NGUYỆT MINH THIÊN LÝ - LA THANH MAI

Màn đêm buông bốn bề, tuyết lớn đầy trời.

Ầm ầm vài tiếng, cửa phố chợ đã đóng, Duyên Giác hộ tống Dao Anh xuống lầu, leo lên một chiếc xe ngựa phủ màn nỉ không gây chú ý.

Dân buôn bán lần lượt từ phố chợ đi ra, người người nhộn nhịp.

Xe ngựa đi ra nửa con phố, Tạ Xung nhỏ giọng: “Công chúa, có người đi theo chúng ta.”

Xốc màn nỉ ra một khe hẹp, giọng Dao Anh truyền ra: “Quanh vài vòng hãy về, cho người quan sát xem kẻ đó là ai.”

Tạ Xung thấp giọng vâng lời, chỉ hai tên chạy vặt của đội buôn, mỗi ngày họ liên hệ với dân buôn người Hồ đã quen thuộc đường đi ở Vương thành. Chạy vặt đè thấp mũ Hồ, sau chốc lát đã lẫn vào đám người rộn rộn ràng ràng.

Xa phu cố ý ngoặt vào hẻm nhỏ, bảy rẽ tám quẹo lượn quanh mấy dặm đường, bỏ rơi mấy cái đuôi.

Ngũ giác Duyên Giác nhạy cảm, để ý quan sát động tĩnh bốn phía, mắt đảo quanh mấy vòng, hạ giọng nói: “Đã mất dấu hầu hết, chỉ còn một người Hán vẫn đi theo chúng ta.”

Một ngón tay thon như ngọc sơn đỏ tươi đặt trên màn nỉ, có vẻ Dao Anh rất hứng thú với gã người Hán đang đi theo họ, nhìn quanh, mắt lấp lánh hỏi: “Cậu có thấy rõ là ai không?”

Duyên Giác há miệng mấy lần, chợt cà lăm.

Hôm nay Dao Anh gặp mấy nhóm người.

Cậu không hiểu tiếng Hán nên không biết họ nói gì, thấy mấy người Hán kia vô cùng ngạc nhiên một lúc, đều lộ ra vẻ kích động cuồng nhiệt, có người phát run cả người, người thì nước mắt như mưa, thậm chí khóc tu tu ra tiếng. Dao Anh rất lễ độ ngồi đợi bọn họ, đứng dậy trả lễ, ung dung đoan trang mà không mất hoà khí, một phòng đầy người ngồi, khóc khóc cười cười, nói một trận, mắng một trận, cuối cùng Dao Anh nói mấy câu, tất cả lập tức đứng dậy, mặt quay về hướng Đông bái lễ, vẻ đầy trang nghiêm.

Mỗi lần đưa tiễn một nhóm người, Dao Anh lại phải chải chuốt lại, nhóm cuối cùng vừa mới rời đi thì phố chợ muốn đóng cửa, nàng chưa kịp tẩy trang, chỉ vội tháo trâm vòng cài tóc và châu ngọc đầu đầy, cởi váy dài lụa mỏng quý giá, thay bộ áo dài tay nhỏ cổ tròn thêu chim khách ngậm cỏ nhẹ nhàng ấm áp, mặt vẫn còn lớp trang điểm đậm.

Lúc ban ngày đứng cách khá xa, Duyên Giác đã thấy Dao Anh rất rực rỡ, không dám nhìn thẳng, giờ gương mặt trang điểm cực kỳ xinh đẹp này sát ngay trước mắt, duyên dáng cười, xinh đẹp vô ngần, rất động lòng người, nhịp tim cậu bỗng tăng tốc, vội cúi đầu niệm Phật trong lòng.

Giờ phút này, cậu thật bội phục Phật Tử tận đáy lòng, đối mặt với dụ hoặc thế này, Phật Tử vẫn ngồi trong lòng không loạn, không hổ là Vương của họ!

Dao Anh nghĩ Duyên Giác không nghe rõ, hỏi lại: “Cậu thấy rõ người kia không?”

Hôm nay nàng phải nói cả ngày, thỉnh thoảng còn phải trầm giọng ra vẻ trang trọng nghiêm túc uy hiếp đám gia tộc quyền thế, giọng nàng nghe khàn khàn trầm thấp, không mềm mại uyển chuyển như thường lệ.

Duyên Giác mặt nóng bừng, vùi đầu càng thấp, cầm túi nước da thú đưa vào toa xe, nói: “Công chúa uống chút sữa dê ấm cho thấm giọng.”

Dao Anh cười cười cám ơn, nhận túi nước, đúng là nói cả ngày cổ nàng rất khó chịu.

Duyên Giác ho khan vài tiếng, ổn định lại, nói: “Tên người Hán đi theo chúng ta nhìn rất cao, hôm nay công chúa có gặp y rồi.”

Mắt Dao Anh sáng lên, nhẹ giọng hỏi: “Có phải người trẻ tuổi hông đeo bảo kiếm không?”

Duyên Giác thoáng kinh ngạc: “Sao công chúa biết là hắn?”

Hôm nay Dao Anh tiếp gia tộc quyền thế phần lớn là lão giả đã có tuổi, vài người tóc trắng xoá, thấy nàng mang ra những thứ từ Trung Nguyên đến, lập tức khóc không thành tiếng, hiển nhiên là người Hà Tây mới bị ép dời đến Cao Xương không lâu, vài người trung niên, người trẻ rất ít, cho nên Duyên Giác nhớ rất rõ, gã trẻ tuổi đeo bảo kiếm kia gây chú ý nhất, y rất lãng tử, vẻ kiệt ngạo không theo ai, khi hành lễ không chịu cởi xuống bội kiếm, còn la lối mấy lão giả khác.

Theo Duyên Giác thấy, gã thanh niên đang muốn gây hấn, nếu không phải Dao Anh đưa mắt ra hiệu cậu đứng im đấy, cậu đã rút đao từ lâu. 

Tên này đi theo họ, có khi nào có ý đồ xấu không? Duyên Giác vô thức siết chặt nắm đấm.

Dao Anh nhấp một hớp sữa dê, quả nhiên là ấm áp, nói: “Ta biết cậu ta sẽ theo kịp, cậu yên tâm, cậu ta không phải kẻ xấu.”

Duyên Giác vâng dạ, thả lỏng. Dao Anh cúi đầu trầm ngâm.

Xe ngựa chạy qua phố dài, bánh xe cán qua lớp tuyết thật dày, tiếng kẽo kẹt kéo dài, màn đêm đậm đặc, tới giờ giới nghiêm rồi.

Nàng xem giờ, buông túi nước, thấp giọng bảo Duyên Giác: “Dẫn cậu ta vào trong ngõ nhỏ đi, ta muốn nói mấy câu.”

Duyên Giác nói nhỏ với người đánh xe, lão giơ roi ngựa, lái vào một ngỏ nhõ vắng người tối hẹp, người trẻ tuổi kia vẫn không biết có bẫy, đi theo họ, đợi cậu vào hẳn, Tạ Xung rời đội, nhanh chóng nhảy lên đầu tường tuyết phủ đầy, thả người mấy cái nhảy đến sau lưng cậu.

Xe ngựa ngừng lại.

Người trẻ tuổi sững người, lập tức quay người chạy đi.

Tạ Xung từ góc khuất đi ra, trường đao quét ngang, chặn lối ra. Cậu ta biến sắc.

Dao Anh vén rèm, chậm rãi xuống xe ngựa. Người trẻ tuổi quay lại nhìn nàng, cằm hất cao vẻ kiêu căng, ngón tay gác lên bội kiếm bên hông, giọng lạnh lùng: “Công chúa muốn gì?”

Tiếng phổ thông chính gốc Hà Tây.

Dao Anh phụt cười.

Người trẻ tuổi ngây ra, mặt cứng đờ, mãi lâu mới nổi cơn tức giận, gầm lên: “Công chúa cười cái gì?”

Dao Anh thu tiếng cười, đuôi mày khóe mắt vẫn ý cười nhẹ nhàng, sóng mắt lưu chuyển, mỉm cười quan sát tỉ mỉ người trẻ tuổi.

Cậu mày rậm mắt to, dáng người đặc biệt cao gầy, vai rộng, trên dưới không chút thịt thừa, cũng giống con em gia tộc quyền thế Cao Xương khác, bím tóc rũ sau lưng, nhưng trên đầu không đội mũ kim hoa, mà dùng khăn bịt đầu, áo gấm, đai gấm đính ngọc, bên hông một thanh trường kiếm khảm nạm đá quý, từ đầu đến chân sắc vàng lấp lánh, ăn mặc kiểu người có võ nửa vời.

Nàng chăm chú nhìn cậu khiến gương mặt tuấn lãng của cậu từ từ đỏ lựng, ánh mắt cảnh giác, buồn bực nói: “Cô nhìn ta làm gì?!”

Dao Anh cười, trịnh trọng hành lễ với y, nghiêm mặt nói: “Ta kính nể lòng cao cả của Dương công tử.”

Người trẻ tuổi họ Dương, tên Dương Thiên, nghe vậy, đáy mắt mờ mịt, ngoan cố nói: “Ta không rõ công chúa đang nói gì.”

Dao Anh mỉm cười.



Lúc này Dương Thiên chỉ là một thiếu niên lang vô danh, nhưng nhiều năm về sau, tên cậu sẽ truyền khắp Trung Nguyên đại địa.

Sơn hà thất thủ, Tây Vực cô lập, người trẻ tuổi này sinh ra giữa đại mạc mênh mông, từ nhỏ chứng kiến người trong tộc chịu áp bức, lớn lên, cậu lập chí lớn dẫn đầu người trong tộc thu phục non sông, quay về cố quốc, nhưng bọn họ cách xa Trường An mấy ngàn dặm, muốn về Đông, nói thì dễ?

Tất cả mọi người khuyên Dương Thiên sớm tắt ý định, cậu cũng không nhụt chí, một mặt chăm chỉ luyện võ, một mặt bán đi gia tài, bí mật triệu tập lực lượng, đồng thời không ngừng thuyết phục gia tộc quyền thế trong thành, thuyết phục Uất Trì Đạt Ma xin Trung Nguyên giúp đỡ.

Năm cậu hai mươi tuổi, Đàm Ma La Già chết đi, Bắc Nhung không có người cố kỵ, bắt đầu trắng trợn đồ sát các bộ tộc không chịu quy thuận, rối loạn các nơi, cậu thừa cơ dẫn theo hộ vệ xông phá phong tỏa của Bắc Nhung, chạy về phía Đông cầu viện. Lúc rời đi, dân chúng trong thành dắt theo già trẻ lão ấu, nắm tay áo Dương Thiên gào khóc: “Dương Lang, đến Trường An, hỏi Hoàng đế Trường An, hỏi Đại thần một câu, họ còn nhớ những con dân chúng ta này không!”

Dương Thiên tuổi hai mươi bừng bừng rút kiếm, cắt đứt mái tóc dài của mình, lập xuống lời thề: Không đến Trường An, tuyệt không quay đầu!

Con đường về Đông này, Dương Thiên và hộ vệ đi cả một đời. Từ Cao Xương đến Trường An, phải xuyên qua con đường Đại Hải* trải rộng sỏi đá, sa mạc cát hoang vu không có một ngọn cỏ, thảo nguyên hoang vắng, vượt qua núi tuyết đồ sộ, còn cả cửa ải trùng điệp và vài quan trấn lính Bắc Nhung canh giữ.

Đại Hải là tên cổ của con đường gần Đôn Hoàng – Hami – Turfan, bắt đầu từ thời Hán, sau thời Đường Đại Hải dần dần phai nhạt, trở thành một phần con đường tơ lụa lịch sử. Đại đa số đoạn đường của con đường tơ lụa nối kết Trung Quốc và văn minh phương Tây sau này đã được nghiên cứu làm rõ nhưng tuyến đường Đại Hải cụ thể vẫn chôn vùi vào lịch sử.

Đoàn Dương Thiên xuất phát từ Cao Xương cửu tử nhất sinh, có người chết khát, có người chết đói, có người chết vì mệt, có người chết vì bệnh, và nhiều người chết thảm dưới đao của kỵ binh Bắc Nhung. Họ vẫn không quay đầu, tiếp tục đi về Đông. 

Cuối cùng, đoàn người khát vọng đến được Trường An cầu viện binh đã biến mất trong sa mạc mênh mông.

Nhiều năm về sau, một đội buôn Trung Nguyên giao dịch với người Bắc Nhung đi qua Sa Châu, giữa sa mạc cát phát hiện một bộ xương khô, mấy người dân buôn trong phút chốc động lòng thiện, muốn an táng, vô tình phát hiện cạnh bộ xương khô bên cạnh có một túi da chưa phân hủy hết, mở ra, bên trong là một bức thư một vạn chữ viết trên vải. 

Là lời khẩn cầu kêu cứu của dân chúng vùng mất đất đến Trung Nguyên, câu câu sục sôi, chữ chữ đẫm máu. 

Bộ xương khô trong cát chính là Dương Thiên, trải qua ngàn vạn khổ sở, cậu vẫn không thể bình an đến Trường An, cô độc chết trong sa mạc. Trước khi lâm chung, cậu để lại tên và di ngôn trên bức thư vạn chữ, chỉ mong có người có duyên giúp mình đem đến Trường An.

Tuổi trẻ mất sớm, bộ xương khô vẫn giữ tư thế bò về hướng Đông.

Không đến Trường An, tuyệt không quay đầu.

Ngoại trừ Dương Thiên, những người khác không để lại tên tuổi, mười mấy người trẻ tuổi, chôn mạng trong cát, hài cốt không còn. Họ dùng mạng để thực hiện lời thề của mình. 

Đám dân buôn cảm phục không thôi, sai người đem thư vạn chữ về Trường An. Cuối cùng, bức huyết thư này cũng đã đến được tay của chí tôn thiên hạ, tâm nguyện của Dương Thiên đã đạt thành sau khi cậu ta chết.

Khi đó Trịnh Cảnh đã đứng hàng Tể tướng, cậu hạ lệnh công bố thiên hạ bức thư vạn chữ, chấn động một thời.

Cái tên Dương Thiên rất nhanh truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Trường An, đại thần trong triều mỗi người phát biểu ý kiến của mình, dân gian bách tính cũng bàn tán sôi nổi, trong ngoài triều chính xúc động phẫn nộ, thỉnh cầu Hoàng đế xuất binh thu phục cố thổ.

Đáng tiếc đã quá muộn.

Bắc Nhung lớn mạnh, Vương triều Trung Nguyên mâu thuẫn trùng trùng, loạn trong giặc ngoài, thật đã không đủ lực phát động viễn chinh. Đám đại thần tấp nập dâng sớ, nhìn như đang thảo luận chuyện xuất binh nhưng thật ra chỉ mượn chuyện Dương Thiên công kích chửi rủa nhau, bài trừ phe đối lập.

Trịnh Cảnh không thể làm gì, khuyên Tiểu Hoàng đế truy phong đám Dương Thiên là nghĩa sĩ, ban bố một chiếu thư cổ vũ lòng người, việc xuất binh thu phục đất cũ ở phía Bắc Hà Tây cuối cùng không giải quyết được gì.

Trải qua mấy năm, Bắc Nhung chỉ huy Đông tiến, Đại Ngụy hủy diệt, nước mất nhà tan, thây phơi khắp chốn



Lúc này, Cao Xương.

Dao Anh mỉm cười chăm chú nhìn Dương Thiên trước mắt khí khái bừng bừng, lòng bùi ngùi mãi thôi.

Nàng dám đến Cao Xương, tuyệt không chỉ là đến thử thời vận.

Bất cứ lúc nào, bất kỳ chỗ nào, khi sơn hà vỡ vụn, vĩnh viễn không thiếu những anh hùng như Tiên tổ Chu thị, Tạ Vô Lượng, Dương Thiên, họ lấy cứu vớt vạn dân là nhiệm vụ của mình, quăng cái đầu, vẩy máu nóng, thấy chết không sờn, dũng cảm tiến tới.

Lúc vừa tới Cao Xương, nàng đã nghe ngóng về Dương Thiên, kết quả thật dở khóc dở cười: Dương Thiên thiếu niên khí phách, chọi gà bắt ưng, lưu luyến phong nguyệt, chẳng làm nên trò trống gì, nổi tiếng công tử ăn chơi gần xa.

Dao Anh không khỏi hoài nghi: Hay là trùng tên nhỉ? Hay người trong sách bỏ mạng trong sa mạc thành xương khô hoàn toàn là một người khác?

Nàng cân nhắc thận trọng lựa chọn danh sách để lão Tề phát thiếp mời tới gia tộc quyền thế, khi nàng nói muốn mời Dương Thiên, lão Tề kiên quyết phản đối: “Công chúa, Dương Thiên tuổi trẻ, lỗ mãng xúc động, cả ngày không được tích sự gì, dạng người này không đáng kết giao. Nghe đâu mấy hôm trước còn giành tình nhân với người ta vì một vũ cơ, còn chống đối tộc lão, bị tộc lão khiển trách một trận.”

Dao Anh do dự thật lâu, cuối cùng quyết định cứ gặp Dương Thiên đã, dù sao trùng tên trùng họ, tuổi cũng khớp, lại vừa lúc là con cháu vọng tộc Hà Tây chỉ có mình y.

Bất kể nói thế nào, cỗ xương khô kia nhất định có quan hệ với Dương Thiên.

Gặp người rồi, Dao Anh xác định mình không tìm nhầm.

Những người trung niên ban nãy đều có khẩu âm hơi khó nghe, có vài lão giả tóc trắng còn quên giọng quê hương, Dương Thiên người trẻ tuổi nhất lại nói tiếng phổ thông Hà Tây chính gốc, cậu chính là người đó. 

Dao Anh lúc ấy đã cười.

Dương Thiên mới mở miệng đã lộ mọi tâm tư, thế mà còn cố ý khiêu khích nàng, thăm dò nàng, giờ đây còn theo dõi nàng, muốn điều tra rõ lai lịch của nàng. Mà không biết nàng đã nhận định cậu sẽ hợp tác với mình.

Bởi không giây phút nào cậu không ngóng trông ngày khôi phục lại mối liên hệ với Vương triều Trung Nguyên.

Dương Thiên đối chất với Dao Anh, vốn định dọa nàng giật mình, nàng chỉ mỉm cười, trấn định ung dung, đến cùng cậu vẫn chỉ là người trẻ tuổi, không giữ được bình tĩnh, cười lạnh nói: “Văn Chiêu công chúa rơi vào đại họa, sắp chết rồi vẫn thoải mái nhàn nhã, Dương mỗ bội phục!”

Dao Anh cười khẽ: “Dương công tử có ý gì?”

Dương Thiên ngạo mạn nói: “Văn Chiêu công chúa cho là hôm nay những người cô gặp đều đáng tin à? Ta nói cô này, bên này bọn họ chỉ lên trời thề, rằng lòng hướng về Trường An, hi vọng về Đông, khóc như vợ chết, còn thề sẽ không nói ra thân phận của cô, thật ra từng kẻ đều một bụng ý xấu, không chừng đã có người đi Vương cung tố giác cô.”

Dao Anh vẻ mặt biến hóa, hỏi: “Vậy Dương công tử cảm thấy ta nên làm thế nào?”

Dương Thiên hất cằm cao hơn, nói: “Ta nguyên quán Hà Tây, tổ tông đều là danh tướng Hà Tây, tổ phụ ta từng nhận chức Đô chỉ huy sứ Hà Tây, trước khi lâm chung dặn ta không quên quê cũ, Đại Ngụy đã nhất thống Trung Nguyên, họ Dương thị luôn trung thành với Đại Ngụy, cô là công chúa Đại Ngụy lưu lạc đến Cao Xương, khổ sở không chỗ nương tựa, ta thân là Nhi Lang của Dương gia, lẽ ra nên trông nom công chúa.”

Y lặng lẽ ưỡn ngực, để trông có vẻ cường tráng cao lớn hơn. “Công chúa tin ta, thì hãy đến Dương phủ của ta tạm lánh, ta có thể cam đoan, có ta ở đây, không ai dám động đến công chúa!”

Nghe thấy, cả đám nhìn nhau, biểu lộ không giống nhau.

Trong lòng Duyên Giác bỗng dâng lên một cảm giác cổ quái, có chút phẫn nộ, có chút bất an: Công chúa là Ma Đăng Già của Vương, không tới phiên người trẻ tuổi trước mắt này xen vào!

Cậu nhìn Dao Anh. Dao Anh vẫn mỉm cười, quả nhiên nàng không nhìn lầm người, hôm nay những người nàng gặp, thật lòng thật dạ với nàng nhất chính là Dương Thiên.

Nàng cười hỏi: “Dương công tử không sợ mấy người kia đi Vương cung tố giác mình à?”

Sống lưng Dương Thiên ưỡn càng thẳng, tay nắm chặt trường kiếm: “Ta không sợ bọn họ! Nhà ta có quan hệ lâu đời với nhà Uất Trì, chúng có báo Quốc chủ nơi đó, ta cũng có thể bảo trụ công chúa.”

Dao Anh ngẩng nhìn sắc trời, nói: “Dương công tử nói đúng, trong lòng Triệu gia, Dương gia, Trương gia có người hướng về Trung Nguyên dĩ nhiên cũng có kẻ muốn theo Bắc Nhung, chưa hẳn đều đáng tin, ta gặp họ, nói rõ thân phận ta, khẳng định trong số họ sẽ có người muốn mượn cơ hội lấy lòng phu nhân Hina…”

Dương Thiên lộ vẻ đắc ý.

Dao Anh đột nhiên chuyển đề tài, hơi vểnh khóe môi, “Dương công tử, cậu nói xử lý họ thế nào đây?”

Dương Thiên ngẩn cả người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi