NGUYỆT MINH THIÊN LÝ - LA THANH MAI

Từ Vương cung đi Phật Tự phải qua đoạn phố thị dài phồn hoa nhất thành, trên đường dòng người như dệt, ngựa xe như nước.

Lúc Dao Anh ngồi xe ngựa giữa đám kỵ sĩ áo lam bào trắng rời Vương cung, dù cách lớp màn nỉ thật dày, nàng vẫn nghe thấy tiếng bàn tán như sóng biển sóng sau xô sóng trước.

Nàng ngồi xếp bằng, trước mắt hiện ra khuôn mặt kinh hoàng muốn chết của Bát Nhã.

Mấy lúc trước chỉ là lời đồn nhảm, giờ thì hay rồi, nàng không chỉ khinh bạc vị thần trong lòng họ, còn muốn ở chung phòng với vị thần dưới cùng một mái hiên.

Không hề giống như nàng dự đoán.

Dao Anh hai tay chống cằm, còn chưa tỉnh táo lại.

Đàm Ma La Già ngầm đồng ý cho nàng ở lại Vương cung, với nàng mà nói đã là che chở tốt nhất, giờ ngài công khai thừa nhận thân phận nàng, đừng nói đám Bát Nhã đau tim kinh sợ, chính nàng cũng bất ngờ.

Tự nàng đơn phương mặt dạn mày dày quấn tới, dân chúng Vương Đình chỉ coi như nàng là oán nữ yêu đương cuồng nhiệt. Còn Đàm Ma La Già cho phép nàng vào ở Phật Tự, ý nghĩa không còn bình thường. Đối với nàng, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng đúng là đã tổn hại thanh danh của Đàm Ma La Già —— từ sau ngày hôm qua Duyên Giác tuyên đọc chiếu thư ở dịch quán, sứ thần các nước ở đấy và Vương công đại thần bàn bạc ầm ĩ, Bát Nhã lã chã chực khóc, Tất Sa xưa giờ nhiệt tình độ lượng cũng âm u. 

Dao Anh nhớ lại lần cuối thấy Đàm Ma La Già, trên Pháp hội ngài cao khiết xuất trần, làm lu mờ ảm đạm mọi trọc vật thế gian.

Đàm Ma La Già đây là cứu nàng.

Hải Đô A Lăng không chịu từ bỏ ý định, nàng đề phòng ngày đêm. Lần này Hải Đô A Lăng mạo hiểm xông vào ban đêm, làm nàng hiểu Vương Đình cũng không an toàn, đang buồn rầu thì Đàm Ma La Già đến giúp nàng.

Lúc mới gặp, trước vạn quân nàng thỉnh cầu được phép làm theo Ma Đăng Già, Đàm Ma La Già ghìm ngựa trước trận, đôi mắc xanh biếc hờ hững liếc qua nàng, từ chối cho ý kiến.

Giờ ngài cho đáp án. Ngài đã đồng ý. 

Tuy trễ mấy tháng nhưng sấm rền gió cuốn, khuya hôm kia Hải Đô A Lăng xông vào cung, hôm qua ngài tuyên bố trước chúng, hôm nay phái người đón nàng đi Phật Tự, không hề dây dưa.

Xe ngựa đến Phật Tự, qua cửa hông vào chùa, kỵ sĩ Trung quân dẫn đường cho Dao Anh.

Lòng bàn chân nàng như xụi lơ, cảm giác không chân thật, như bước lên mây.

Phật Tự Thánh Thành xây dựng lâu đời, lưng tựa vách đá, cổ kính trang nghiêm, đồ sộ hùng vĩ, khắp nơi là hang đá Phật tháp, đền các cao, hương khói thịnh vượng, lao xao tiếng Phạn. Dao Anh theo sau lưng kỵ sĩ, ngang qua hành lang cột, thấy khắp nơi trên tường có bích họa về sự tích kinh Phật, lầu các xuyên sơn, nhảy múa lên trời, ánh vàng lấp lánh, lộng lẫy nhiều màu, chói lọi mượt mà, nét vẽ cứng cáp lưu loát, nhân vật tráng kiện, phong cách hoa lệ không gò bó.

Đình viện sáng sủa thoáng đãng, Phật tháp như rừng. Càng đi vào trong càng u lạnh yên tĩnh, bích họa trên tường điêu khắc càng thêm sắc sảo, từng mảng rực rỡ màu xanh nhũ vàng, muôn hình vạn trạng, bao la phóng khoáng.

Dao Anh nhìn hoa cả mắt.

Trong thuốc màu, màu xanh nhũ vàng, màu đỏ son đều cực kì đắt đỏ, những họa sĩ nổi tiếng bậc nhất Trường An cũng không thể tùy ý thích mà dùng để vẽ, khắp Phật Tự toàn bích họa hai màu này, điểm thêm vàng bạc, cho thấy Vương Đình thật giàu có.

Duyên Giác Bát Nhã hộ tống Dao Anh, sắc mặt hai người một trầm tĩnh, một như cha mẹ chết, dẫn nàng đến trước một viện lạc nho nhỏ yên tĩnh cách xa điện chính, chỉ huy kỵ sĩ giúp chuyển hành lý.

Sân vườn không lớn, trong đình trồng vài cây hoa cỏ rất hiếm thấy ở Vương Đình, đình viện rất sâu, nhà chính xây trên vùng đất cao, bốn phía hành lang quét vôi trắng trong trẻo, viện lạc rộng rãi chỉnh tề, cạnh bức tường gạch mộc đắp bùn có bố trí một giàn cây nho, trên kệ dây leo bò đầy, phủ bóng mát lớn.

Trên vách tường phòng chính cũng quét vôi trắng, trong phòng bày biện đơn giản, thảm nỉ trải trên đất, bố trí giường nằm, bàn ngồi, tủ sách, bình phong, trước giường treo màn, ngoài ra không có vật trang trí khác.

Duyên Giác chỉ nhà chính, nói: “Công chúa, hàng năm xuân hạ giao mùa sẽ có gió lớn tàn phá, ban đêm sẽ lạnh, phòng ở đây không trổ cửa sổ, chỉ mở cửa trước, trong nội viện không có giếng nước, mỗi ngày sẽ có người đưa tới nước sạch cho công chúa. Công chúa xem còn thiếu thứ gì, tôi sẽ bố trí đưa tới.”

Lại nói, “Công chúa chỉ tu hành, không cần tuân thủ nghiêm chỉnh các quy định của các sư trong chùa, nhưng cũng không thể không làm gì, lát sẽ có vị sư đưa sách kinh tới, giảng cho công chúa về khóa sớm tối* mỗi ngày.”

*Mỗi ngày vào sáng sớm sư hoặc đạo sĩ (tầm từ 3-6g) tụ tập đầy đủ ở đại điện, tụng kinh tuần.

Dao Anh cám ơn cậu ta, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Phật Tử có tiện gặp ta một lần không?”

Bát Nhã kế bên lập tức trợn mắt, hung dữ trừng trộ nàng, bờ môi run run, không dám lên tiếng trách mắng, tự thấy ngột ngạt, nhấc chân bước ra.

Dao Anh là người Đàm Ma La Già cho người tiếp đãi,cậu không dám mở miệng nói độc địa.

Duyên Giác nhẹ gật: “Vương có dặn, đợi công chúa chuyển tới bảo tôi dẫn người đi thiền phòng gặp ngài.”

Dao Anh để mấy người Tạ Thanh sắp xếp hành lý, theo Duyên Giác đi gặp Đàm Ma La Già.

Thiền phòng của Đàm Ma La Già lót gạch xanh, tĩnh mịch trang nghiêm, cổng vòm, hành lang mái vòm trên cột đá được vẽ trang trí lá xanh hoa xanh biếc, bốn phía là hoa văn quyển thảo hình cây lựu, hoa sơn trà, cây kim ngân, xinh đẹp thanh nhã ung dung. Trước hành lang tùng bách cứng cáp, bạch dương thẳng tắp, trong đình viện chỗ sâu có cây táo, hoa trắng bạc rơi từng đống, hương thơm ngào ngạt.

Đình viện lặng ngắt như tờ, cận vệ khoanh tay đứng hầu như tượng đất.

Đàm Ma La Già ngồi trước thư án thiền đường đang viết, bóng lưng cao gầy.

Duyên Giác vào thông báo, Dao Anh chờ ở tiền sảnh, ánh mắt rơi vào người Đàm Ma La Già, giật mình.

Đang giữa trưa nóng bức nhất, hôm nay Đàm Ma La Già mặc tăng y lộ trần vai phải, màu da lộ ra như màu mật ong, vân da rõ ràng, ánh lên sáng bóng.

Dao Anh dời ánh mắt, nhìn nhánh hoa chập chờn theo gió trong sân, nhớ đến đêm trước, Tô Đan Cổ lảo đảo lùi về cây táo, hoa trắng bạc rơi đầy. Dưới đêm trăng, trong tích tắc đối mặt với Tô Đan Cổ, đáy lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác cổ quái.

Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy khuôn mặt dữ tợn kia của Tô Đan Cổ đang che giấu thứ gì, thậm chí trong tích tắc đó, nàng thấy Tô Đan Cổ có chỗ giống Đàm Ma La Già.

Thế nhưng Đàm Ma La Già triền miên nằm trên giường bệnh, xuống ngựa phải cần cận vệ nâng đỡ, Tô Đan Cổ dũng mãnh uy vũ, đao phong bá đạo mạnh mẽ, hai người một là Phật Tử lòng dạ từ bi, một là Nhiếp Chính Vương tàn nhẫn vô tình.

Nỗi hoài nghi của Dao Anh vốn không có cơ sở.

Hơn nữa lúc Tô Đan Cổ cứu nàng, nàng dựa sát vào ngực hắn, cảm giác được bắp thịt rắn chắc tích lực trong cánh tay, ôm lấy thân thể của nàng, đầy dẻo dai.

Duy nhất giống là đôi mắt xanh biếc.

Nhắc đến, Tất Sa cũng có cặp mắt màu xanh lục… Dao Anh lấy lại tinh thần, lắc đầu bật cười. Nàng thật sự đã có ý nghĩ hão huyền, lúc Đàm Ma La Già bệnh nặng, Tô Đan Cổ ra mặt dọa Tiết Duyên Na, phiêu diêu xuất trần Đàm Ma La Già và giết người như ngóe Tô Đan Cổ làm sao là cùng một người?

Duyên Giác bước ra, ra hiệu Dao Anh vào phòng. Dao Anh thu lại suy nghĩ, nhấc váy rảo bước vào thiền thất.

Trong phòng ngăn nắp sạch sẽ, không huân hương, trên bàn chất đầy sách kinh, Đàm Ma La Già đang cúi đầu viết, ngón tay thon dài, dù gầy nhưng vẫn thấy rất có lực.

Dao Anh ngồi quỳ chân đối diện chàng, vô thức thẳng tắp lưng, tư thế rất chỉnh tề, đi thẳng vào vấn đề: “Vương tử Bắc Nhung âm hồn bất tán, Pháp sư vì bảo vệ tôi ban chiếu thư cho phép tôi vào Phật Tự ở, tôi vô cùng cảm kích, có điều làm vậy có bất lợi cho thanh danh ngài không?”

Đàm Ma La Già khí thế nội liễm, lại có một vẻ uy áp không gì không biết, ở trước mặt chàng, nàng không cần lá mặt lá trái, khéo léo quanh co, nghĩ gì nói đó, dù sao cũng không gạt được đối phương.

Dao Anh nói xong, mắt trợn to, chăm chú nhìn Đàm Ma La Già không chớp.

Đàm Ma La Già ngừng bút, ngẩng đầu, ánh mắt trong lạnh ôn tồn: “Công chúa đừng để ý, cùng lắm chỉ có vài lời chỉ trích thôi. Sau một năm, công chúa bình an rời đi, chỉ trích tự sẽ mất.”

Giọng điệu chàng ung dung, mây trôi nước chảy.

Dao Anh trong chốc lát cảm thấy lòng cảm kích suy nghĩ cả một đêm không thể nói ra lời.

Đàm Ma La Già rất thông minh, chưa hề coi lời nàng là thật, ngài không cần nàng cảm kích, cũng không cần nàng trả bất kỳ giá gì, ngài giúp nàng chỉ vì nàng là một người trong chúng sinh cần trợ giúp, hơn nữa đã từng cứu ngài, nên khi có thể, sẽ giúp, thấy nàng gặp nguy hiểm, thì ra tay giúp.

Nàng đã gặp được một người tốt.

Dao Anh cười cười, cả người hoàn toàn trầm tĩnh lại, lo lắng trong lòng không vất đi được cũng đã như bị thổi tan.

Mi mày hơi cong, hai mắt óng ánh, nàng dịu dàng nói: “Đa tạ.”

Cô gái tuổi mười lăm, ở tuổi thanh xuân, tạm thời bỏ xuống gánh nặng, ánh sáng rực rỡ trên vầng trán, tinh thần phấn chấn.

Toàn bộ thiền thất dường như sáng hơn mấy phần, xuân sắc rực rỡ.

Đàm Ma La Già để bút xuống, cầm mấy quyển kinh đưa cho Dao Anh.

Dao Anh ngồi dậy tiếp nhận, phát hiện mấy quyển kinh bằng tiếng Hán «Kinh Đại bàn Niết Bàn », «Nhiếp Đại Thừa Luận », « A tỳ đàm Luận ».

Trong tích tắc nàng hoàn toàn bó tay.

Hay thật, người xuất gia không nói dối, Đàm Ma La Già ban chiếu thư bảo nàng đến Phật Tự tu tập Phật pháp, là thật sự muốn nàng chăm chỉ nghiên cứu Phật lý, không chỉ quy định nàng sớm tối học bài, đến sách kinh cũng chuẩn bị xong.

Người này thật là thành thật.

Dao Anh bưng lấy đống sách vừa dày vừa nặng, cứ nghĩ từ rày về sau không chỉ phải xử lý chuyện lặt vặt thành lập đội buôn bán, mà còn phải đọc mấy quyển kinh này, tê hết da đầu, chợt nhớ tới một chuyện, ngẩng lên, ánh mắt sáng rực nhìn Đàm Ma La Già.

“Pháp sư…” Vẻ rất chăm chú, nàng hỏi, “Tôi cũng phải quy y á?”

Mặt Đàm Ma La Già thoáng kinh ngạc.

Dao Anh lộ vẻ ngượng ngùng.

Ma Đăng Già vì gả cho A Nan, quy y tu hành, nàng có cần phải quy y luôn không nhỉ? Tuy so sánh với tính mạng, mớ tóc này không đáng nhắc, không nên do dự, nhưng nếu có thể không cạo thì đừng cạo, tóc vừa dày vừa dài, dưỡng đã nhiều năm rồi!

Giữa hè nóng bức, ánh nắng như đổ vàng, một chùm nắng xuyên qua cửa sổ mái lọt vào thiền thất, chiếu lên tóc mai đen nhánh xinh đẹp của Dao Anh, da thịt như tuyết, người mặc váy dài màu xanh nhạt, áo màu son tay lửng, đẹp như nhánh hoa vừa nở kiều diễm đón gió xuân, sum sê rực rỡ.

Đàm Ma La Già rũ mắt, nói: “Công chúa còn chưa quy y cửa Phật, có thể để tóc tu hành.”

Dao Anh thở phào, nhìn Đàm Ma La Già, trong mắt tràn đầy kính ngưỡng và tin cậy, cười nói: “Đa tạ Pháp sư.”

Giọng reo lên nhẹ nhàng, tự nhiên hơn nhiều so với lúc mới bước vào.

Đàm Ma La Già không nói gì, liếc Duyên Giác đứng hầu ngoài cửa. Duyên Giác hiểu ý, đưa Dao Anh về viện tử.

Váy xanh nhạt của thiếu nữ phết qua thảm nỉ, bóng dáng xinh đẹp, trong không khí còn quanh quẩn mùi thơm nhè nhẹ.

Đàm Ma La Già cúi đầu viết tiếp.

Chỉ lát sau, nghe tiếng bước chân vang lên trong hành lang, bóng người cao lớn của A Sử Na Tất Sa xuất hiện ngoài cửa.

“Vương vừa gặp Văn Chiêu công chúa à?”

Đàm Ma La Già ừm, không ngẩng đầu.

Tất Sa đi vào thiền thất, hành lễ trước Đàm Ma La Già, ngồi xếp bằng xuống, “Vương, sao ngài lại muốn giúp Văn Chiêu công chúa? Ngài để nàng ấy ở lại Vương cung đã là phá lệ, giờ còn chuyển cả vào Phật Tự, trong thành bàn tán ầm ĩ. Đã nhiều năm rồi, nàng ấy là nữ tử đầu tiên bước vào thiền thất của ngài đó.”

Đàm Ma La Già thản nhiên nói: “Người Bắc Nhung trục thủy thảo mà cư*, man dã chưa mất, Hải Đô A Lăng hung ác bạo ngược, không muốn dừng tay, làm vậy có thể giúp Văn Chiêu công chúa thoát khỏi Hải Đô A Lăng.”

*mình tạm hiểu là sống du mục trôi nổi như theo bèo nước, di chuyển theo nguồn sống.

Tất Sa nhìn chàng, “Vương, dân gian họ đồn đủ hết.”

Đàm Ma La Già cũng không ngẩng đầu lên: “Thanh danh chẳng qua là vật ngoài thân, ta là Quân chủ Vương Đình, sau một năm, lời đồn nhảm tự sẽ giảm đi.”

Tất Sa lặng thinh một lúc, “Sau một năm, thật sự sẽ bớt đồn đãi ạ?”

Đàm Ma La Già cúi đầu viết: “Tất Sa, cậu cho rằng Văn Chiêu công chúa ngưỡng mộ ta à? Lo nàng ấy ỷ lại không đi?”

Tất Sa sửng sốt.

Đàm Ma La Già bình tĩnh nói: “Công chúa lưu lạc ở ngoại vực, thân bất do kỷ, sau khi tìm được  người nhà, nàng sẽ đi.”

“Còn Vương?” Tất Sa hỏi tới, “Vương giúp công chúa, có thật chỉ là vì cảm kích và không đành lòng ư? Công chúa là người con gái đẹp nhất mà tôi từng gặp ấy.”

Đàm Ma La Già nhẹ nhíu mày, “Vạn vật thế gian, trôi qua không ở, tình yêu như giọt sương, mỹ nhân như bọt nước.”

Tất Sa lặng lẽ thở phào, đứng dậy, quỳ xuống lễ bái. “Thần đã vượt khuôn khổ.”

La Già không hề động tâm, như vậy cũng tốt. Anh chỉ lo La Già bị Văn Chiêu công chúa đả động, chỉ xinh đẹp thôi thì không nói, Văn Chiêu công chúa còn nhiều thứ hấp dẫn người nữa, may mà La Già tâm tính kiên định.

“Tất Sa.” Đàm Ma La Già ngừng bút, nhìn Tất Sa, “Cậu nói mình ngưỡng mộ Văn Chiêu công chúa, là thật hay giả?”

Ánh mắt chàng hòa nhã, không có ý vặn hỏi.

Tất Sa đổ đầy mồ hôi hột, xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được: “Vương, thần biết tội.” Anh ta làm đủ chuyện chỉ để thăm dò tâm ý của La Già, dời lực chú ý của Văn Chiêu công chúa, phòng nàng tiếp xúc với La Già.

Đàm Ma La Già khép lại chiếu thư đã viết xong: “Đừng có lần sau, ta có kiên trì giữ ngũ giới hay không, không liên can đến ai.”

Tất Sa cung kính vâng lời, nhận chiếu thư, con mắt bỗng trừng lớn.

Đây là phong thư ngài tự viết cho Ngõa Hãn Khả Hãn, tương đương với quốc thư, La Già dùng quốc thư giải thích rõ địa vị của Văn Chiêu công chúa, yêu cầu Ngõa Hãn Khả Hãn trừng trị Hải Đô A Lăng.

La Già không chỉ cảnh cáo bộ hạ bổn quốc, còn nói rõ cho các nước, thông báo thiên hạ, sau này mười mấy quốc gia thành bang lớn nhỏ sau lưng núi Thiên Sơn đều biết có vị Văn Chiêu công chúa đang ở Phật Tự, được Vương che chở!

Tất Sa thầm chấn động.

“Quốc thư này, cậu tự tay đưa đến nha trướng Bắc Nhung.” Đàm Ma La Già nói, giọng rất bình thường.

Đôi tay Tất Sa nhẹ run mấy lần, nắm chặt chiếu thư, cung kính vâng lời. 

Anh về chỗ mình ở, thu xếp hành lý.

Thân binh tới bẩm báo: “Tướng quân, Văn Chiêu công chúa gửi ít thuốc đến.”

Tất Sa dừng tay lại, “Công chúa nói gì?”

Thân binh trả lời: “Công chúa nói thuốc đó để đưa cho Nhiếp Chính Vương, xin ngài chuyển giùm, còn nói nàng muốn gặp ngài thương lượng chuyện Vương tử về Bắc Nhung.”

Tất Sa ừ một tiếng, bảo thân binh cất thuốc vào phủ Vu y.

Vu y nói, thuốc Dao Anh chọn đều là những dược liệu quý giá hiếm có ở Tây Vực, trị thương, lưu thông máu bầm, làm dịu tổn thương nội tạng, trong đó có mấy loại tìm khắp Tây Vực không có.

Tất Sa ngẩn ra một hồi, bảo thân binh cất vào khố phòng.

Thân binh vâng dạ, quay đi.

Sau lưng bỗng vang tiếng bước chân, Tất Sa đuổi tới, một tay chụp chặt bờ vai hắn. Thân binh mờ mịt, thấy trên mặt Tất Sa mây đen giăng đầy, nhìn chằm chằm mớ thuốc trong tay hắn, nhắm cặp mắt. 

“Đưa qua Phật Tự giao cho Duyên Giác, nói với cậu ta, thuốc này do đoàn buôn hàng mang về. Nhớ kỹ, chuyện này không nói cho ai khác, nếu công chúa có hỏi thì nói ta đã thay cô ấy đưa rồi.”

Thân binh vâng lời, mang thuốc rời đi. Tất Sa đứng tại chỗ, phiền muộn thở dài.

Chỉ mong tất cả chỉ là anh ta buồn lo vô cớ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi