa Viễn có chút thất thần.

Ngay lúc vừa buông mi, Tiết Thừa Viễn đột nhiên phát hiện hình như dưới giường có khe hở. Lẽ nào là nơi này?

Nghi vấn này rất nhanh được chứng thực. Tiết Thừa Viễn lần tìm khắp giường, cuối cùng phát hiện phía đầu giường có một miếng gỗ có thể di động. Khẽ kéo ra, quả nhiên dưới giường có một ngăn kéo. Chìa khóa và lệnh phù đều ở bên trong, đồng thời còn có ấn soái của Công Lương Phi Tuân.

Tiết Thừa Viễn lập tức lấy đồ mình cần, trải rộng giấy lên bàn viết lệnh. Lúc cầm ấn soái của Công Lương Phi Tuân lên, trái tim Tiết Thừa Viễn bất giác trở nên lạnh lùng, không cảm nhận được sự dịu dàng ngọt ngào của đêm qua nữa. Dù y và Công Lương Phi Tuân đã từng thân mật thế nào, với tính cách của hắn, hắn không bao giờ có thể chấp nhận người mình yêu thương nhất lại phản bội mình, mặc cho nguyên do là gì. Tiết Thừa Viễn biết rất rõ điểm này.

Đây là tội phản quốc, rất có thể phải gánh lấy tội chết. Một bước đặt xuống, sẽ không còn đường lui.

“Phi Tuân… Tha thứ cho ta.” Tiết Thừa Viễn nhắm mắt lại, mười ngón tay hạ xuống, đè mạnh con dấu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi