NGUYỆT HOA NHƯ SÍ

Thảo dược rất nhanh phát huy tác dụng. Tiết Thừa Viễn lại đi tìm thêm chút quả dại cho Công Lương Phi Tuân lót dạ, lấy lại chút sức lực.

Lúc này sắc trời đã chuyển sang một màu đen kịt, trong núi sâu rét lạnh, ẩm thấp.

Thiên Bạo cũng đã dần lấy lại sức được Tiết Thừa Viễn kéo tới đây, buộc vào gốc cây. Con ngựa này rất thông minh, thấy Công Lương Phi Tuân ngồi dưới tán cây liền cúi đầu liếm cái lưỡi ấm nóng lên cánh tay Công Lương Phi Tuân, lại cọ cọ bờm lên hắn.

Công Lương Phi Tuân cười vỗ vỗ nó, đoạn đường này nhờ có Thiên Bạo, Tiết Thừa Viễn và hắn mới có thể sống sót.

“Giỏi lắm! Có câu dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, ngươi thật không làm ta mất mặt!”

“Rạt rạt…” Thiên Bạo giống như nghe hiểu, cọ cọ móng ngựa xuống đất, rồi yên lặng nằm xuống bên cạnh Công Lương Phi Tuân.

Y phục trên người Công Lương Phi Tuân vốn vẫn còn ướt, chợt cơn gió lạnh thổi tới khiến hắn không khỏi rùng mình.

Tiết Thừa Viễn bắt mạch cho hắn, thấy mạch tượng đã vững vàng hơn rất nhiều, Công Lương Phi Tuân cũng có vẻ không còn đau đớn như trước nữa liền an tâm phần nào. Cũng may thân thể Công Lương Phi Tuân vốn cường tráng, nếu là người khác, phải chịu xóc nảy mạnh như vậy, sợ rằng đã không thể giữ được đứa nhỏ trong bụng.

“Lạnh lắm không?” Tiết Thừa Viễn không ngừng chà xát hai bàn tay cho hắn.

“Ngươi kiếm được áo khô cho ta mặc?” Công Lương Phi Tuân nhếch môi cười, nói xong liền ôm lấy Tiết Thừa Viễn.

Nói thật, vào giờ khắc này, tất cả đều không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất là hắn và Thừa Viễn ở bên nhau.

“Thừa Viễn, ngươi có biết không, đến bây giờ ta mới chỉ sợ hãi hai lần…” Công Lương Phi Tuân nhìn lên bầu trời đầy một sắc đen, bày tỏ nỗi lòng.

Tiết Thừa Viễn ôm hắn, ủ ấm cho hắn, im lặng lắng nghe hắn nói.

“Lần đầu tiên, là ta sợ không thể đứng lên được nữa…” Công Lương Phi Tuân dừng một chút, thở dài một hơi, lại nói tiếp: “Lần thứ hai, là ta sợ… không được nhìn thấy ngươi…”

Nói xong, Công Lương Phi Tuân ôm Tiết Thừa Viễn càng chặt. Cảm giác an tâm cùng ngọt ngào khi nắm chặt được thứ hoàn toàn thuộc về mình, chỉ có những người rơi vào lưới tình mới có thể hiểu được.

Tiết Thừa Viễn biết những lời này của hắn là thật lòng, cũng biết nam nhân một khi đã động tình thì dù sông cạn đá mòn cũng quyết không thay đổi, mà hắn lại nguyện ý dành hết tình đó cho y.

Đêm hôm qua, lúc quỳ trước linh vị Phụ vương, y đã muốn mang theo đoạn tình cảm này mà chết. Có lẽ đúng như thúc phụ nói, y hoài nghi, y hoài nghi sự trả giá của bản thân, cũng hoài nghi động cơ của Công Lương Phi Tuân. Nhưng ngay lúc Công Lương Phi Tuân xuất hiện trong gian nhà đá đó, y biết bức tường trong lòng mình đã lập tức sụp đổ rồi.

Bởi vì hắn yêu y. Hắn gần như đã dùng chính tính mạng của mình để chứng minh tình cảm đó. Rồi ngay sau đó, y lại phát hiện ra trong bụng hắn đã mang cốt nhục của bọn y…

Đây là chuyện khiến Tiết Thừa Viễn sửng sốt và cảm động đến thế nào? Trong lúc nguy cấp đó, y thậm chí còn chưa kịp cảm nhận hết niềm vui sướng ấy. Mãi đến bây giờ, trong đêm khuya yên tĩnh, ôm lấy thân thể của Công Lương Phi Tuân, cảm nhận thân nhiệt cùng nhịp tim của hắn, Tiết Thừa Viễn mới chân thật cảm nhận được, sinh mệnh bé bỏng hòa quyện giữa y và Công Lương Phi đã lặng lẽ tới bên bọn y rồi.

“Ngươi đang nghĩ gì thế?” Dựa vào nhau, cùng cảm nhận thân nhiệt của nhau, cùng sưởi ấm cho nhau, Công Lương Phi Tuân thấy Tiết Thừa Viễn ôm mình rất chặt lại không nói gì, liền vỗ nhẹ lên vai y, tò mò hỏi.

“Ta đang nghĩ…” Lời nói đã ra đến bên miệng, Tiết Thừa Viễn lại ngẫm nghĩ một chút, rồi nói tiếp: “Ta đang nghĩ ngày mai chúng ta rời núi như thế nào.”

“Chuyện ngày mai để ngày mai tính.” Công Lương Phi Tuân khẽ vỗ y. Hắn cảm thấy rất mệt, suốt hai ngày nay hắn chưa hề nghỉ ngơi.

“Ngươi mệt rồi, ngủ một lát đi. Ta canh chừng cho ngươi.” Tiết Thừa Viễn nhẹ vuốt ve gương mặt gầy gò lại đầy chân tình trước mặt y.

Trước kia, đây là gương mặt y vô cùng không muốn nhìn thấy, nhưng từ nay về sau, duy nhất gương mặt này ngự trị trong trái tim y, y sẽ dùng cả tính mạng để yêu thương gương mặt này.

“Thừa Viễn…” Công Lương Phi Tuân kéo tay y, mười ngón tay đan chặt.

“Ừ?”

“…” Công Lương Phi Tuân còn chưa kịp trả lời đã liền thiếp đi trong lòng hắn, hơi thở đều đều, ngủ rất say.

Tiết Thừa Viễn áp má lên trán hắn, cố giữ vững tư thế, thức trắng đêm canh giấc cho Công Lương Phi Tuân. Đêm khuya trong rừng sâu rất khó lường trước, Tiết Thừa Viễn phải cảnh giác cao độ, làm hết sức không để Công Lương Phi Tuân bị thương thêm nữa.

Đến khi trời tờ mờ sáng, Công Lương Phi Tuân mới tỉnh giấc.

Cảm giác đầu tiên chính là, phần quần áo trước ngực cùng áo choàng đều được Tiết Thừa Viễn ủ đến nóng, cảm giác thứ hai là hắn đã không còn mệt mỏi như đêm qua nữa, đau đớn âm ỉ trong người cũng đã biến mất.

Đêm qua Tiết Thừa Viễn trải qua thế nào, Công Lương Phi Tuân không biết, nhưng hắn cảm thấy một đêm này trôi qua rất có ý nghĩa. Tính ra, đây là đêm thứ hai hắn và Tiết Thừa Viễn ở bên nhau.

“Ngươi tỉnh rồi?” Tiết Thừa Viễn sờ lên trán hắn, nụ cười trên gương mặt thanh nhã có chút mệt mỏi.

“Tỉnh rồi.” Công Lương Phi Tuân chống tay ngồi dậy. Hiện giờ hắn đã khỏe hơn đêm qua rất nhiều, cũng phải tính nên xuống núi thế nào thôi.

“Cảm thấy khá hơn không?”

“Đã đỡ nhiều rồi, đều nhờ ngươi chăm sóc chu đáo.” Sờ lên phần quần áo khô nóng trước ngực, Công Lương Phi Tuân không quên biết ơn Tiết Thừa Viễn đã chăm sóc, che chở mình suốt một đêm.

Ở cùng Tiết Thừa Viễn, hắn thật sự rất an tâm. Hắn biết Tiết Thừa Viễn là người thông minh lại rất khiêm nhường, hắn cũng biết Tiết Thừa Viễn thấy nguy không loạn, cũng có sự nhẫn nại hơn người.

Hai người dắt Thiên Bạo cùng nhau xuống núi. Trải qua cơn lũ, địa hình trong núi đã bị biến đổi, con đường mòn trong trí nhớ cũng đã biến mất dưới dòng nước lũ. Tiết Thừa Viễn và Công Lương Phi Tuân chỉ có thể dựa vào trí nhớ để tìm đường rời núi.

So với cuộc chạy trốn hoảng sợ hôm qua, con đường gian nan dài dằng dặc không biết phương hướng hôm nay càng thêm thử thách ý chí con người.

Đến khi vượt qua hai sườn núi, đến sườn núi thứ ba, bọn họ mới nghe được tiếng người nói chuyện vọng tới, lá cờ chữ Tùng ẩn hiện trong lớp cây rừng rậm rạp.

“Là Tùng Minh Liêm?” Công Lương Phi Tuân theo bản năng nhận ra đó có thể là binh lính của Tùng Minh Liêm đang đi tìm mình.

Quả nhiên, ngay sau khi Công Lương Phi Tuân dùng hết khí lực ưỡn ngực huýt sáo ám hiệu, Tùng Minh Liêm và Tùng Minh Thành nhanh chóng dẫn theo một đội binh sĩ từ trong rừng rậm chạy tới, mừng rỡ đến không nói lên lời.

“Tướng quân!” Tùng Minh Thành gần như khóc không thành tiếng, chạy tới lảo đảo một cái liền quỳ gối trước mặt Công Lương Phi Tuân.

Từ hôm qua bọn họ đã tuần tra trong núi, nhưng núi Ngọc Đào rộng lớn như thế, rốt cuộc đi đâu mới tìm được Công Lương Phi Tuân đây? Hắn còn sống không? Có cứu được Tiết Thừa Viễn không? Có gặp chuyện gì trong núi không? Tất cả những vấn đề này làm Tùng Minh Thành gần như phát điên.

“Tiết… Tiết đại nhân…” Tùng Minh Liêm nhìn thấy Tiết thái ý bình an đứng bên cạnh Công Lương Phi Tuân, đây chính là ân nhân cứu mạng của hắn, mừng rỡ reo lên: “Ngài không có chuyện gì là tốt rồi! Là tốt rồi!”

Cuối cùng cũng hợp lại với thuộc cấp của mình, Công Lương Phi Tuân coi như là buông được tảng đá lớn trong lòng. Nhìn Tùng Minh Thành khóc không thành tiếng trước mặt, hắn nện xuống một quyền, cười mắng: “Xem tên không có tiền đồ nhà ngươi! Dắt ngựa đi!”

Tùng Minh Thành theo hắn bao nhiêu năm nay, cùng nhau vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn chưa từng thấy Tùng Minh Thành khóc như vậy, đủ để thấy Công Lương Phi Tuân một mình lên núi Ngọc Đào đã khiến Tùng Minh Thành lo sợ đến thế nào.

Trong lúc Công Lương Phi Tuân và hai huynh đệ Tùng Minh Thành trò chuyện, Tiết Thừa Viễn tránh đi, một mình đi tới dốc đá.

Đứng trên núi cao nhìn xuống Linh Hư quán chìm trong biển nước. Tiết Thừa Viễn đột nhiên cảm thấy xót xa khó nói thành lời, cũng có cảm giác như đã xa cách mấy đời.

Nơi lưu giữ bao nhiêu hồi ức của y, lúc này đã chẳng còn…

Công Lương Phi Tuân thấy ánh mắt cô đơn đầy bi thương của Tiết Thừa Viễn, đưa mắt nhìn xuống thung lũng uốn lượn bên dưới, cũng cảm nhận được tâm trạng của y. Hắn phất tay, ra hiệu cho Tùng Minh Thành và Tùng Minh Liêm rời đi trước, rồi đi tới phía sau Tiết Thừa Viễn, vươn tay che mắt y lại, tay kia ôm lấy y, “Mọi chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi. Từ nay về sau, chỉ có tương lai…”

Bên tai Tiết Thừa Viễn vang lên giọng nói dịu dàng của Công Lương Phi Tuân. Kể từ đó về sau, nó đã trở thành giọng nói mà cả đời Tiết Thừa Viễn trân trọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi