NHÀ CÓ ĐIÊU PHU

Điệp Y bị Cổ Hạo Nhiên kéo giật lại thì mất đà, theo phản xạ, nàng chống tay lên người hắn để khỏi ngã. Không hiểu sao Cổ Hạo Nhiên bật ra tiếng xuýt xoa, cả người căng cứng. Điệp Y hơi cau mày, rõ ràng nàng không chạm vào miệng vết thương của hắn mà, liền ngẩng đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên.

Chỉ thấy gương mặt hắn ửng đỏ, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng chăm chú, Điệp Y nhíu mày, chỗ tay nàng đặt lên càng lúc càng nóng, nàng liền cúi xuống xem có chuyện gì. Thì ra vừa rồi ngã lên người Cổ Hạo Nhiên, một tay nàng chống lên ngực hắn, tay còn lại tì xuống chỗ giữa hai chân hắn, bình thường hẳn là không vấn đề gì nhưng lúc này trên người hắn lại không một mảnh vải che thân, như thế chắc gọi là tiếp xúc thân mật?

Bỗng thấy có biến động, Điệp Y lạnh lùng thu tay về, ngồi nghiêm chỉnh trước mặt hắn, chẳng khác nào ngồi trước một pho tưởng khỏa thân, thoạt đầu chưa quen mắt, sau lại bình thản như không. Ngược lại, Cổ Hạo Nhiên chưa gì đã đỏ mặt, ánh mắt khát khao, quàng tay ôm lấy nàng.

“Điệp Y, đau, nàng giúp ta xoa xoa chỗ này đi.” Cổ Hạo Nhiên im lặng hồi lâu, bỗng gục đầu vào hõm vai Điệp Y, mặt đỏ phừng phừng, cầm bàn tay vừa thu về của nàng đặt lại chỗ cũ.

Điệp Y cúi xuống nhìn gáy hắn đỏ gay, trên tấm lưng trần trụi còn lấm tấm những giọt nước, ánh nắng chiếu lấp lánh làm rạng lên màu hồng nhuận đẹp đến mê người, nàng lần đầu tiên thấy ở nơi hiểm địa như vậy còn có người tơ tưởng đến chuyện này, không biết nên nói hắn giả vờ không sợ hay nói hắn to gan không sợ trời không sợ đất.

“Điệp Y, nàng là thê tử của ta.” Cổ Hạo Nhiên cất giọng nằn nỉ, chất giọng nam khàn khàn dụ dỗ.

Điệp Y nghe tiếng hắn thở nặng nề, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, đây là đâu, trước mắt là hiểm nguy gì, lúc này là lúc nào, hắn có thể quên nhưng nàng không quên, nàng sẽ khiến hắn phải nhớ lại…

Nở nụ cười chiều chuộng, Điệp Y nâng mặt Cổ Hạo Nhiên lên, sóng mắt hắn nhộn nhạo vì ham muốn, khiến khuôn mặt tuấn tú càng thêm quyến rũ, rồi nàng từ từ hôn lên đôi môi của hắn.

Cổ Hạo Nhiên choáng váng, sung sướng ra mặt, hai tay hắn siết lấy Điệp Y, ép sát hai thân thể, phía bên trên cũng nhanh chóng chiếm lại thế chủ động, len vào giữa môi nàng, thỏa thuê tận hưởng hương vị ngọt ngào, một tay nhanh nhẹn đỡ sau cổ Điệp Y, lật nàng xuống dưới.

Rời môi Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên cuồng nhiệt âu yếm cần cổ trắng nõn nà, càng lúc càng xuống thấp, xung quanh tĩnh lặng chỉ còn tiếng hít thở hổn hển của hai người.

“Ối a, Điệp Y, buông tay, buông tay.” Một tiếng kêu đau đớn vang lên phá hỏng bầu không khí ám muội vừa rồi.

Điệp Y nằm yên phía dưới, lẳng lặng nhìn Cổ Hạo Nhiên. Lúc này hắn đã phải nhấc người lên, khuôn mặt đỏ rịm hơi tái đi, mày cau nhẹ, u oán nhìn vào đôi mắt vô cảm của Điệp Y, nghiến răng nói: “Điệp Y, đau, nàng buông ra đi.” Người hắn vặn vẹo một cách bí bách, nhưng không dám cử động mạnh.

Điệp Y lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên, nụ cười bỗng trở nên tà mị, thủng thẳng hỏi hắn: “Sao đột nhiên lại dừng thế? Ngươi còn chưa cởi quần áo của ta mà.”

Mồ hôi vã đầy trán, Cổ Hạo Nhiên hung hăng hôn môi Điệp Y, giận dỗi nói: “Điệp Y, nàng đâu có cự tuyệt.”

Điệp Y giận tái mặt: “Ta tưởng ngươi là người biết suy nghĩ, hóa ra ta đã lầm..” Nói xong siết tay lại, Cổ Hạo Nhiên kêu oai oái.

Cổ Hạo Nhiên nhăn mặt, nghiến răng năn nỉ: “Điệp Y, nhè nhẹ cái tay thôi, nàng muốn lấy mạng ta đấy hả? ” Đáp lại hắn chỉ có ánh mắt lạnh nhạt của Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên bất lực hít một hơi dài, chậm rãi nói: “Là ta sai, ta không nên làm vậy với nàng ở đây.”

Điệp Y lạnh lùng hừ một tiếng rồi buông tay, Cổ Hạo Nhiên vẫn nằm yên trên người nàng, nhỏ nhẻ: “Điệp Y, nhưng bây giờ phải làm sao đây.” Khó khăn lắm mới có cơ hội tốt như bây giờ, làm gì có chuyện nói thôi là thôi ngay được, cái chỗ này chính là nơi vô cùng nguy hiểm, chẳng biết sống chết thế nào, sau này chắc gì đã có cơ hội tốt như hôm nay, tội gì không liều mình thử một phen.

Điệp Y hiểu ý tứ của Cổ Hạo Nhiên, hắn không phải không biết tình hình mà là biết nhưng cố tình lờ đi, rõ ràng là đã có chủ ý từ đầu, nói qua nói lại một hồi vẫn không từ bỏ ý định, Điệp Y lúc đầu còn thông cảm, nhưng lúc này nàng lập tức đẩy hắn ra, cất giọng cương quyết:“Tự mình giải quyết đi, cho ngươi mười phút, nếu không xong thì cứ ở lại đây muốn làm gì thì làm.”

Cổ Hạo Nhiên bị Điệp Y ủn cho ngã lăn xuống đất, bực mình lầu bầu: “Điệp Y, nàng thật là độc ác!”, nói xong vỗ đầu một cái, thật vất vả mới có lúc thiên thời địa lợi thế này mà lại bị hủy đi trong nháy mắt, rõ là “thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà”, rên rẩm một thôi một hồi, hắn bỗng nhìn sang Điệp Y đang đứng quay lưng về phía mình, hỏi: “Mười phút là bao lâu a?”

Cổ Hạo Nhiên tuy rằng rất muốn tỏ thái độ với Điệp Y, nhưng nàng lại một mực trầm mặc, không nói chuyện với hắn, dù hắn oai hùng cố xông lên đi trước hay tỏ ra sợ chết khiếp những sinh vật kì lạ trong rừng, nàng vẫn giữ bộ mặt lạnh như băng giá ngàn năm. Lại nói, thực ra hắn cũng hiểu tình cảm của hai người đang ở mức độ nào, rơi vào hoàn cảnh này đúng là muốn nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, chẳng qua là cơ hội chưa đến, hắn cũng không phải không biết cân nhắc nặng nhẹ, cũng không dám manh động nữa. Hai ngày lặng lẽ trôi đi trong yên ắng.

Đến ngày thứ ba, thấy ánh kim quang trước mặt có vẻ gần hơn rất nhiều, Cổ Hạo Nhiên nhẹ nhàng nói :“Xem ra chỉ cần vài ngày nữa là chúng ta có thể đến cửa ra.”

Điệp Y không trả lời, âm thầm quan sát cảnh vật xung quanh. Hai người ở trong rừng nhiều ngày, vốn chỉ thấy toàn cây là cây, hôm nay đến một nơi kì lạ, khắp nơi không có một bóng cây ngọn cỏ, đến cả cỏ dại cũng không thể sống nổi, nhìn đâu cũng thấy một vẻ thê lương quái dị.

Không có độc trùng, không có sông sâu, không cây cối, không hoa độc, một mảnh đất trống hoàn toàn, hai người lập tức tăng tốc đi vào vùng đất trước mặt, tuy rằng nơi này có vẻ rất quái dị, hai người cũng tự biết chắc chắn sẽ có gì đó ở đây nhưng khó khăn lắm mới thấy một đoạn đường có vẻ dễ đi, không sợ độc trùng từ trên trời rơi xuống, không sợ uống nước gặp phải cá ăn thịt người, không sợ mãng xà lao ra từ bụi rậm lại càng không có đầm lầy nuốt người, cho nên dù trước mặt là đầm rồng hang hổ chắc chắn cũng dễ đi hơn đoạn đường họ vừa trải qua.

Cổ Hạo Nhiên đi trước, vừa đi vừa không ngừng nói chuyện với Điệp Y, tuy rằng nàng từ sau khi rời khỏi con sông vẫn lạnh nhạt với hắn mặc kệ cho hắn cố gắng làm lành, cũng không rõ có phải bình thường người yêu thích hắn vô cùng nhiều, bọn họ đều đem hắn đặt lên trời nên hắn nghênh ngang đắc ý, bây giờ gặp người không quan tâm đến, tính tình của hắn cũng bớt kiểu cách công tử đi nhiều.

Điệp Y tai thì nghe tiếng Cổ Hạo Nhiên nói chuyện, mắt thì nhìn bốn phương tám hướng, vùng đất này tuy rằng kì quái nhưng quá yên ắng cũng không phải là tốt, nàng âm thầm cảnh giác đề phòng, không bỏ qua một chút bất thường nào.

“Tiếng gì vậy nhỉ?” Cổ Hạo Nhiên đang đi rất nhanh chợt dừng lại, nắm lấy tay Điệp Y hỏi nhỏ, nàng cũng rất thức thời, lập tức dừng bước nghiêng tai lắng nghe.

Vẫn là một mảnh yên tĩnh, Điệp Y biết thính giác của Cổ Hạo Nhiên nhạy bén hơn mình rất nhiều, nàng cũng yên lặng chờ nghe hắn nói. Cổ Hạo Nhiên nghiêng tai lắng nghe nửa ngày, nghi ngờ nói: “Nghe rào rạo, hình như là tiếng của con gì đó đang gặm, nhưng mà chỗ này thì có gì để mà ăn?”

Tiếng gặm à, Điệp Y nhìn lướt qua khắp nơi, quả thật chỗ này không có gì có thể ăn được, nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:“Chúng ta đi lên phía trước xem sao”. Hai người cẩn thận dò xét quan sát bốn phía xem có gì bất thường không. Đi được một đoạn chỉ thấy trước mặt có một đường mờ mờ màu xanh,tiếp đến là những dải rộng màu đen, Cổ Hạo Nhiên nhíu mày nói:“Đằng kia chắc là bãi cỏ? Nơi này đúng là kỳ quái, cỏ mà cũng có loại màu đen”

Điệp Y nghe thấy thế liền đứng lại, ngồi xổm xuống vốc lấy một nắm bùn đất dưới chân đưa lên mũi ngửi, Cổ Hạo Nhiên thấy nàng đột nhiên nghiên trọng cũng thấy khó hiểu, bình thường dù có gặp nguy hiểm đến mấy thì Điệp Y cũng không tỏ thái độ gì, thứ gì khiến cho một người vốn thờ ơ bình thản trước mọi sự như nàng có thể biến sắc như vậy, hắn cũng không dám nói gì, chỉ yên lặng đứng bên cạnh chăm chú nhìn nàng.

Điệp Y cẩn thận kiểm tra mùi của vốc bùn một lúc lâu rồi mới đứng dậy đưa mắt nhìn về dải đất đen đen đằng xa, đột nhiên tái mặt, nắm tay Cổ Hạo Nhiên hô “Chạy mau” rồi kéo hắn chạy về hướng ngược lại với dải đất đen kia.

Cổ Hạo Nhiên thấy nàng đột nhiên chạy trối chết, tuy không phải là quay lại đường cũ nhưng cũng không biết nàng muốn chạy đi đường nào, liền lo lắng hỏi:“Chuyện gì vậy? Chúng ta không thể chiến đấu với chúng à? Cứ chạy thế này sẽ quay lại chỗ khu rừng vừa rồi đấy.”

Điệp Y lườm Cổ Hạo Nhiên, trầm giọng nói:“Thích đi đâu thì tùy.” Vừa nói vừa thả tay hắn ra, Cổ Hạo Nhiên giật mình túm lấy tay nàng, cười lấy lòng:“Đừng nóng, ta biết nàng đã nói nguy hiểm tất sẽ có nguy hiểm, chẳng qua ta thấy chúng ta cũng không còn nhiều thời gian để chạy đâu.” Vừa nói vừa quay đầu nhìn một bầy những con gì đó đông nghìn nghịt sau lưng như một dải đất màu đen đen đang tiến tới ngày một gần, cho dù trước đây gặp quái vật cỡ nào cũng không thấy Điệp Y hốt hoảng như vậy, rốt cuộc đây là thứ quái quỷ gì vậy.

“Ô, Điệp Y, chúng nó có thể di chuyển kìa? Hình như là một đàn kiến, lại đang bò rất nhanh về phía chúng ta, nàng quay lại xem có phải không?” Cổ Hạo Nhiên vừa quay đầu lại, chỉ thấy dải đất đen kia đã bao vây khắp xung quanh và đang chạy về phía bọn họ.

Điệp Y giật mình quay lại nhìn, sắc mặt chợt lạnh băng, vội vã kéo Cổ Hạo Nhiên tăng tốc độc chạy, trầm giọng nói: “Nếu ta không lầm, chúng nó là kiến ăn thịt người, những nơi chúng đi qua không còn một bóng cây ngọn cỏ, người lẫn vật đều không thoát được.”

“Lại ăn thịt người, cái nơi này, mẹ nó rốt cuộc là chỗ nào? Giờ ta đã hiểu tại sao người trên đảo nói chỗ này là đến bao nhiêu chết bấy nhiêu người, nơi này có những quái vật gì làm gì có ai còn sống để mà nói cho người ngoài biết, từ kiến đến cá cứ tưởng là động vật vô hại, ai ngờ đều là quái vật, được lắm, Điệp Y, may mà có nàng nếu không ta có mười cái mạng cũng chết chôn thây ở chỗ này rồi.” Cổ Hạo Nhiên nghe nàng giải thích chợt hiểu tại sao vùng đất này lại chẳng có một bóng cây ngọn cỏ, hắn đột nhiên thấy mình thật may mắn vẫn còn sống để chứng kiến những điều kì dị này.

Điệp Y hung hăng trừng mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, hạ giọng quát: “Im miệng, ta cũng không phải thần, ngươi đừng trông cậy vào ta, nếu như bị truy đuổi thì phúc ai người nấy hưởng.” Cho dù trong lòng nàng Cổ Hạo Nhiên cũng không như những người bình thường khác nhưng nếu gặp nguy hiểm nàng sẽ cân nhắc, cứu được mới cứu còn không nhất định sẽ dứt khoát bỏ đi, tính mạng của mình vẫn là quan trọng nhất.

Cổ Hạo Nhiên vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, một lúc sau không thấy bóng dáng dải đất đen nữa, hắn liền thở phào: “Không phải chạy nữa, chúng nó đã cách rất ra rồi.”

Điệp Y lạnh lùng hừ một tiềng:“Đã không biết gì thì ngậm mồm lại cho ta.”

Cổ Hạo Nhiên thấy nàng vẫn không ngừng chạy như điên về phía trước thì chạy lên sóng vai với nàng rồi hỏi: “Điệp Y, nàng nói cho ta nghe xem loài đấy rốt cuộc nguy hiểm đến mức nào?”

Điệp Y vẫn chạy vùn vụt, đến khi Cổ Hạo Nhiên đã quên không còn nhớ đến câu hỏi của mình nữa thì mới nghe thấy tiếng nàng vang lên: “Bọn kiến này khứu giác cực kì nhạy bén, nếu gặp phải vật sống chúng có thể liên tục đuổi theo một hai tháng, hoàn toàn không có một phút ngừng nghỉ, không ăn sạch sẽ thì tuyệt đối không bỏ qua, trên đời này làm gì có con vật nào có thể ngày đêm chạy trốn đến một hai tháng, cho nên nói không ngoa chưa có kẻ nào bị chúng truy đuổi mà có thể thoát được.”

Cổ Hạo Nhiên lúc đầu vẫn còn tỏ vẻ chưa biết sợ là gì, càng nghe càng thấy kinh hãi, lần đâu tiên thấy hắn nghiêm túc đến vậy, trầm giọng hỏi: “Nói vậy thì chạy trốn cũng chẳng có ích lợi gì, có cách nào để tiêu diệt bọn chúng khôngt?”

Điệp Y trả lời: “Có,dùng lửa.”

Cổ Hạo Nhiên đưa mắt nhìn mặt đất không bóng cây ngọn cỏ thì dùng cái gì để đốt bây giờ? Hơn nữa đây là vùng rừng núi, nếu muốn đốt cả đàn kiến lớn như vậy khác nào đốt toàn bộ cánh rừng, chưa cần đến bọn kiến ăn thịt thì bản thân đã chết cháy rồi, hắn nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:“Điệp Y, nàng có nhớ trên đường đến đây chúng ta có đi qua một trảng cỏ dại, nơi đó vị trí tương đối thuận lợi, nếu có đốt cũng không ảnh hưởng đến những chỗ khác.”

Điệp Y trả lời luôn không cần nghĩ: “Từ đây đến đó xa quá, không kịp.”

Cổ Hạo Nhiên suy nghĩ một chút cũng nhận thấy thời gian quay lại tìm cách tiêu diệt bọn kiến thì bọn họ có thể tranh thủ chạy đến chỗ khác, nhưng cũng không biết trước mặt liệu có gì nguy hiểm không, đúng là khó nghĩ, hắn vừa chạy như điên vừa không ngừng tìm cách xử lý tình huống.

Hai người chỉ biết cắm cúi chạy về chỗ nào càng xa bọn kiến ăn thịt người càng tốt, làm sao còn thời gian nghĩ đến phía trước có nguy hiểm hay không. Đột nhiên, có tiếng nước chảy ào ào vang lên, trước mặt hai người hiện ra một con sông rộng, cây cối hai bên bờ ken dày đặc.

Cổ Hạo Nhiên vui mừng nói:“Nước sẽ xóa tan mùi của chúng ta, hơn nữa quanh đây nhiều cây cối như vậy hẳn cũng đủ cho bọn chúng ăn, chỉ sợ dưới sông lại có cá ăn thịt người.” Vừa nói vừa kéo Điệp Y chạy về phía bờ sông.

Dòng sông trước mặt bọn họ nước đục ngầu, hoàn toàn không thấy đáy, ở quanh bờ sông có không ít xương cá, thi thoảng còn có có vài cái lông chim, dòng nước thì chảy khá xiết, Cổ Hạo Nhiên thấy vậy mừng rỡ nói: “Có cá chứng tỏ bên trong không có cá ăn thịt người, chúng ta yên tâm mà đi qua thôi.”

Điệp Y nhìn dòng chảy của sông, nghĩ với khả năng bơi lội của nàng mang theo Cổ Hạo Nhiên sang bờ bên kia không thành vấn đề, lập tức ừ một tiếng rồi bước xuống sông, mới đi được hai ba bước chân thì đột nhiên nghe ào một tiếng, từ giữa sông nổi lên một vật nâu đen lừ lừ trôi về phía họ, nàng thấy thế lập tức kéo tay Cổ Hạo Nhiên chạy ngược lên bờ. Cá sấu.

Cổ Hạo Nhiên cùng đã nhìn thấy vật nâu đen ở giữa sông, trừng mắt hỏi:“Cái gì vậy? Đừng nói lại là con gì ăn thịt người đi nhé?” Hai ngày nay hắn đã gặp quá nhiều động vật quái dị, tinh thần đã bị đả kích nghiêm trọng, hiện tại hắn đã thức thời hơn, không nhảy dựng lên như lần đầu nhìn thấy quái vật mà chỉ hốt hoảng hỏi là con gì.

Điệp Y đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm con vật đang bơi vào bờ để phơi nắng, trên sông lại có thêm lên vài con cá sấu nữa bò lên, bờ bên kia cũng có khá nhiều con nằm lẫn trong bùn, lúc trước họ không chú ý nên không phát hiện ra. Điệp Y vốn lạnh lùng đến lúc này cũng không thể nhịn nổi nữa, nắm đấm siết chặt, lạnh giọng nói: “Cá sấu, ăn thịt người.”

Cổ Hạo Nhiên câm nín, chỉ muốn ngẩng mặt lên hỏi ông trời, trước mặt có cá sấu, sau lưng có kiến ăn thịt người, tiến không được, lùi không xong, lão thiên gia quả thật qua ưu ái bọn họ quá rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi