NGUYỆT MINH THIÊN LÝ - LA THANH MAI



Đề Bà Mông Đạt đứng dậy nhìn hai chân của Đàm Ma La Già, sắc mặt đông cứng lại.Bát Nhã và hai thân binh khác vây quanh cạnh giường, thảo luận mấy câu với Đề Bà Mông Đạt.

Ai nấy đều ảm đạm.Vẻ mặt người bệnh nặng Đàm Ma La Già trái lại bình tĩnh nhất, ánh mắt trong lạnh đảo qua mặt mấy người, thấp giọng dặn dò gì đó.Bát Nhã vừa lau nước mắt vừa gật đầu vâng dạ.

Họ nói tiếng Phạn, Dao Anh nghe không hiểu, chỉ nghe giọng khàn khàn của Đàm Ma La Già tuy đang bệnh bằng cách nào đó vẫn có vần luật ưu nhã.Tiếng bước chân càng lúc càng gần làm nàng bừng tỉnh, một thân binh xốc màn trướng bước nhanh vào trong, nói tiếng Hồ: “Vương, đám người Đại tướng đến, họ kiên trì đòi phải vào điện yết kiến Vương!”Mấy người Bát Nhã nhìn nhau.“Không thể để họ vào!” Bát Nhã ngăn trước giường, hỏi, “Nhiếp Chính Vương đâu?”Thân binh nói: “Cách đây không lâu Tô tướng quân đi Cao Xương, còn chưa về.”“Công chúa Xích Mã đâu?”“A Sử Na tướng quân hộ tống công chúa Xích Mã đi Vân Phù Thành, họ cũng không ở trong thành, đã phái người đi mời rồi.” Thân binh rịn đầy mồ hôi, “Mấy người Đại tướng đang định xông vào!” Mấy thân binh luống cuống, Đề Bà Mông Đạt không muốn nhúng tay vào triều đình chính sự của Vương Đình, bất đắc dĩ thở dài.Đè nén trong yên lặng, Đàm Ma La Già mê man trên giường lại gượng dậy, bờ vai thon gầy căng thành một đầu cung, trên khuôn mặt tái nhợt không chút bối rối, nói khẽ: “Đỡ ta đi chính điện.”Giọng vẫn ung dung không vội.Bát Nhã xoa khóe mắt, xoay người dìu Đàm Ma La Già, động tác thành thạo vô cùng, như làm vô số lần.Dao Anh tiến lên một bước, “Tốt nhất ngài đừng xuống đất.”Đàm Ma La Già nâng tầm mắt, đôi mắt xanh thẳm chăm chú nhìn nàng.Ánh mắt chàng nhìn người cũng trong lạnh như chàng, như đang nhìn người, mà cũng như xuyên thấu qua người nhìn vật khác, như vạn vật trong thế gian trong mắt chàng đều là tục vật.Một thứ uy áp vô hình quanh quẩn quanh người chàng, cũng không sắc bén, như có như không.Dao Anh và chàng nhìn nhau hồi lâu, ánh mắt rơi xuống trên đùi chàng, lông mày nhẹ chau lại, dùng tiếng Hồ không sõi lắm nói: “Chân ngài sưng thế này, tuyệt đối phải nằm tĩnh dưỡng trên giường, xuống đất thì cho dù giờ có An tức hoàn, đôi chân này cũng hoàn toàn bỏ đi đấy.”Nàng không biết Đàm Ma La Già chết bệnh ra sao, chỉ biết lần cuối cùng ngài công khai giảng kinh được tín đồ đỡ lên Pháp đàn, giờ nhìn chân ngài, nàng suy đoán hẳn khi đó chân ngài đã hỏng.Bát Nhã kinh hãi, thút thít hỏi: “Vương, nói với mấy Đại tướng sự thật đi!”Đàm Ma La Già cụp mắt nhìn hai chân mình, mi mắt rung động, thản nhiên nói: “Không chuyện gì.”Bắc Nhung đang dòm ngó, thế cục trong triều bất ổn, tin chàng bệnh nặng không thể tiết lộ ra ngoài.Bát Nhã và thân binh nhìn nhau, không dám nói thêm, chỉ đỡ chàng.Mày Dao Anh càng nhíu chặt.Đàm Ma La Già đã không thương tiếc thân thể của mình, người bên cạnh thật coi ngài là thần sao?Ngài ấy là người.Nghe các nô lệ nói, Vương Đình từ quý tộc đến bình dân đều thù người Hán, chỉ có hòa thượng lòng dạ từ bi, không chỉ xem tất cả nô lệ đều là con dân của mình, đối xử tốt với dân các tộc, còn cổ vũ tín đồ bình đẳng chung sống hòa bình cùng Hỏa giáo, Ma Ni giáo, Cảnh giáo*.*Cảnh giáo, đạo Cơ Đốc truyền vào TQ thời Đường, từ Hy Lạp chính giáo phân ra, khởi nguồn là giáo sĩ Syria Constantine thành lập giáo hội ở Ba Tư (~428-431).*Ma Ni giáo, Manichaeism-Minh Giáo, nguyên từ Hỏa Giáo Ba Tư xưa, người Ba Tư (Mani) sáng lập giữa TK III.


Có hấp thu Cơ Đốc giáo, có tín ngưỡng riêng, tiếp thu Zoroastre và Phật giáo.

GIáo lý chủ yếu là nhị tông tam tế luận, có giới luật và chùa chiền thể chế riêng.Người này sống thêm một ngày, Bắc Nhung không cách nào tấn công Vương Đình, cũng sẽ không thể rút chủ lực tiến đánh Trung Nguyên.Lòng Dao Anh chuyển tính mấy vòng, ngăn Bát Nhã lại, nói: “Vương của các ngươi hiện giờ không thể xuống đất, tìm lý do đuổi mấy người Đại tướng đi.”Bát Nhã cảnh giác nhìn nàng mấy lần: “Đại tướng cố chấp, lý do bình thường không ngăn được ngài ấy…”“Ta chính là lý do.” Dao Anh ngắt lời, đưa tay vuốt tóc mai, đuôi mắt hoạt bát hơi kéo lên, sóng mắt trong như nước hồ thu sóng sánh, giống như nhành hoa đầy nụ bỗng nhiên trong tích tắc mỉm cười hé nhuỵ, trời quang mây tạnh, dung mạo rực rỡ, khiến người không dám nhìn gần.Thoáng chốc, cả phòng như vào xuân.“Ngươi ra ngoài nói với Đại tướng, công chúa Đại Ngụy một lòng say mê, đau khổ quấn lấy Phật Tử, Phật Tử thoát thân không được.”Bát Nhã đỏ mặt, cúi đầu nhìn Đàm Ma La Già.Đàm Ma La Già không ngẩng nhìn Dao Anh, đôi mắt buông xuống, nhìn giày cỏ mài đến rách trên chân thiếu nữ.

Dọc đường chàng quên căn dặn bộ hạ chăm sóc vị công chúa Ngụy triều, đi chung với mấy nô lệ hẳn nàng chịu không ít khổ.Đàm Ma La Già ho khan một tiếng, nói: “Không cần, việc này không liên quan đến Thất công chúa.”Dao Anh kinh ngạc phát hiện chàng nói tiếng phổ thông Bắc Trung Nguyên, mà so ra còn lưu loát hơn Đề Bà Mông Đạt cái người Thiên Trúc ở Trung Nguyên khá lâu, một chút khẩu âm cũng không có.Nghe nói ngài thông minh từ nhỏ, mười mấy tuổi đã thành thạo bảy tám ngôn ngữ, không ngờ gồm cả Hán ngữ.Người như ngài nếu đơn thuần làm một nhà sư dốc lòng tu tập, nghiên cứu Phật lý, chắc hẳn sẽ không vất vả thế này.Dao Anh cảm khái trong lòng, cười cười, không hề lo lắng nói: “Khi ta bị rơi vào nguy hiểm, Phật Tử cứu ta từ trong nước lửa, ta nên báo đáp.”Nói xong, nàng ngồi xổm xuống, đối mặt với Đàm Ma La Già, con ngươi đen nhánh tỏa sáng phản chiếu lên bộ mặt tái nhợt của đối phương.“Chân của ngài thành thế này, không được đi sẽ động.”Không đợi chàng kịp nói gì, Dao Anh đứng lên, tháo dây buộc tóc, cởi đôi giày cỏ rách rưới, chân trần giẫm trên thảm, tóc dài xõa vai, từng bước một đi ra ngoài, từng bước sen nở, bóng lưng thướt tha.Giữa hoa văn hình thú rực rỡ một đôi chân ngọc trắng sáng bóng trơn mềm, ẩn hiện mấy phần hương sắc khiến người miệng đắng lưỡi khô.Thân vệ trong phòng trợn mắt há mồm.Ngoài chính điện, một đám trung niên bốn mươi năm mươi tuổi sải bước xuống thềm đá.Người dẫn đầu chính là Đại tướng Vương Đình Khang Mạc Già, người mặc áo bào ngắn cổ bẻ tay bó hoa văn chim đối xứng, thắt lưng rộng, giày ống cao, bên hông đeo bảo đao, tóc quấn dải lụa màu cột sau ót, vừa đi vừa quát lớn thân vệ: “Đêm qua Vương đã về, sao không lập tức triệu kiến đại thần?”Bát Nhã tiếp đón, chỉ vào Dao Anh đang chặn trước cửa điện đang nước mắt lưng tròng: “Đại tướng có chỗ không biết, công chúa Nguỵ triều muốn tìm cái chết, nhất định phải gả cho Vương, Vương thực sự không thể phân thân.”Khang Mạc Già sững sờ, theo hướng ngón tay cậu nhìn lại.Nhìn từ bên là một vóc người nhỏ yếu xinh đẹp, tươi tắn sáng rỡ, phong thái càng sâu hơn hẻm núi rộ hoa nở đầu xuân.Đám người chỉ thoáng nhìn ngắn ngủi, đã không khỏi thả nhẹ một hơi.Dao Anh đón ánh mắt dò xét, hu hu khóc ròng, khóc càng thêm thương tâm.Khang Mạc Già đã từ miệng tư binh nghe nói chuyện công chúa Nguỵ triều cầu hôn trước vạn quân, nghĩ tư binh phóng đại, giờ phút này gặp được người thật, mới phát hiện thì ra tư binh miêu tả không nổi một nửa sắc đẹp của công chúa Nguỵ triều.Nhưng mỹ nhân này mắt kém quá, đi coi trọng một người xuất gia không bị sắc đẹp đả động.Con mắt Khang Mạc Già chợt đảo, cười nói: “Thế gian lại có tuyệt sắc nhường ấy.”Cả đám trố mắt nhìn nhau.Vương là Phật Tử, ngài bị một mỹ nhân quấn quýt si mê, giây phút xấu hổ bực này, bọn họ có nên đi vào không?“Tụi tôi không ngăn được công chúa Ngụy triều.” Đám thân vệ đều làm ra vẻ lo lắng, “Ngài ấy là phụ nữ, lại là công chúa Trung Nguyên, tụi tôi không dám đả thương ngài, chỉ cần Vương vừa xuất hiện, ngài ấy liền một tấc không rời theo sát Vương, Vương hết cách, chỉ còn cách trốn trong tẩm điện.”Đám người hiểu ý cười khẽ: Được một mỹ nhân tuyệt sắc dây dưa, Vương còn có cách nào? Đổi lại là bọn họ, đã sớm thành chuyện tốt, cũng chỉ có Vương mới chống được cám dỗ này.Bát Nhã thẳng tắp lưng, nói: “Xin chư vị đại thần về đi, chờ Vương giải quyết xong chuyện cô công chúa Trung Nguyên sẽ tự triệu kiến mọi người.”Khang Mạc Già nhắm cặp mắt lại.

Mấy người khác cười ra tiếng, Phật Tử lục căn thanh tịnh, mà cũng gặp chuyện thế này: “Bọn ta chỉ muốn đến xác nhận có phải Vương đã an toàn về thành chưa, Vương an toàn rồi thì, bọn ta cáo lui.”Cả đám nháy mắt với Khang Mạc Già: “Đại tướng, yết kiến bây giờ không phải lúc.”Ánh mắt Khang Mạc Già dừng trên người Dao Anh thật lâu, đáy mắt thoáng một tia lạnh, cùng quay người rời đi.Mãi đến bóng dáng họ khuất sau cửa cung không thấy nữa, Bát Nhã mới lặng lẽ thở hắt ra.Ra cửa cung, Khang Mạc Già cáo biệt với đám người, gọi tùy tùng đến: “Báo cho Tiết Tướng quân, trong thành có một mỹ nhân tuyệt sắc đến, hơn nữa còn là một cô gái người Hán.”Tùy tùng nhận lệnh đi đi.Bát Nhã xác định Đại tướng rời đi thật rồi mới trở lại trước cửa điện, vẻ hơi mờ mịt: “Đại tướng cứ vậy mà đi nhỉ.”Dao Anh đứng lên, phủi nhẹ nước mắt, vén mớ tóc dài.Đám đại thần không hề lo lắng sự tồn tại của nàng có tổn hại tiếng tăm của Đàm Ma La Già không, mà ngược lại từng người đều biểu lộ vẻ cười khi người gặp họa.

Xem ra triều đình của Vương Đình cũng không ổn định, một nước mà Quân chủ đề phòng đại thần trong triều, đại thần thì ngầm mang tâm tư.Khó trách Đàm Ma La Già vừa chết, Vương Đình liền chia năm xẻ bảy.Dao Anh trở lại nội điện, trong màn trướng yên tĩnh, chỉ có tiếng nến cháy.Đàm Ma La Già đã ngủ mê man.Bát Nhã chạy về trước giường quỳ xuống, quay nhìn Đề Bà Mông Đạt, mặt tràn đầy hi vọng.Đề Bà Mông Đạt thở dài: “Châm cứu chỉ làm chậm nỗi đau thôi.”Dao Anh gật đầu: “Châm cứu chỉ kéo một thời gian, ngài ấy sẽ không chống đỡ được quá lâu.

Người ngài phái đi Trung Nguyên xin thuốc khi nào có thể về Vương Đình?”Đề Bà Mông Đạt đau xót lắc đầu: “Nhiếp Chính Vương sợ bị lộ tin tức nên chỉ bí mật phái người trà trộn vào đội buôn đi về phương Đông gặp cơ hội tìm thuốc.

Trước sau cậu ta phái đi tất cả hơn mươi người, bây giờ đường đi buôn bán đã bị Bắc Nhung cắt đứt, thương đội đi Trung Nguyên không hề có tung tích, duy nhất chỉ một đội bình an trở về là đội đi qua Thổ Phiên, thân vệ đó không mang được dược liệu cần thiết về.”Dao Anh nhớ lại đoạn đường đã qua, đội buôn Vương Đình mà Đại Vương tử Diệp Lỗ tru sát kia rất có thể có thân vệ của Đàm Ma La Già tìm thuốc.


Bắc Nhung vắt ngang giữa Tây Vực và Trung Nguyên, đường xá cách trở, Vương Đình muốn từ Trung Nguyên thuận lợi mang thuốc về khó như lên trời, đám thân vệ dữ nhiều lành ít.Vả lại cũng không kịp.Dao Anh nói: “Ta biết một nơi ở Tây Vực có Thủy mãng thảo.”Trong mắt Bát Nhã và Đề Bà Mông Đạt đồng thời dâng lên nỗi sợ hãi lẫn vui mừng.Dao Anh nhìn họ: “Trong doanh địa của Hải Đô A Lăng.”Nàng sinh thiếu tháng, điều dưỡng rất nhiều năm không thể dừng thuốc, vị thuốc chính trong Ngưng lộ hoàn chính là Thủy mãng thảo.

Lúc gả đi Diệp Lỗ, của hồi môn nàng đem theo có một lượng lớn dược liệu quý hiếm và một số thuốc viên đã điều chế.

Lúc nàng và thân binh chạy khỏi Diệp Lỗ chỉ kịp mang ít Ngưng lộ hoàn, còn lại để lại bộ lạc.

Mà cuối cùng, toàn bộ Diệp Lỗ lại về tay Hải Đô A Lăng.Dao Anh chắc chắn: “Ta nghe ngóng, của cải mà Hải Đô A Lăng vơ vét đều lục tục vận chuyển về giấu ở trong doanh địa.”Con trai Ngõa Hãn Khả Hãn sẽ không vì vài lời đồn mà đánh lén Hải Đô A Lăng, trong doanh địa của y giấu không ít của cải tơ lụa vét từ Trung Nguyên.Đề Bà Mông Đạt ngơ ngẩn.

Dược liệu có thể chữa khỏi Phật Tử đang ở Bắc Nhung?“Bắc Nhung sẽ không tốt bụng mà đưa ra, chúng ta cũng không thể để lộ mấy vị thuốc đó quan trọng với Vương chừng nào.” Bát Nhã đứng lên, mặt ủ dột, “Chúng ta cũng không thể ra tay chiếm đoạt, Vương Đình vừa ký minh ước với Bắc Nhung, không thể tiến đánh chúng.”Đề Bà Mông Đạt lặng thinh, dính đến đại sự nước nhà, xưa nay ông không há miệng.Bát Nhã gấp gáp đi tới đi lui: “Nhiếp Chính Vương lúc này không có đây! A Sử Na tướng quân cũng không có đây! Một người có thể quyết định đều không có! Nên làm gì đây?”Dao Anh nhìn Đàm Ma La Già trên giường, nói: “Vương Đình không cần đánh Bắc Nhung đâu, đó là đồ cưới của ta.”Bát Nhã quay nhìn nàng.

Dao Anh đi đến trước thư án, cầm bút viết trên gấm lụa một bức thư: “Ta lấy thân phận công chúa Đại Ngụy, yêu cầu Khả Hãn Bắc Nhung trả lại của hồi môn cho ta.”Nàng dừng lại giây lát, nhướng mày ngó Bát Nhã.

“Còn Bắc Nhung có thành thành thật thật trả lại hay không thì phải xem thư này là do ai đưa đi.


Nếu người đưa tin là Trung quân của Vương Đình, nói không chừng Khả Hãn Bắc Nhung sẽ đích thân đốc thúc Hải Đô A Lăng trả lại.”Bát Nhã hiểu rõ lời nàng.Vương Đình thay mặt công chúa Ngụy triều tìm Bắc Nhung đòi của hồi môn, không phải tương đương nói rõ ràng với thiên hạ: Phật Tử nhận lời cầu hôn của công chúa Ngụy triều rồi?Vậy cô người Hán này chẳng phải có thể quang minh chính đại vô lại ngồi lỳ không đi?“Không được!” Bát Nhã quả quyết lắc đầu.Dao Anh buông tay: “Giờ tính mạng Phật Tử đang như ngàn cân treo sợi tóc, thuốc duy nhất có thể cứu ngài gần ngay trước mắt, ta vô binh vô tướng, Bắc Nhung sẽ không vì một bức thư của ta mà trả đồ, rốt cuộc nên làm gì, các ngươi tự quyết định.”Dù sao lúc này người cần Thủy mãng thảo không phải nàng.Mạng Đàm Ma La Già như treo trên sợi tóc là thứ nhất, đám đại thần mới vừa vặn đuổi đi, không quá mấy ngày họ sẽ yêu cầu gặp mặt Quân chủ nữa.

Họ không có đường lui.Vẻ mặt Bát Nhã biến đổi, lúc thì tức giận lúc thì lo lắng rồi do dự, quay lại nhìn Đàm Ma La Già vẫn mê man, vùng vẫy mãi mới nhận tin từ tay Dao Anh.

“Cô gái Hán kia, ngươi dám thề lời ngươi nói đều là thật không?”Dao Anh cười khì, nhìn Đề Bà Mông Đạt: “Pháp sư, từng câu ta thực lòng.”Đề Bà Mông Đạt chắp tay trước ngực: “Bần tăng tin tưởng công chúa.” Nói rồi gật đầu với Bát Nhã nói mấy câu tiếng Phạn.Bát Nhã siết chặt tin, ngón tay dùng sức đến vặn vẹo, nhướng cổ: “Được! Ta đi Vân Phù Thành tìm công chúa Xích Mã và A Sử Na tướng quân thương lượng, nếu công chúa và tướng quân cũng đồng ý, ta tự mình đi đưa thư!” Cậu cắn răng, quay người xông ra ngoài.Thân binh khác dẫn Dao Anh đến một gian phòng khác ở thiên điện, Đề Bà Mông Đạt áy náy nói: “Mong công chúa thứ lỗi, chuyện Phật Tử bệnh tình nguy kịch không thể truyền ra.”Dao Anh hiểu điều cố kỵ, cười lắc đầu, ra hiệu không việc gì.

Giờ đây họ là người cùng thuyền, nàng cũng hy vọng Đàm Ma La Già có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.Hy vọng từ Bắc Tây Vực về lại Trung Nguyên của nàng gửi gắm vào người ngài ấy.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi