NGUYỆT MINH THIÊN LÝ - LA THANH MAI

Cao Xương nằm sâu trong lục địa, địa thế thuận lợi, khống chế từ Nam đến Bắc Thiên Sơn, pha trộn người nhiều bộ tộc.

Là một tiểu quốc giữa ốc đảo, nó từng lệ thuộc vào các chính quyền khác nhau cát cứ, sinh tồn chật vật giữa kẽ hở của nhiều thế lực lớn mạnh. Lúc Vương triều Trung Nguyên còn giàu mạnh, nó luôn tìm cách phụ thuộc vào Vương triều Trung Nguyên, từng nhập vào bản đồ của Vương triều thời Đường, trở thành trạm gác quan trọng thời Đường, các phong tục lễ nghi, chính sách Pháp lệnh, văn tự quan phủ, ngôn ngữ sử dụng đều giống Trung Nguyên. 

Trung Nguyên đại loạn, giữa chiến loạn phân ly, Hà Lũng thất thủ, các Châu ở Tây Vực bị cô lập, Tây Châu lại trở thành Cao Xương, rất nhiều vọng tộc ở Hà Tây, Lũng Tây và dân thường rối rít đến Cao Xương tị nạn, người Hán, người Đột Quyết, người Túc Đặc, người Thiết Lặc và rất nhiều bộ tộc định cư nơi đây, trong đó người Hán chiếm đa số.

Uất Trì thị vốn là vọng tộc Lũng Tây, sau khi dời đến Cao Xương liên hôn với Vương tộc bản địa, cuối cùng đổi vị thành Quốc chủ. Quốc chủ tại vị là Uất Trì Đạt Ma, từng cưới con gái của vọng tộc Trương thị, mấy năm trước đại quân Bắc Nhung trấn áp, Cao Xương thần phục Bắc Nhung, Uất Trì Đạt Ma cưới cháu gái Ngỏa Hãn Khả Hãn, xưng thần với Bắc Nhung.

Vương thành Cao Xương xây dựa vào con sông, địa thế hiểm yếu, mấy chục dặm ngoại thành hoàn toàn là vùng đất hoang lương, càng tới gần thành quách, người càng dày đặc, đón gió Bấc khô lạnh, từng đội buôn từ các thành bang khác nhau lui tới như cát chảy, tiếng lục lạc du dương quanh quẩn từng đợt, đội buôn lạc đà xếp hàng chờ vào thành nối đuôi lòi ra thật dài.

Đoàn Dao Anh lục tục xuống ngựa chờ vào thành. Họ đã chuẩn bị sẵn giấy qua cửa từ sớm, không lo bị kiểm tra, chỉ sợ lộ thân phận.

Nhân lúc xếp hàng, Duyên Giác nhỏ giọng trò chuyện với Dao Anh, cậu là một trong rất ít người trong đội biết mục đích thật của chuyến đi này. 

Cậu nhìn Tô Đan Cổ đứng đầu đoàn, gãi gãi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, có một việc tôi nghĩ mãi không rõ. Uất Trì Quốc chủ tên là Đạt Ma, hẳn Vương thất Cao Xương là người tin Phật, phần lớn người Cao Xương tin Phật, dân chúng vô cùng tôn kính Vương, hàng năm đều có rất nhiều người đi Thánh Thành nghe Vương tuyên giảng, Vương công quý tộc tranh nhau cúng dường. Không phải chỉ cần chúng ta nêu danh của Vương họ sẽ đồng ý kết minh ngay sao? Sao công chúa phải tự mình đến Cao Xương?”

Dao Anh cười cười, nói: “Vương thất Uất Trì gốc Hà Tây, chịu ảnh hưởng Nho giáo rất sâu, phong tục ở đây hơi khác Vương Đình, ta tự mình đến càng có thành ý.”

Mặt Duyên Giác không tin tưởng lắm. Dao Anh cũng không giải thích nhiều.

Cao Xương sùng Phật, Quốc chủ Uất Trì mỗi năm đều tiến cống rượu nho đến Vương Đình, nhưng nặng về Vương quyền hơn. Đây từng là Châu huyện theo Vương quyền của Vương triều Trung Nguyên, người Hán chiếm đa số, người học làm quan đều học hành nghiên cứu Nho gia kinh điển, Ngũ kinh, chư sử, dù mấy năm qua dưới tình thế ép buộc không được học theo, mà đổi sang phong tục người Hồ, nói tiếng Hồ giống các tiểu quốc thần phục Bắc Nhung khác, nhưng ảnh hưởng Trung Nguyên rất nhiều năm qua vẫn còn sâu tận gốc rễ.

Năm đó sau khi Pháp sư Huyền Trang thỉnh kinh về Trung Nguyên, được cha con Lý Thế Dân, Lý Trị dùng lễ đãi ngộ, hoàng thất lui tới tấp nập, ngài là một vị sư thông minh, hiểu rằng phải dựa vào hoàng thất mới phát dương quang đại Phật đạo. Ngài từng đưa ra hai thỉnh cầu với Lý Trị: Xếp Phật giáo trước Đạo giáo, huỷ bỏ Pháp lệnh tăng ni phạm pháp cũng chịu tội giống dân thường, cho các sư đặc quyền nhất định. Lý Trị mặc dù rất tôn sùng Pháp sư Huyền Trang vẫn quả quyết bác bỏ thỉnh cầu đó. Ở Trung Nguyên, sa môn xuất thế hay nhập thế đều luôn phục tùng dưới Vương quyền. Làm một Hoàng đế, Lý Trị không ngốc mà đồng ý lời thỉnh cầu của Pháp sư Huyền Trang.

Tương tự, Uất Trì Đạt Ma dù tôn kính Đàm Ma La Già đến đâu, nhắc đến việc kết minh ông ta vẫn phải cân nhắc lợi hại vì lợi ích cho Cao Xương, không xử lý theo cảm tính.

Duyên Giác và các thân binh từ nhỏ lớn lên ở Vương Đình, cuồng nhiệt sùng bái Đàm Ma La Già, nghĩ vương công quý tộc thần phục Phật Tử là chuyện đương nhiên, Dao Anh giải thích nhiều hơn cũng vô ích.

Mấy năm qua Đàm Ma La Già có thể làm yêu ma quỷ quái kinh sợ, không đơn thuần chỉ dựa vào Phật pháp đâu!

Tâm tư Dao Anh chợt động. Xét từ biểu hiện của Duyên Giác, có thể suy ra thái độ của sứ giả Vương Đình đi sứ sẽ ngạo mạn bậc nào, vậy nên lần trước Tô Đan Cổ đi sứ Cao Xương mới thất bại phải không nhỉ?

Nàng nhìn Tô Đan Cổ, lắc đầu bật cười. Tô Đan Cổ đúng là lệ khí đầy người nhưng cũng chẳng phải loại người cao ngạo đến thất lễ, có điều hắn ít nói, tuyệt không phải người thích hợp đi sứ, sao khi Đàm Ma La Già bệnh nặng cứ phải đuổi hắn đi sứ Cao Xương nhỉ?

Rõ ràng A Sử Na Tất Sa mới là người đi sứ hợp lý nhất…

Một tràng tỳ bà cắt mạch suy nghĩ của Dao Anh, phía trước người người nhốn nháo, đến phiên họ vào thành.

Cả đoàn tiến vào thành, tiếng gió lập tức nhỏ đi rất nhiều, một luồng hơi nóng hầm hập đập vào mặt đầy mùi vị khói lửa nhân gian hỗn tạp.

Dao Anh mang mạng che, luôn để ý quan sát người qua lại, lông mày nhẹ chau. Cả đoạn đường dù nam nữ già trẻ, không ai phục sức theo Trung Nguyên. Đàn ông phụ nữ đều mặc áo tay hẹp, tóc tết bím rủ xuống lưng, đàn ông hông đeo chủy thủ, phụ nữ trang trí bím tóc bằng châu ngọc.

Đây vốn là đất cũ của Trung Nguyên.

Dao Anh vừa đi vừa ngạc nhiên nhìn đến ngây người, không để ý phía trước có người đột ngột dừng bước, quay lại nhìn nàng, bị va vào. Nàng không kịp phản ứng, hơi lảo đảo còn đối phương kiên cố như bức tường, không nhúc nhích.

Duyên Giác kế bên mở to hai mắt nhìn.

Dao Anh xoa trán, ngửa mặt lên, đối diện với đôi mắt xanh sâu thẳm của Tô Đan Cổ. Nàng cười cười với hắn, đôi mắt đẹp chớp chớp, khuôn mặt che dưới tấm mạng không thấy rõ biểu lộ, đôi mắt lộ ra vẻ quyến rũ phá lệ.

Mặt Duyên Giác đầy kỳ lạ.

Đợi Dao Anh đứng vững lại, Tô Đan Cổ nói: “Ba ngày sau, Uất Trì Đạt Ma sẽ đi Vương Tự lễ Phật.”

Dao Anh hiểu ý, gật gù, sẽ là thời gian họ gặp Uất Trì Đạt Ma.

“Tô Tướng quân, vậy mấy hôm nay ta muốn đi dạo phố chợ tí.” Dao Anh nghĩ nghĩ, bổ sung một câu, “Ta muốn nghe chút tin tức, lúc đàm phán với Uất Trì Đạt Ma có thêm phần thắng.”

Tô Đan Cổ ừ.

Dao Anh thở phào, đừng thấy Tô Đan Cổ hung thần ác sát, thật ra rất dễ nói chuyện, cả đường đi hễ nàng cần thương lượng gì, chỉ cần nói lý do hắn đều nghiêm túc cân nhắc.

Họ tìm một dịch xá trọ lại, chưởng quỹ nhiệt tình đón tiếp: “Khách quan đi đường mệt mỏi, mời vào tiền đường nghỉ ngơi một chút.”

Trong tiền đường đốt lò sưởi, cả đoàn vừa mệt vừa đói, ngồi vây quanh dùng canh sưởi ấm.

Dao Anh mỏi mệt không chịu nổi, uống bát canh nóng ăn mấy miếng bánh Hồ rồi về phòng nghỉ ngơi. Tiểu nhị mang thùng tắm nước nóng đến, nàng lập tức tỉnh táo lại, cởi bộ đồ đầy bụi đất tuyết bùn, ngâm mình vào trong nước thơm ấm áp, thoải mái đến chẳng muốn động một ngón tay.

Đi cùng một đám đàn ông, nàng không muốn trở thành vướng bận, luôn cắn răng đi nhanh, đói ăn lương khô cứng lạnh lẽo, lạnh mặc thêm mấy lớp áo, mệt mỏi để nguyên áo quần mà nằm. Đừng nói tắm rửa, ngay cả dùng nước nóng lau người còn là hy vọng xa vời. May là giờ này mùa đông, nàng còn chịu được.

Ngâm trong nước nóng một hồi, tứ chi cứng ngắc từ từ thả lỏng, vừa mỏi nhừ vừa đau, Dao Anh thấy buồn ngủ, dưới lầu chợt nghe tiếng người ngựa ồn ào, có người cao giọng quát tiểu nhị, ngựa hí cao vút.

Nghe tiếng bước chân lên cầu thang. Dao Anh lập tức đứng dậy, vội vàng lau khô tóc dài ướt đẫm, nhanh tay vấn tạm búi tóc, mặc y phục.

Có tiếng gõ cửa, giọng Tạ Thanh. “Tiểu Vương tử Bắc Nhung theo đến.”

Dao Anh hơi hồi hộp, “Hắn phát hiện chúng ta à?”

Tạ Thanh lắc đầu: “Chúng không biết chúng ta nhưng trùng hợp cũng ở dịch xá này, tất cả mười tám người, đang chặn ở viện dưới lầu. Duyên Giác xin chỉ thị Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương bảo lấy bất biến ứng vạn biến.”

Dao Anh nhíu mày. Oan gia ngõ hẹp một lần là đủ, cứ nghĩ đã cắt đuôi được Tiểu Vương tử Bắc Nhung, không ngờ họ vừa chân trước vào ở, chúng chân sau đã thò vào.

Nàng trầm ngâm một lát: “Nhiếp Chính Vương nói rất đúng, lấy bất biến ứng vạn biến. Chúng ta mới vừa vào ở, vô duyên vô cớ đổi dịch xá sẽ bị người Bắc Nhung hoài nghi, chi bằng cứ ở tiếp. Chúng ta biết thân phận chúng, vừa vặn mượn cơ hội tìm hiểu mục đích chúng đến Cao Xương.”

Dịch xá này vốn là một cứ điểm của Vương Đình ở Cao Xương, nếu không bọn Tô Đan Cổ sẽ không vào ở, ánh mắt Tiểu Vương tử tốt thật, chọn đại trúng chỗ nguy hiểm nhất.

Tạ Thanh vâng lệnh, ra dặn đám Tạ Xung làm việc cẩn thận, không có việc gì tốt nhất đừng ra ngoài. Họ là người Hán, quá chói mắt.

Đoàn Tiểu Vương tử ngang ngạnh hống hách, vừa vào phòng đã bắt đầu cao giọng sai bảo tiểu nhị, đuổi các lữ khách khác, chiếm lấy lò sưởi, gọi một nhóm Hồ nữ hát rong hát ở tiền sảnh mua vui, tiếng tỳ bà lúc sục sôi, lúc u oán, thỉnh thoảng vang lên tiếng mấy cô gái Hồ nũng nịu rồi mắng yêu. 

Dân buôn bán vào dịch xá vào Nam ra Bắc đã thấu sự đời, thấy cách ăn mặc của bọn chúng biết chúng không phú thì quý, giận mà không dám nói gì.

Đám Dao Anh đã sức cùng lực kiệt, về phòng ngủ lại từ lâu, không ra khỏi cửa.

Huyên náo đến mãi nửa đêm còn chưa có dấu hiệu dừng lại. Giọng Tiểu Vương tử vừa lớn vừa vang, làm Dao Anh lăn lộn ngủ không được, mãi sau nửa đêm Tiểu Vương tử yên tĩnh bớt, nàng mới mơ màng thiếp đi, bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, ngẩn người, xuống đất rót cho mình chén nước lạnh.

Trước cửa sổ có một bóng đen đứng đó không nhúc nhích, quỷ mị.

Dao Anh giật nảy mình, làm rơi chén sành trong tay.

Nghe tiếng vỡ, bóng đen bỗng nhúc nhích, đẩy cửa sổ, một gương mặt nạ Dạ Xoa xuất hiện trong bóng tối.

Cánh tay Dao Anh nổi đầy da gà, cứng người, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đến khi ánh mắt đối diện với cặp mắt xanh của đối phương, giật mình, dở khóc dở cười: “Tô Tướng quân?”

Tô Đan Cổ nhìn mặt nàng, không nói gì, ánh mắt chậm rãi lia xuống quét mắt một vòng chỗ chén vỡ.

Dao Anh nhỏ giọng: “Ta khát nước, uống nước, không cẩn thận đánh rơi.”

Tô Đan Cổ ừm, không nói gì, quay đi.

Dao Anh đưa mắt nhìn hắn đi xa, lấy cái chén khác rót chén nước, uống vào mấy ngụm, ngồi lại giường, ngây một lúc rồi nằm xuống ngủ tiếp.

Chỉ sau chốc lát, ngoài cửa sổ lại có tiếng bước chân cố hết sức nhẹ bước. 

Dao Anh lập tức mở to mắt, cặp mắt sáng rực trong bóng đêm, đảo quanh một vòng, rất cẩn thận ngồi dậy, xuống giường, rón rén đi đến cửa sổ, đẩy cửa ra.

Bóng đen đứng trước cửa, một đôi mắt xanh dưới tấm mặt nạ bình tĩnh chăm chú nhìn nàng.

Dao Anh không khỏi ngượng ngùng, xem ra hắn biết nàng không ngủ được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi