NHÀ CÓ MANH THÊ CƯNG CHIỀU

Cô gọi cho má Lưu bảo cô phải tăng ca nên sẽ không về nhà ăn tối, má Lưu la cô vài câu rồi cũng không nói gì thêm, bà lo cơ thể cô sẽ không chịu được.

Khoảng tám giờ hơn, Lâm Táp ra khỏi văn phòng pha trà, nhìn thấy cô vẫn còn ở đó, anh giật mình: “Sao cô không về?”

Ôn Ngôn thản nhiên nói: “Ngồi ở đây cả ngày tôi cũng không chạy tới chạy lui, vốn không mệt tí nào, chỉ là tăng ca thôi mà, có gì to tát đâu? Nếu tôi cảm thấy không thoải mái thì đã sớm tan làm rồi, anh đừng đề ý đến tôi.”

Lâm Táp có hơi lo: “Đã hơn 8 giờ rồi, quá lắm thì làm đến 9h30, giờ cô về được rồi, không sao đâu.”

Ôn Ngôn liếc anh một cái, tắt máy tính thu dọn đồ đạc, cô cũng không nói gì nữa. Lâm Táp là người có lòng tự trọng cao, dù cô có nghe thấy được chút việc của anh, nhưng cũng không thể đối mặt an ủi anh, hơn nữa mâu thuẫn nội bộ trong gia đình người ta, cô cũng không thể chen miệng vào.

Khi cô về nhà đã gần chín giờ, Mục gia đã lên đèn, chắc hẳn Mục Đình Sâm đang ở nhà. Vừa bước vào, Bánh Trôi đã nhào vào trong vòng tay cô, Mạc Ninh đột nhiên từ trong phòng khách đi ra, như ảo thuật đem ra một hộp bánh ngọt nhỏ tỉnh xảo:

“Này, quà cho tăng ca vắt vả.”

Ôn Ngôn cầm lấy bánh ngọt nói cảm ơn cô ấy, Mạc Ninh chậc chậc vài tiếng: “Dẹp đi, tôi cũng chẳng cần cô cảm ơn, tắm rữa chút rồi nghỉ ngơi đi, Đình Sâm hình như đang ở trong phòng đó.”

Ôn Ngôn liếc nhìn lên lầu, tắm rửa ở phòng tắm dưới lầu xong cô mới trở về phòng, vì cô sợ quấy rày Mục Đình Sâm.

Không ngờ hôm nay anh lại ngủ sớm hơn mọi ngày, nằm trên giường thở đều đặn, trông có vẻ như anh đã ngủ.

Cô không khỏi hành động nhẹ nhàng hơn, cần thận nằm xuống phía bên kia giường, ngay lập tức cả thể xác lẫn tinh thần liền thoải mái, nói tăng ca không mệt là giả, nhưng nếu không làm thêm giò, về nhà cô cũng chẳng có việc gì làm, có khi còn cãi vã với Mục Đình Sâm nhiều hơn.

“Mấy giờ rồi?” Mục Đình Sâm thình lình hỏi.

Ôn Ngôn sửng sốt, không phải anh đã ngủ rồi sao? Cô vô thức liếc nhìn thời gian, nói: “Chín giờ năm mươi phút.”

Không khí đột nhiên trở nên yên lặng, Ôn Ngôn chợt phản ứng lại, anh không phải muốn biết thời gian mà là đang trách cô về muộn. Cô có chút chột dạ nên đành kéo Lâm Táp ra làm lá canh: “Thật ra tôi cũng không muốn về muộn như vậy… hôm nay ở công ty tôi nghe thấy hình như Lâm Táp gọi điện thoại cho gia đình anh ấy, nói cái gì bảo anh ấy giao công ty cho anh hai, anh ấy không đồng ý rồi cãi vã với người trong điện thoại, sau đó anh ấy nhờ tôi tìm anh để ký hợp đồng. Từ hôm nay trở đi cả công ty đều bắt đầu tăng ca cả, lúc nào tôi cũng về sớm thì không tốt lắm, tôi cũng là một phần của công ty mà, Lâm Táp cũng rất chăm sóc tôi, anh nghĩ thế nào?”

Mục Đình Sâm không đáp, anh quay lưng về phía cô và không nói gì. Cô thở phào nhẹ nhõm, cơn buồn ngủ ập đến, ngay sau đó cô chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Ôn Ngôn quá giang xe của Mục Đình Sâm đến công ty, cô chưa kịp ngồi xuống thì Trần Mộng Dao đã vội chạy vào: “Tiểu Ngôn, Lâm Táp có ở đây không? Mình có vài hợp đồng ở đây muốn kiểm tra với anh ấy, gáp lắm!”

Bạn đang đọc tại truyen88.net

Ôn Ngôn không biết cô lại giở trò quỷ gì: “Lâm Táp còn chưa tới, cậu chờ một lát đi.”



Trần Mộng Dao liếc nhìn thời gian, bất lực ngồi xuống: “Hôm qua Kính Thiếu Khanh đưa hợp đồng cho mình mà mình quên lấy mát. Hôm nay anh ta cần, mình chỉ đành sáng sớm chạy đến thôi, còn chưa tỉnh ngủ đây này, bình thường thì lúc nào Lâm Táp đến công ty?”

Ôn Ngôn liếc mắt nhìn về phía cửa: “Chắc là sắp tới rồi, bình thường thì Lâm Táp sẽ không đến muộn, cậu chờ chút đi. Mình nói cậu ấy, việc công ty giao mà cậu cũng quên được, may là ở công ty Kính Thiếu Khanh chứ đổi công ty khác thì người ta đã sớm đuổi cậu rồi. Dao Dao này, mắt cậu sắp rơi xuống cằm rồi kìa, có thể chú ý chút không? Cậu còn trẻ, lại còn chưa kết hôn, cũng không nên biến mình thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ chứ, buổi tối đừng làm part time quá muộn nữa.”

Sắc mặt Tràn Mộng Dao có hơi không dễ chịu, cô hoảng hốt sờ má mình: “Thật sao? Mình không còn cách nào mà… Nếu mình không đi làm part time, chút tiền lương ít ỏi kia cũng không thể nuôi sống mẹ mình. Thôi được rồi, đừng nói nữa, nhắc đến mình lại khó chịu.”

Vừa đến tám giờ, Lâm Táp đã bước vào công ty. Trần Mộng Dao vội vàng cầm bản hợp đồng chạy đến nói: “Mau lên, ký cho tôi, tôi phải gửi nó về công ty trước chín giờ cho Kính Thiếu Thanh!” Lâm Táp hơi hoang mang trước sự “tần công” bất ngờ của cô, anh mò mẫm trong túi áo vest nhưng không tìm thấy cây viết, Trần Mộng Dao lấy một cây bút trên bàn Ôn Ngôn đưa cho Lâm Táp: “Mau lên!”

Ngay khi vừa ký xong hợp đồng, Trần Mộng Dao đã chạy đi như một cơn gió, Lâm Táp còn chưa kịp hoàn hồn: “Ôn Ngôn… cô nói xem cô ấy đưa cho tôi ký hợp đồng gì thế? Tôi còn chưa kịp nhìn nữa, sẽ không bị lừa chứ?”

Ôn Ngôn không nhịn được cười: “Thôi đi, làm sao có thể chứ? Bản hợp đồng đó do Kính Thiếu Khanh bảo cậu ấy mang đến đó. Nếu có gì thắc mắc thì anh tìm Kính Thiếu Khanh đi. Tôi làm việc đây, anh cũng đi làm đi.”

Tổng công ty Khải Duyệt, trụ sở Kính gia.

Trần Mộng Dao đưa hợp đồng cho Kính Thiếu Khanh, cô thở hỗn hến, để kịp giờ mà suýt chút nữa cô chạy gần mát nửa cái mạng.

Kính Thiếu Khanh ung dung nhìn cô: “Hình như hôm qua tôi đã đưa cho cô bản hợp đồng này rồi mà nhỉ?”

Trần Mộng Dao có chút chột dạ: “Tôi… hôm qua tôi quên mát… tôi bận quá, không phải đã nhanh chóng đưa kịp lúc cho anh sao? Tôi không làm lỡ chuyện gì cả, chẳng lẽ anh muốn trừ lương tôi?”

Hai tay Kính Thiếu Khanh khoanh trước ngực, đôi chân thon dài vắt chéo lên nhau, bộ dáng hệt như công tử ăn chơi trác táng, khóe miệng anh nở nụ cười như có như không: “Lượng làm việc của nhân viên công ty sao tôi không rõ chứ? Nếu như cô tan làm còn làm thêm thì tôi không ý kiến gì, thế nhưng cô lại để ảnh hưởng đến công việc ban ngày, còn nữa… cô nhìn sắc mặt cô đi, tệ chết đi được, nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa đến 30 tuổi cô đã thành bà dì 40 đấy.”

Trần Mộng Dao bị ảnh đâm: chọc đến đau đớn, cô buồn bực: “Anh tưởng tôi muốn thế ư? Còn có chuyện gì nữa không thưa sếp? Không có thì tôi lui trước.”

Kính Thiếu Khanh nhún vai: “Không có, cô đi đi.”

Khi cô quay lại văn phòng, Trần Mộng Dao nhận được tin nhắn trừ tiền trên điện thoại, tin nhắn báo tài khoản của cô bị trừ tám ngàn tệ, đầu cô gần như nỗ tung, không cần nghĩ cũng biết người tiêu là Giang Linh, tắm thẻ Triển Trì đưa kia đã không còn bao nhiêu tiền, tám nghìn cũng tiêu gần hết sạch! Cô gọi thẳng đến Giang Linh nhưng bà không dám nhận, cúp máy của cô, cô vẫn chưa từ bỏ lại gọi đến, Giang Linh lại trực tiếp tắt nguồn.

Cô suýt nữa tức chết, mỗi ngày cô bạt mạng kiếm tiền nhưng hết lần này đến lần khác bà mẹ mắt não kia của cô lại tiêu xài hoang phí, hoàn toàn xem cô như cái máy ATM rồi, chẳng biết bà có yêu thương gì cô không, ở nhà thì toàn sai bảo cô, cô sắp phát điên đến nơi rồi…

Ngây ngây dại dại đến lúc tan làm, cô nhân lúc mọi người đi khỏi, chạy vào toilet trang điểm đậm lại. Vốn dĩ làm part time thông thường không thể nuôi nổi bà mẹ ăn chơi như vậy, cô còn làm thêm việc đêm, bồi rượu ở phòng đặt riêng, thu nhập cũng khá nhiều, cô không ngờ có một ngày bản thân lại đi đến bước đường này…

Mới vừa đến cổng chính của công ty, xe Kính Thiếu Khanh đột nhiên dừng ven đường: “Cô đi đâu vậy? Tôi tiện đường đưa cô đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi