NGUYỆT LƯỢNG VÌ NGƯỜI MẤT NGỦ


Hứa Nguyệt Lượng ngồi xổm xuống, nhặt cái ly trên đất lên, áy náy ngậm chặt miệng, lí nhí nói: "Xin lỗi xin lỗi, là tôi không cầm chắc, tôi thật sự quá ngốc..."
“Không sao.” Lâm Ỷ Miên nói, “Là tôi không cẩn thận.”
Hứa Nguyệt Lượng hoàn toàn không nghe lời cô nói, cầm cái ly lên, cau mày nhìn vệt nước trên thảm: “Cái này làm sao bây giờ a, tôi, tôi dùng giấy hút được không?"
Lâm Ỷ Miên không muốn lãng phí khoảng thời gian tốt này cho cái thảm, điều quan trọng nhất là chờ lát nữa nước trên quần Hứa Nguyệt Lượng sẽ khô.

“Được.” Cô tùy ý đáp, xoay người mở tủ cạnh giường, lấy ra một gói khăn giấy, xé bao bì bên ngoài, cúi người ném xấp giấy dày cộp lên vết nước.

Hứa Nguyệt Lượng há miệng thành chữ O, rõ ràng là rất kinh ngạc nhiên trước lãng phí của cô.

“Như vậy là được rồi, đừng động.” Lâm Ỷ Miên nói, “Quần của em bị ướt rồi, mau thay đi”.

Đề tài thay đổi thật nhanh, Hứa Nguyệt Lượng sửng sốt "A" một tiếng.

Lâm Ỷ Miên trực tiếp đi xuống đất, đến phòng quần áo, Hứa Nguyệt Lượng chạy chậm sau lưng cô, giang hai tay vì sợ cô lắc lư một cái sẽ nằm sấp xuống đất.

Cửa phòng quần áo được mở ra, đèn cảm biến bên trong bật sáng, quần áo, mũ, giày và tất được chia thành từng loại, xếp chồng lên nhau, treo lên, chỉnh tề sạch sẽ.

Chỉ là màu hơi nhạt, có nhiều tông xám trắng đen, chiếm gần hết tủ quần áo.

Nhưng Lâm Ỷ Miên lại đẩy cánh cửa khác, lôi ra váy mặc nhà màu hồng từ đống đồ trắng.

“Thay cái này đi.” Lâm Ỷ Miên nói, “Cũng phù hợp với đôi dép lê của em hơn.”
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Thật là không nghĩ tới yêu cầu phối đồ của bác sĩ Lâm lại cao như vậy.

Hứa Nguyệt Lượng vẫn có chút do dự, ví dụ như nước trên quần áo một lát nữa sẽ khô, ví dụ như mặc nội y của người khác sẽ không tốt, ví dụ như nàng sẽ không ở đây quá lâu, cho nên không cần phiền toái như vậy...!
Nhưng hiện tại, bác sĩ Lâm nói, phù hợp với dép lê hơn.

Hứa Nguyệt Lượng nhìn xuống đôi dép trên chân mình, có màu hồng, trang trí nơ bướm rất đáng yêu.

Thực sự không hợp với quần jean và áo hoodie của nàng.

Nàng lại không tự mang dép, nếu bác sĩ Lâm nhìn thực sự không thoải mái, nàng chỉ có thể thay ra.

Cho nên, nàng cắn môi dưới, khi nhìn lên ngoan ngoãn nói, "Được."
Lâm Ỷ Miên đưa đồ cho nàng, xoay người trở về giường: "Ném quần áo đã thay vào sọt bẩn."
Hứa Nguyệt Lượng nhìn thấy bóng lưng cô đi vào phòng ngủ, thở ra một hơi dài.

Nàng nhìn xung quanh, thấy phòng để quần áo của bác sĩ Lâm thực sự rất lớn.

Nàng cũng có rất nhiều quần áo, nhưng hầu hết đều được chuẩn bị cho buổi live.

Hơn nữa cũng không được xếp ngay ngắn, muốn tìm thấy chính xác phải lôi ra rất nhiều.

Hứa Nguyệt Lượng mím môi, nhưng nàng không thể tùy tiện mở tủ quần áo của mình cho người khác xem như bác sĩ Lâm.

Rũ mặt ngồi xuống, Hứa Nguyệt Lượng thay quần áo.

Khi đứng trước tấm gương soi toàn thân, những cảm giác không vui kia lập tức bị kinh hỉ cuốn trôi.


Nàng thực sự không ngờ quần áo của bác sĩ Lâm lại vừa vặn với nàng như vậy!
Rĩ ràng bác sĩ Lâm cao hơn nàng một chút, phong cách ăn mặc thường ngày hoàn toàn khác với nàng, nhưng bộ quần áo mặc nhà này không chỉ hợp với dép lê mà còn hợp với nàng.

Sọc dọc màu hồng nhạt, cổ tay áo và quần có hình gợn sóng, cổ áo búp bê có những chiếc nơ mềm mại ở các cạnh.

"Aiz..." Hứa Nguyệt Lượng thở dài.

Nàng thực sự không thể tưởng tượng được bác sĩ Lâm mặc quần áo này sẽ là bộ dáng gì.

Nhìn đi nhìn lại, Hứa Nguyệt Lượng không dám trì hoãn, rời khỏi phòng quần áo.

Nàng còn nhớ bác sĩ Lâm chưa uống nước, rửa ly rồi lại đi lấy.

Khi bước vào phòng, bác sĩ Lâm đang ngồi trên giường, trên tay cầm nhiệt kế.

Hứa Nguyệt Lượng vội vàng đi tớinhìn nhiệt kế: "Đo xong rồi sao? Thế nào?"
Lâm Ỷ Miên đưa nhiệt kế: "Sốt nhẹ, không sao."
Hứa Nguyệt Lượng thò đầu nhìn: "Ừm, 37.4 độ, còn tốt."
Lâm Ỷ Miên mỉm cười.

Lần này nhận lấy ly nước rất thuận lợi, Lâm Ỷ Miên uống một ngụm nước, Hứa Nguyệt Lượng nhìn chằm chằm vào ly nước cô đang uống, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

Lâm Ỷ Miên đặt ly nước xuống, nhìn Hứa Nguyệt Lượng, rất hài lòng với chiếc váy mà mình chọn.

Hứa Nguyệt Lượng chuẩn xác bắt được ánh mắt của cô, cúi đầu xuống, tay nắm góc áo: "Không ngờ ngày thường bác sĩ Lâm ở nhà ăn mặc đáng yêu như vậy a~~~"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Cô mơ hồ trả lời, "Ừm."
Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu nhìn cô: "Bác sĩ Lâm, chị có chút ám ảnh cưỡng chế sao?"
Lâm Ỷ Miên: "Sao lại hỏi vậy?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Mọi thứ trong nhà chị đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp a ~~"
Rõ ràng Hứa Nguyệt Lượng không mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nàng rất tùy tính, fans tặng quà x999, nàng cũng không muốn có thêm số 1.

Lâm Ỷ Miên không muốn tạo khoảng cách với nàng, nói, "Là dì quản gia sắp xếp."
Hứa Nguyệt Lượng: "..."
Hứa Nguyệt Lượng vặn vẹp ngón tay: "Bác sĩ Lâm, có phải chị còn có chút thói sạch sẽ hay không......!giống như bác sĩ cũng có chút..."
Lâm Ỷ Miên nhướng mi, chỉ vào khăn giấy tự thấm trên thảm: "Nhìn đi, tôi không có."
“Ò.” Hứa Nguyệt Lượng ngượng ngùng cười.

Nàng muốn hỏi bác sĩ Lâm thêm vài câu nữa, nhưng chuông cửa đột ngột vang lên.

Hứa Nguyệt Lượng quay đầu nhìn ra ngoài, Lâm Ỷ Miên cau mày.

Hứa Nguyệt Lượng đứng dậy: "Bác sĩ Lâm, tôi đi mở cửa."
Lâm Ỷ Miên ngăn nàng lại: "Chờ một chút."
Cô bật camera giám sát trên điện thoại: "Tôi không có mua gì, cũng không có bằng hữu nào nói sẽ qua đây..."
Lời nói đến đây liền dừng lại, ngoài cửa thật sự có một vị khách không mời mà tới, Lâm Ỷ Miên không hiểu tại sao Lâm Tử Huyên lại chạy tới.

Thấy cô im lặng, Hứa Nguyệt Lượng lo lắng hỏi: "Bác sĩ Lâm sao vậy, là ai vậy?"

Lâm Ỷ Miên suy nghĩ vài giây, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Em có thể đừng gọi tôi là bác sĩ Lâm được không?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Hả?"
Lâm Ỷ Miên chớp mắt: "Tôi muốn cho người ngoài cửa vào, nhưng tôi cần em phối hợp cùng tôi diễn một chút."
Hứa Nguyệt Lượng: "A!"
Ngay lập tức liền trở nên cảnh giác, vẻ mặt nghiêm túc cúi xuống tiến lại gần Lâm Ỷ Miên, giống như đây là sứ mệnh vĩ đại vì nước vì dân: "Bác sĩ Lâm, chị nói đi!"
Ngữ khí hiên ngang lẫm liệt.

Lâm Ỷ Miên cũng tỏ vẻ nghiêm túc: "Còn gọu tôi là bác sĩ Lâm."
Hứa Nguyệt Lượng: "Bác sĩ Lâm, vậy chị nói xem gọi là gì a!"
Lâm Ỷ Miên: "Tên tôi là Lâm Ỷ Miên, lúc cần thiết gọi tôi là Ỷ Miên, lúc quan trọng gọi tôi là..."
Cô ngừng một chút, không nói được.

Lúc này Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên thông minh, lập tức nói: "Không thành vấn đề! Miên Miên!"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Nhiệt độ lại tăng lên một chút.

“Khụ, chỉ là để mối quan hệ của chúng ta thân thiết hơn mà thôi, tôi không cần người khác chiếu cố.” Lâm Ỷ Miên nói.

“Được a Miên Miên.” Hứa Nguyệt Lượng xoay người rời đi.

Lâm Ỷ Miên thực sự bị nàng chọc cười, nói, "Sao em lại không hỏi tôi ai ở bên ngoài, sao lại muốn làm như vậy?"
Hứa Nguyệt Lượng quay lại: "Bác sĩ Lâm có lý lẽ riêng của bác sĩ Lâm a."
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, khi nhất trí đối ngoại, Hứa Nguyệt Lượng vẫn luôn tin tưởng cô.

Cô dừng một chúg, nhưng vẫn giải thích: "Ngoài cửa là kế muội của tôi, kế muội, em hiểu không?"
Vẻ mặt Hứa Nguyệt Lượng càng trở nên nghiêm túc, giống như đối mặt với kẻ địch: "Hiểu rồi."
Khi lại đi ra ngoài, bước chân của nàng nặng nề hơn trước rất nhiều.

Lâm Ỷ Miên thực sự không muốn bỏ lỡ hình ảnh xuất sắc này nên đã rời khỏi giường.

Khi cô đến rìa phòng ngủ, có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, cô dừng lại.

Hứa Nguyệt Lượng hít một hơi thật sâu, mở cửa.

Lâm Tử Huyên đang ở ngoài cửa hiển nhiên không ngờ có người khác mở cửa cho mình, sững sờ ở đó, quay đầu nhìn lại số nhà, thấp giọng nói: "Đúng mà..."
Hứa Nguyệt Lượng nói, "Em tìm ai?"
Ngữ khí tuy kiên cường nhưng vì giọng nói vốn dĩ ngọt ngào nên vẫn mềm mại như sáp.

"Tìm tỷ tỷ của em a~" Lâm Tử Huyên mang theo trận gợn sóng nói, "Tỷ tỷ của em tên là Lâm Ỷ Miên, chị ấy là bác sĩ a~~"
“Không tìm nhầm” Hứa Nguyệt Lượng nói, “Bác sĩ Lâm sống ở đây.”
Lâm Tử Huyên: "A, chị là..."
Hứa Nguyệt Lượng không trả lời câu hỏi của nàng ấy, xoay người hét vào nhà, "Ỷ Miên! Có người tìm chị!"
Lâm Ỷ Miên sắp cười chết.

Nghe thanh âm này, khí thế này, kỹ năng diễn xuất của Hứa Nguyệt Lượng thực sự rất tốt.


Có bao giờ nàng gọi cô như vậy đâu, quả thật giống như con người khác.

Lâm Ỷ Miên hắng giọng, chuẩn bị trả lời.

Hứa Nguyệt Lượng cũng đã quay đầu, nói: "Thực xin lỗi, hôm nay Ỷ Miên không được khỏe, cho nên có thể không thích hợp tiếp khách."
Lâm Tử Huyên: "Em biết, chị ấy bị bệnh, em không cần chị ấy chiêu đãi em, em lại đây đưa chị ấy đến bệnh viện."
"Chị ấy chỉ bị cảm mạo một chút thôi, không có phát sốt, hai ngày nữa sẽ ổn." Hứa Nguyệt Lượng vẫn mở cửa, "Vào đi."
Lâm Ỷ Miên nhanh chóng thu mình lại.

Lâm Tử Huyên đi vào phòng, ánh mắt đảo qua bên này qua bên khác, Hứa Nguyệt Lượng cũng không xa lạ gì, nàng cúi xuống mở tủ giày, tận lực giả vờ động tác thông thuận lấy ra một đôi dép lê: "Đây là lần đầu tiên em đến đây sao?"
“Vâng ạ.” Lâm Tử Huyên nói, “Trước đó em đi du học, mới trở về hồi tháng trước.”
Hứa Nguyệt Lượng nhướng mày.

Hai người đi vào, Hứa Nguyệt Lượng chỉ vào phòng khách: "Em ngồi đi."
Lâm Tủe Huyên rất nghe lời, gật đầu với nàng rồi ngồi xuống.

Hứa Nguyệt Lượng lấy ra bộ dáng gia chủ lấy một ly nước cho nàng, sau đó nói: "Tôi đi xem Ỷ Miên có thức giấc không, vừa rồi chị ấy đang ngủ."
Lâm Tử Huyên: "Được a ~"
Hứa Nguyệt Lượng tư thế thẳng bước vào phòng ngủ, vừa bước đến vị trí mà từ ngoài nhìn vào không thấy, thắt lưng của nàng đột nhiên rũ xuống.

Nàng tiểu tâm chạy đến chỗ Lâm Ỷ Mên, nhỏ giọng nói với cô, "Vào rồi, đang ở trong phòng khách.

Bác sĩ Lâm, biểu hiện của tôi không tệ đúng chứ? Là ý vị này sao?"
“Là ý vị này,” Lâm Ỷ Miên cười véo chóp mũi nàng.

Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Hứa Nguyệt Lượng đỏ mặt: "Là muốn thân mật như vậy sao?"
Lâm Ỷ Miên: "...!Đúng vậy."
Hứa Nguyệt Lượng đưa tay lên, nhưng cô không dám bóp, chỉ dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mũi của Lâm Ỷ Miên: "Được rồi ~ Tôi hiểu rồi ~~"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Tim báo động.

Hứa Nguyệt Lượng: "Tôi đã đưa cho em ấy đôi dép đi nhà màu xanh, tôi thấy trong tủ có vài đôi dép, hẳn là có thể dùng đi?"
Lâm Ỷ Miên: "Có thể."
Hứa Nguyệt Lượng: "Tôi tùy tiện lấy ly trên giá đựng, ly trong suốt, không có trang trí gì, hẳn là có thể dùng đi?"
Lâm Ỷ Miên: "Có thể."
Hứa Nguyệt Lượng: "Vậy bác sĩ Lâm, chị có ra ngoài không?"
Lâm Ỷ Miên: "Đều có thể, nhưng trước tiên em ra xem thử đi, em trị không được tôi liền đi ra ngoài."
Hứa Nguyệt Lượng lắc bả vai: "Vậy tôi nhìn thử xem, em ấy có cùng phong cách với tôi a~~"
Lâm Ỷ Miên: "Hửm?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Đáng yêu, ngọt ngào, nói chuyện lễ phép ~~"
Lâm Ỷ Miên cười nói, "Em ấy không đáng yêu bằng em."
Hứa Nguyệt Lượng cũng cười theo, khóe môi nhếch lên cao: "Em ấy cũng không đẹp bằng bác sĩ Lâm a ~~"
Nói xong, nàng không dám nhìn Lâm Ỷ Miên nữa, xoay người như gió xoáy rồi lại đi ra ngoài.
Lâm Ỷ Miên nghe nàng nói: "Ỷ Miên còn đang ngủ, chị ấy vừa uống thuốc, trong đó có thuốc an thần."
"Ò, vậy sao." Lâm Tử Huyên đáp, quan tâm hỏi, "Sao lại vậy? Sao lại bị cảm? Hai ngày trước còn gọi điện thoại, nghe chị ấy vẫn ổn, tỷ tỷ là bác sĩ, ngày thường cũng chú ý...”
Hứa Nguyệt Lượng nói: “Đau đầu nóng người là chuyện bình thường, tuy là bác sĩ nhưng không phải là bất khả xâm phạm.”
Lâm Tủ Huyên: "Bắt đầu từ khi nào vậy ạ?"
Hứa Nguyệt Lượnv cũng bắt đầu bịa chuyện: "Mới hôm qua, không, phải tính từ ngày kia.

Aiz, là ngày Quốc khánh, muốn ra ngoài đi dạo cho nên không mặc thêm áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi mỏng, lại mở cổ áo lớn, bị gió thổi vào..."
“Aiz!” Hứa Nguyệt Lượng vỗ vỗ chân, cau mày, “Lần sau nói gì đi nữa, nhất định phải mặc cho chị ấy thật kín a!"
Lâm Tử Huyên nhìn nàng: "Tỷ tỷ, quan hệ của chị với chị ấy có vẻ rất tốt..."
“Đúng vậy.” Hứa Nguyệt Lượng cười, “Quen biết lâu rồi, khi chị ấy bị bệnh lại giống như hài tử, tôi phải chiếu cố nhiều hơn một chút.”
Lâm Tử Huyên: "Tỷ tỷ, em thấy chị có chút quen mặt."
Hứa Nguyệt Lượng: "...!vậy sao?"
"Không có nhiều người xinh đẹp như tỷ tỷ của em đâu ~" Lâm Tử Huyên chống tay lên cằm suy nghĩ một hồi, "A...!hôm qua em lướt thấy một video nhảy..."

Hứa Nguyệt Lượng sắp toát mồ hôi lạnh.

Lâm Tử Huyên cười nói: "Tỷ tỷ đó nhảy rất đẹp, nhìn rất giống chị a."
Nàng ấy cúi đầu lấy điện thoại: "Tỷ tỷ, chị tên gì? Em chưa biết tên chị.

Em cho chị xem video kia..."
Hứa Nguyệt Lượng sững sờ, không dám nhúc nhích.

Mọi ý tưởng trong đầu nàng đều vô dụng, tất cả trí tuệ đều ngoại tuyến.

Nàng chính là người trong video nhảy hay ngày nay, còn có thể là ai.

Không thể giấu tên, tài khoản live có tên là Tiểu Nguyệt Lượng, mà tên thật của nàng là Hứa Nguyệt Lượng.

Nàng muốn diễn xuất thành một người bạn tốt của bác sĩ Lâm, hỗ trợ cảnh diễn cho bác sĩ Lâm.

Nhưng hiện tại, rất nhanh, nàng đành mất mặt cầu cứu bác sĩ Lâm.

Hứa Nguyệt Lượng đứng dậy đi ra ngoài: "Trong tủ lạnh còn có nước trái cây và cà phê, em xem muốn uống gì..."
Lâm Tử Huyên ngẩng đầu, nhìn sang "Vâng" một tiếng.

Hứa Nguyệt Lượng không quan tâm đến nàng ấy nữa, chỉ muốn giấu mình đi.

Nàng đi về phía trước mấy bước, nhưng một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, cản đường nàng.

Lâm Ỷ Miên đứng trước mặt nàng, đặt lòng bàn tay lên vai nàng, xoay người nàng về một hướng.

Hứa Nguyệt Lượng dựa nửa người vào vòng tay của Lâm Ỷ Miên, mềm mại lại rắn chắc.

Cô để nàng quay cùng hướng với mình, đối mặt cùng một phía.

Sau đó, một giọng nói tươi cười vang lên trên đầu, Lâm Ỷ Miên nói, "Đúng vậy, video đó là Nguyệt Lượng, em cũng xem rồi sao?"
Cơ thể Hứa Nguyệt Lượng giống như mọc vô số gai nhọn, xuyên qua da thịt, lộ ra ngoài.

Nàng vẫn muốn chạy trốn, nàng sợ, nàng lạnh.

Lâm Ỷ Miên không buông nàng ra, lòng bàn tay không chỉ đặt trên vai nàng, mà còn bóp như trấn an.

Hứa Nguyệt Lượng cơ hồ bị cô niết đến muốn nhảy dựng lên.

Lâm Ỷ Miên dẫn nàng về phía trước, nhưng không thể dẫn đi, cho nên cô liền dùng thân thể dán vào nàng, đẩy nàng về phía trước.

Hứa Nguyệt Lượng không thể kiểm soát được biểu tình hiện tại, chỉ có thể cúi đầu.

Cuối cùng Lâm Ỷ Miên cũng buông bả vai nàng ra, nhưng chưa được một giây đã rời đi, sau đó lòng bàn tay cô phủ lên đầu Hứa Nguyệt Lượng.

Nhẹ nhàng xoa xoa, nói: "Sao không dùng dây buộc tóc phù hợp?"
“A?” cuối cùng Hứa Nguyệt Lượng cũng phát ra âm thanh.

Lâm Ỷ Miên với tay kia vào túi áo khoác, lấy dây buộc tóc từ bên trong ra, đưa tay lên, giúp nàng buộc tóc.

Điều chỉnh vị trí dây buộc tóc và độ căng thoải mái.

Lâm Ỷ Miên vừa kết thúc sự nghiệp vĩ đại này, ánh mắt rơi vào Lâm Tử Huyên, nhàn nhạt nói: "Vũ đạo của Nguyệt Lượng tốt như vậy, ngày đó tôi cùng mọi người xem live, cư nhiên em ấy cũng không nói cho tôi biết..."
Lâm Ỷ Miên nhìn Hứa Nguyệt Lượng cho đến khi mắt hai người đối diện với nhau, mỉm cười nói, "Mang lại cho chúng ta kinh hỉ lớn như vậy.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi