NGUYỆT LƯỢNG VÌ NGƯỜI MẤT NGỦ


Nhiệm vụ này cũng...!hoàn thành quá sớm.
Hoàng Tiểu Nghệ nhìn hai người họ, Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng mặc đồ trắng sạch sẽ, nhưng lưng ghế lại có màu đỏ.
Sau khi Lâm Ỷ Miên nói xong những lời đó, Hứa Nguyệt Lượng nhìn sang, hai người nhìn nhau, mặt Hứa Nguyệt Lượng đỏ như tôm luộc.
Hình ảnh này, phảng phất giống hình ảnh kia.
Hoàng Tiểu Nghệ nhăn mặt, nàng thật sự cảm thấy hôm nay mình có chút dư thừa.
Nàng cầm thực đơn: "Nào, chúng ta nhìn xem ăn gì."
Nàng nên tập trung vào việc ăn uống.
Thực đơn dạo một vòng trên tay mọi người, món ăn đã đến, Vưu Vi Vi bưng trà sữa trở lại.
Nàng theo người phục vụ đi vào, vừa nhìn thấy hình ảnh này, động tác đang hút trà sữa liền dừng lại.
Vưu Vi Vu luôn là người không giỏi che đậy, mắt quét từ trái qua phải, từ phải qua trái.

Hứa Nguyệt Lượng bị Lâm Ỷ Miên che đậy, thò đầu ra nói: "Vi Vi, cậu về rồi, ngồi đi."
Vưu Vi Vi: "..."
Tôi ngồi ở đâu a?
Hoàng Tiểu Nghệ đặt túi xách của Lâm Ỷ Miên vào bên trong, dùng tư thế nhận mệnh vỗ nhẹ vào chiếc ghế trống bên cạnh mình: "Tới đây, Vi Vi muội muội, ngồi đi."
Vưu Vi Vi: "..."
Hoàng Tiểu Nghệ quen tay quen chân đặt bộ đồ ăn cho nàng: "Tôi tên là Hoàng Tiểu Nghệ, vừa rồi Nguyệt Lượng nói em thích ăn tim với mề gà, đều cho em hết, nhìn xem có thiếu cái gì không..."
Vưu Vi Vi đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nhìn lên phía đối diện, nàng nói: "Hôm nay bác sĩ Lâm xinh quá a."
Hứa Nguyệt Lượng trợn mắt nói: "Bác sĩ Lâm luôn rất xinh đẹp."
Vưu Vi Vi nhìn nàng: "Vậy sao?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Đúng vậy đúng vậy, thời cao trung, chị ấy còn đẹp hơn hoa khôi của trường a~~"
Vưu Vi Vi: "Vậy sao không phải là hoa khôi của trường?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Bởi vì thành tích của chị ấy rất tốt, chị ấy đã giành được rất nhiều giải thưởng, hơn nữa chị ấy còn thay mặt trường chúng ta thi cấp tỉnh...!Dù sao chính là rất lợi hại, siêu cấp lợi hại.

Người lợi hại như vậy, người ta đều không dám xếp vào hoa khôi học đường."
Vưu Vi Vi: "Lúc đó Nguyệt Lượng xếp vào loại nào?"

Hứa Nguyệt Lượng quơ quơ tay: "A, thời cao trung tớ rất xấu xí, không có ai muốn xếp hạng."
“Không xấu xí.” Lâm Ỷ Miên nói.
Hứa Nguyệt Lượng quay đầu nhìn cô: "Hả?"
Người phục vụ cắt miếng bít tết vừa nướng xong, Lâm Ỷ Miên cầm kẹp đặt vào đĩa của Hứa Nguyệt Lượng, nói: "Rất xinh đep, rất đáng yêu."
Hứa Nguyệt Lượng nắm chặt đũa: "A..."
Nàng nhỏ giọng hỏi Lâm Ỷ Miên, "Bác sĩ Lâm còn nhớ sao?"
“Nhớ.” Lâm Ỷ Miên cười với nàng, khoa tay múa chân, “Lúc đó tóc mái của em ở đây, trên mặt có nhiều thịt.”
Hứa Nguyệt Lượng mím môi, có chút ủy khuất.
Nhưng sau đó nàng lại bật cười, nhét miếng thịt mà Lâm Ỷ Miên đã gắp vào trong miệng, nhấm nuốt: "Ngon ~~"
Lâm Ỷ Miên chỉ vào má nàng: "Bây giờ rất giống lúc còn nhỏ."
Vưu Vi Vi: "..."
Hoàng Tiểu Nghệ nhét vài miếng thịt vào đĩa của nàng: "Ăn đi, ăn thôi."
Vưu Vi Vi vùi đầu khổ làm.
Bữa ăn diễn ra rất hài hòa, nửa đường Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng đi mua đồ uống cho mọi người, sau khi trở về Hứa Nguyệt Lượng cũng không cho người phục vụ nướng, chính mình cầm cái kẹp, lăn qua lộn lại, vô cùng tận tâm.
Hoàng Tiểu Nghệ hỏi nàng: "Nguyệt Lượng, em có thích nấu ăn không?"
"Ân, hẳn là thích a ~" Hứa Nguyệt Lượng duỗi tay dài cổ vì sợ thịt nướng không chín tới, "Ngày thường rảnh rỗi liền tự nấu ăn, nhưng hương vị ở mức bình thường."
Tầm mắt Lâm Ỷ Miên rơi vào trên cổ tay trắng gầy của nàng, đột nhiên nói: "Đừng nhúc nhích."
“A?” Hứa Nguyệt Lượng lập tức dừng động tác.
Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng cuộn cổ tay áo lại, thập phần chỉnh tề: "Cẩn thận làm bẩn áo."
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Người phục vụ: "Tôi đi lấy tạp dề."
Hứa Nguyệt Lượng ngượng ngùng cười: "Hình như tôi có chút vụng về."
Nàng mở to mắt giải thích với Hoàng Tiểu Nghệ, "Nhưng bác sĩ Lâm không thích ăn đồ sống, tôi chỉ muốn nướng chín chút, cũng không thể bị cháy..."
Hoàng Tiểu Nghệ: "A, khá tốt, khá tốt."
Lại nhìn Lâm Ỷ Miên: "Bác sĩ Lâm, cậu không ăn sống sao?"
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: "Ừm."
Hứa Nguyệt Lượng: "Còn không thích ăn nội tạng, lúc gọi món hỏi chị ấy cũng không nói gì, tôi thấy chị ấy gọi mấy món những cũng không động đũa, vừa rồi đi mua trà sữa hỏi mới nói a ~"
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."

Nàng đã cùng Lâm Ỷ Miên ăn nhiều bữa cơm như vậy, cũng không biết cô có những sở thích này.
Hoàng Tiểu Nghệ cảm thấy mình thật là ngu ngốc, bóp giọng nói: "Bác sĩ Lâm, cậu thật xấu nga ~"
Lâm Ỷ Miên nhận lấy tạp dề người phục vụ đưa cho, đứng dậy nghiêng người, mặc cho Hứa Nguyệt Lượng.
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Vưu Vi Vi gắp rau cho nàng: "Ăn đi, ăn đi, ăn cơm đi."
Tiểu hầu gái Hứa Nguyệt Lượng được buộc tạp dề, đỏ mặt, dứt khoát đứng dậy phục vụ Lâm Ỷ Miên.
Nàng nướng rất tận tâm, rất ngon, mọi thứ nàng đặt trên đĩa của Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miêb đều ăn sạch sẽ.
Khi ăn xong, Hứa Nguyệt Lượng mắt sáng ngời hỏi Lâm Ỷ Miên, "Bác sĩ Lâm, chị ăn no chưa?"
Lâm Ỷ Miên gật đầu, "Rất no."
Hứa Nguyệt Lượng quay đầu hỏi đối diện: "Tiểu Nghệ tỷ, Vi Vi thì sao? Ăn no chưa? Có muốn ăn thêm không..."
Hoàng Tiểu Nghệ và Vưu Vi Vi đồng thanh nói: "No rồi no rồi, đừng nướng nữa, ăn không hết a."
Hứa Nguyệt Lượng cười đến vui vẻ: "Vậy là tốt rồi."
Nàng cởi tạp dề ra, uống nốt phần nước trái cây còn lại trong ly, sau đó có chút co quắp mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Lông mi nhấp nháy, nhìn Vưu Vi Vi, xoa hai tay vào nhau.
Hoàng Tiêu Nghệ nhớ tới một chuyện quan trọng, nàng đưa tay lên che mặt như đang sửa tóc, sau đó nháy mắt với Lâm Ỷ Miên.
Đầy bàn ánh mắt bay loạn.
Lâm Ỷ Miên nhìn Hứa Nguyệt Lượng, trán Hứa Nguyệt Lượng đầy đặn, sườn mặt có vòng cung vui tươi ngọt ngào.
Bàn tay không yên của nàng đặt dưới bàn cuối cùng cũng để lên mặt bàn, ngẫu nhiên vẫy vẫy hai lần, mọi người quay lại nhìn nàng, nhưng ánh mắt lại rũ xuống, chỉ dám rơi vào cổ áo nàng.
"Thời gian còn sớm, có muốn..."
Lâm Ỷ Miên không chờ nàng nói hết câu, liền nói tiếp: "Ừm, đi chơi một chút."
Hứa Nguyệt Lượng nhướng mắt, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.
Cả bốn rời nhà hàng, đi dạo quanh trung tâm thương mại.
Nhìn thấy sắp đạt đến trọng điểm, nhưng Lâm Ỷ Miên không nói lời nào, Hoàng Tiểu Nghệ lại phải nhận nhiệm vụ quan trọng này.
Nàng thể hiện khả năng diễn xuất vụng về của mình: "A! Đồng nghiệp của tôi nói ở đây có một mật thất, siêu vui a!!!"
“Mật thất” Vưu Vi Vi trở nên hưng phấn, “Có phải là cái trước đây trung tâm quảng trường quảng cáo không?”
Hoàng Tiểu Nghệ: "Đúng rồi đúng rồi!"

Vưu Vi Vi: "Tôi cũng nghe nói rồi! Đồng nghiệp của tôi từ truyền thông mới nói vừa được sửa lại, mấy câu chuyện xưa đặc biệt đáng sợ, đặc biệt kích thích a!!!"
Hoàng Tiểu Nghệ: "Đúng vậy đúng vậy!!!"
Cuối cùng Lâm Ỷ Miên cũng mở đề tài, quay sang nhìn Hứa Nguyệt Lượng bên cạnh: "Muốn chơi thoát khỏi mật thất không?"
Đưa hai tay ra sau lưng, đặc biệt cao điệu cùng khẳng định trả lời: "Muốn a! Tôi rất thích!"
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng: "Thật sự muốn chơi sao?"
Hứa Nguyệt Lượng bật cười: "Thật, này còn có thể là giả sao!"
Lâm Ỷ Miên: "Tôi đã xem qua tóm tắt của những kịch bản đó, có một cô dâu ma, một đội quân không đầu và một cậu bé chuyển thế.

Sẽ có những NPC hóa trang thành đứa trẻ khổng lồ, bò tới bò lui trên mặt đất..."
“A a a a!” Hứa Nguyệt Lượng hét lên một tiếng, sau đó hai tay nắm chặt, dùng sức lôi kéo, “Thật là, thật là quá kích thích a a a a!!!”
Nàng hít sâu một hơi, kiên quyết nhìn chằm chằm phía trước: "Nếu chơi mật thất, đương nhiên là trò chơi kinh dị! Không kinh dị sao có thể gọi là mật thất! Dùng cái gì trốn thoát!!!"
Vưu Vi Vi: "Cậu nói đúng!!!"
Hoàng Tieue Nghệ: "Vậy chúng ta đi thôi!! Ra khỏi thang máy tầng năm rẽ trái!"
Hứa Nguyệt Lượng: "Đi a!!!!"
Chính mình chạy ra ngoài trước.
Trong nháy mắt, bóng dáng đã mơ hồ.
Vưu Vi Vi đuổi theo nàng, Hoàng Tiểu Nghệ đến bên người Lâm Ỷ Miên, nói, "Cuối cùng ngài lại lạc đơn a."
Lâm Ỷ Miên: "Em ấy sợ chơi cái này."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Mọi người đều sợ, nhưng chỉ cần vẫn muốn chơi, có nghĩa là không phải quá sợ."
Lâm Ỷ Miên không trả lời, Hoàng Tiểu Nghệ nói, "Cậu có nghĩ cô ấy vì muốn cùng một chỗ với cậu nên mới chơi hay không?"
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, Hoàng Tiểu Nghệ cười haha: "Bác sĩ Lâm a bác sĩ Lâm, đột nhiên cậu liền tự tin lên."
Lâm Ỷ Miên đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ vai nàng.
Hoàng Tiểu Nghệ hắng giọng: "Được rồi, tớ chơi trò đó rồi, trong đó có nhiều hứ dành cho lứa tuổi thiếu niên, không có NPC, rất lành mạnh, là bối cảnh vườn thú giả tưởng, người trưởng thành đi vào liền cảm thấy nhàm chán, hiểu không?"
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Cậu có biết điều đặc biệt nhất của cửa hàng này là gì không?"
Lâm Ỷ Miên: "Cái gì?"
“Không nói cho cậu biết, ha ha.” Hoàng Tiểu Nghệ chạy như chớp về phía trước.
Khi Lâm Ỷ Miên đến thang máy, ba người họ đã tụ tập thành một nhóm, trò chuyện cười đùa.
Lâm Ỷ Miên hỏi, "Không chờ thang máy sao?"
Hoàng Tiểu Nghệ bĩu môi: "Vừa rồi có một chuyến, Nguyệt Lượng nói chờ cậu, cho nên chúng ta không có đi lên."
Lâm Ỷ Miên cười nói: "Cảm ơn."
Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu quay lưng lại, giả vờ đọc quảng cáo bên cạnh thang máy.

Sau khi thang máy đến, có rất nhiều người ở bên trong.
Người mẹ đang đẩy xe đẩy, những người khác chỉ có thể ép hết sức có thể để tránh chạm vào đứa trẻ.
Lâm Ỷ Miên là người cuối cùng lên thang máy, Hứa Nguyệt Lượng nắm lấy một mảnh vải nhỏ quanh eo, kéo cô qua.
Khoảng cách quá gần làm Lâm Ỷ Miên cúi đầu xuống, cằm sắp chạm vào đỉnh đầu Hứa Nguyệt Lượng.
Rõ ràng mọi người đã cùng hun khói trong tiệm thịt nướng lâu như vậy, lẽ ra phải có mùi khói, nhưng Hứa Nguyệt Lương lại có một cỗ vị ngọt.
Vị ngọt tươi mát, như cắt một quả cam mọng nước, bên cạnh vẫn còn tốt, nhưng hiện tại, gần như đưa đến bên miệng Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên nhắm mắt lại, không biết Hứa Nguyệt Lượng đang đối diện ngực cô, có thể nghe thấy nhịp tim của cô hay không.
Cũng may thang máy đi lên không bao lâu, ở tầng trên, mẹ đẩy xe đi ra ngoài, để lại nhiều chỗ trống.
Lâm Ỷ Miên lùi lại một bước, mở rộng khoảng cách giữa hai người.
Hứa Nguyệt Lượng vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nhưng rút tay khỏi góc áo của Lâm Ỷ Miên, đưa lưng về phía sau.
Đến lầu năm, Hứa Nhạc Lượng dẫn đầu bước ra khỏi thang máy.
Lâm Ỷ Miên đi theo sau nàng, nhẹ nhàng nói: "Chân tóc mọc ra rồi."
Hứa Nguyệt Lượng đưa tay lên sờ đầu: "A."
Lâm Ỷ Miên: "Tẩy tóc có đau không?"
Hứa Nguyệt Lượng gật gật đầu: "Không tránh khỏi chạm vào da đầu, muốn duy trì màu sắc này thật sự quá khó."
Lâm Ỷ Miên: "Em để tóc đen cũng đẹp, lần sau thử xem."
“Vâng!” Hứa Nguyệt Lượng quay đầu lại, cười với cô, tiếng nói vang dội.
Lâm Ỷ Miên đưa tay, ấn ngón tay vào nút thứ hai.
Mấy người bước vào cửa hàng mất thất, toàn bộ hành lang có mái vòm màu xanh đậm, những bức tường đen phản chiếu.
Trên tường phản chiếu bóng người, Hứa Nguyệt Lượng luôn đi bên cạnh Lâm Ỷ Miên, giơ tay liền có thể nắm lấy đối phương.
Nhân viên đưa bốn người vào trong, sắp xếp cho họ vào đội, đồng thời giải thích những việc cần lưu ý.
Sau khi cất hết mọi thứ vào chiếc túi đang mang, ký tên vào lá thư cảm kích, mới đột nhiên lấy ra mấy chiếc đồng hồ.
Phát cho nỗi người một chiế, nói: “Đây là máy đo nhịp tim, có thể cung cấp thêm một lớp bảo vệ cho sức khỏe của mọi người”.
Nhân viên cười đến thập phần kiêu ngạo, Hoàng Tiểu Nghệ cũng cười đến thập phần kiêu ngạo.
"Đương nhiên nó không được sử dụng hầu hết thời gian, nhưng chúng tôi sẽ ghi lại tần số nhịp tim của toàn bộ quá trình cho từng người chơi.

Sau khi trì chơi kết thúc, các bạn không chỉ có thể xem lại video giám sát mà còn nhận được điện tâm đồ của riêng mình nga!"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hoàng Tiểu Nghệ đi tới bên cạnh cô: "Khụ khụ, đây là vật phẩm đặc biệt của cửa hàng này, chúng ta có thể nhìn ra ai là chiến binh thực sự, ai đang giả vờ bình tĩnh."
"Không thể giấu được nhịp tim nga.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi