Ôn Ngôn vẫn luôn giấu Trần Mộng Dao về chuyện của Mục Đình Sâm và Khương Nghiên Nghiên, hiện tại giấu không nổi nữa: “Dao Dao, chuyện này mình biết từ lâu rồi, Khương Nghiên Nghiên có mối quan hệ với Mục Đình Sâm. Anh ta đồng ý với mình sẽ không liên lạc với Khương Nghiên Nghiên nữa, mình cũng không ngờ rằng bọn họ lại lén lút gặp mặt còn lên giọng như Vậy, bây giò Mục Đình Sâm đang đi công tác, đợi anh ta về tớ sẽ tìm anh ta hỏi cho rõ ràng, trước tiên cậu đừng kích động, chuyện này mình có thể giải quyết ổn
thỏa. Đồng ý với mình, đừng gây chuyện.”
Trần Mộng Dao sửng sốt: “Cậu nói chơi cái gì vậy? Tớ nói làm sao Khương Nghiên Nghiên luôn làm khó dễ cậu, hóa ra không phải là bởi vì nguyên nhân gia đình, mà là nhìn trúng người đàn ông của cậu! Cái người Mục Đình Sâm thật là lợi hại quá đi! Lấy chị gái lại còn bao nuôi em gái, trước đây mình chỉ là cảm thấy anh ta đối xử không tốt với cậu cho lắm, không ngờ rằng anh ta là loại người như vậy, sao mà người trên thế giới đều cảm thấy anh ta là người tốt, sao nhân phẩm
của anh ta lại cặn bã như vậy? Quả nhiên đàn ông là một thứ chẳng tốt đẹp gì!”
Ôn Ngôn cảm thấy hơi đau đầu, trong lòng cũng ấm ức không thôi, chỉ có thể nghĩ cách nói lảng sang chuyện khác: “Cái đó… mình đột nhiên nghĩ ra lão Dư đó chắc chắn biết bố mình, cho nên mình hỏi chú Lâm và má Lưu, trước đây họ làm việc cùng với bó mình ở Mục trạch, không ngờ rằng thật sự bị mình hỏi ra, lão Từ tên đầy đủ là Từ Vinh Sinh, trước đây là lái xe cho bố Mục Đình Sâm, hơn nữa mình còn đưa ảnh của Dư Vinh Sinh cho má Lưu và chú Lâm xem, bây giờ có thể khẳng định Dư Vinh Sinh chính là Từ Vinh Sinh, chúng ta bị lừa rồi. Ngày mai tan làm cậu đi cùng mình
đến viện điều dưỡng một chuyến, ngủ sớm đi.”
Lực chú ý của Trần Mộng Dao thành công bị di chuyển: “Thật hay giả vậy? Thật đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu, biết trước như thế này thì trực tiếp hỏi chú Lâm và má Lưu là xong, được rồi, cậu ngủ sớm đi, chuyện này khá là quan trọng, chuyện đó đợi Mục
Đình Sâm trở lại giải quyết saul”
Cúp điện thoại, lúc này Ôn Ngôn hoàn toàn ngủ không
Chương 142: Thiếu Gia Nói Cô Hãy Đợi Đấy. nổi nữa rồi, vừa nghĩ đến Mục Đình Sâm ở chung một
chỗ với Khương Nghiên Nghiên đang làm ra loại chuyện tốt đẹp gì không chừng, trái tim cô giống như là bị ai đó bóp nghẹt lại vậy. Trước đây cô không để ý đến chuyện này, nhưng anh không phải là đã đồng ý với cô rồi hay sao? Tại sao lại nói một đằng làm một
nẻo?
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn gọi điện thoại qua, kết nói rất lâu mới có người bắt máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói lờ mờ của Mục Đình Sâm, như là bị quấy
nhiễu mộng đẹp còn chưa tỉnh ngủ hẳn: “A lô…”
“Anh đang ở đâu?” Ôn Ngôn cố gắng điều tiết lại cảm
xúc của chính mình.
Giọng nói Mục Đình Sâm vẫn rất mông lung: “Đi công tác, ở khách sạn, vừa mới ngủ được một lúc… hai ngày nữa sẽ về, sao nửa đêm nửa hôm lại đột nhiên
gọi điện thoại cho tôi? Có chuyện gì sao?”
Ôn Ngôn cảm thấy anh rất nực cười, cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy bị anh làm tức là loại mùi vị gì:
“Không có chuyện gì, cúp máy đây.”
Nói xong cô liền trực tiếp ngắt điện thoại. Vốn dĩ cô
cho rằng cô sẽ cáu kỉnh gắt gỏng chất vấn anh một trận, hoặc là trực tiếp mắng thẳng mặt anh, không ngờ rằng phút cuối cùng cô lại thốt ra một câu vô thưởng
vô phạt như vậy.
Có lẽ là bởi vì cô cảm thấy bản thân không có tư cách
đó, lấy cái gì để chất vấn anh?
Sáng sớm ngày hôm sau, điện thoại Mục Đình Sâm gọi đến còn đúng hơn cả đồng hồ báo thức, vốn dĩ cô ngủ không ngon, lúc này muốn dậy, nghĩ đến chuyện
hôm qua, cô trực tiếp từ chối cuộc gọi rồi tắt máy.
Đợi cô đánh răng rửa mặt xong xuôi xuống lầu ăn sáng, Lâm quản gia vội vàng tiến lên nói: “Phu nhân, thiếu gia gọi điện thoại về hỏi cô tại sao không nghe
còn tắt máy…”
Cô thế mà lại quên mắt điều này, cô không nghe điện thoại, anh còn có thể gọi về số máy bàn. Cô không vui
nói: “Thế này còn chưa đủ rõ ràng sao? Cháu chính là
không muốn nghe điện thoại từ anh ta! Cháu đói rồi,
ăn sáng thôi!”
Lâm quản gia một hồi không nói gì, liền theo sau thấp giọng nói: “Phu nhân… điện thoại vẫn chưa ngắt kết
nối…
Cả người Ôn Ngôn cứng đờ, cô hiểu rõ thuộc tính của điện thoại trong nhà, nói cách khác, lời cô nói ban nãy rất có khả năng Mục Đình Sâm đã nghe thấy hết rồi. Nhưng cô không chột dạ: “Anh ta nghe được thì đã
làm sao? Cháu đang bận.”
Lâm quản gia đáp lại, một lần nữa cầm điện thoại lên nói thầm với Mục Đình Sâm vài câu rồi cúp máy. Ôn Ngôn ngồi ở trước bàn ăn ăn cháo, trong lòng có chút
không nỡ: “Chú Lâm, anh ta nói gì với chú vậy?”
“Thiếu gia nói cô hãy đợi đấy…” Chú Lâm trả lời một
cách trịnh trọng.
“Đợi thì đợi… ai sợ ai chứ?” Lúc nói lời này, sự chột dạ làm cô húp liền mấy ngụm cháo, mí mắt cũng theo đó giật máy cái.
Buôi chiêu hêt giờ làm, cô hẹn Trân Mộng Dao cùng đi đến viện điều dưỡng đó một lần nữa, vừa đi tới cửa phòng Dư Vinh Sinh, liền nhìn thấy một bác gái đang dọn dẹp vệ sinh, cửa phòng mở rộng ra, bên trong
không một bóng người!
Trần Mộng Dao vội vàng hỏi: “Dì ơi, người ở bên trong đâu? Dư Vinh Sinh đâu?”
Bác gái dừng lại nhìn bọn họ: “Đi rồi, sáng sớm hôm
nay người nhà đến làm thủ tục rồi.”
Điều này đối với Ôn Ngôn mà nói như là sắm sét giữa
trời quang: “Đi rồi, đi đâu chứ?”
Bác gái lắc lắc đầu: “Cái này tôi không rõ, nghe nói không phải là chuyển viện gì gì đó, chỉ là làm thủ tục xuất viện. Cái người Dư Vinh Sinh này ở đây 3 năm rồi, ông ta mắc bệnh ung thư, lúc mới đến nói là làm phẫu thuật có khả năng bình phục, dường như là người nhà không cho làm phẫu thuật, sợ gặp nguy
hiểm, liền một mực ở đây dưỡng bệnh, sống được
ngày nào hay ngày ấy, cũng không biết bây giờ có
phải là đột nhiên nghĩ thông rồi muốn làm phẫu thuật hay không, nhưng cũng vô dụng thôi, trì hoãn lâu như
vậy sớm không chữa được nữa rồi.”
Ôn Ngôn có chút đứng không vững, dựa vào tường ổn định lại thân hình: “Dì… người nhà ông ấy dì đã
từng gặp qua chưa? Trông như thế nào?”
Dường như bác gái có ấn tượng rất sâu với người nhà Dư Vinh Sinh: “Là một chàng trai trẻ, trông rất đẹp trai, dáng người lại cao, mỗi lần đến đều mặc tây trang, vừa nhìn liền biết không phải là dạng tầm thường, đồ mang đến đều là tốt nhất, cô xem cách sắp xếp phòng bệnh cho Dư Vinh Sinh là biết rồi, đều là những thứ tốt nhất, Dư Vinh Sinh này đúng là có phúc, con trai hiếu thuận, không ngờ rằng ông ta trông
rất bình thường, con trai lại đẹp trai như vậy.”
Điểm này có sự chênh lệch rất lớn với những gì mà Ôn Ngôn biết, rõ ràng lúc Dư Vinh Sinh này rời khỏi Mục trạch vẫn chưa lập gia đình, lầy đâu ra đứa con trai lớn như vậy? Cứ coi như là tính toán đâu ra đấy,
sau khi rời khỏi Mục gia lấy vợ sinh con, đứa trẻ cũng
không quá mười mấy tuổi, còn chưa trưởng thành.
Cô mơ hồ cảm thấy việc Dư Vinh Sinh rời khỏi đây có liên quan đến việc cô năm lần bảy lượt đến thăm, ông ta đang trốn cô! Một người sắp chết, còn có bí mật gì không thẻ nói ra? Tại sao cô có gắng đi tới bước này, vẫn còn muốn cô hi vọng rồi lại thất vọng, cả đời còn
lại không được yên lòng?
Trần Mộng Dao cũng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ trở nên như vậy: “Vậy… dì, nếu như Dư Vinh Sinh và người nhà ông ta đến đây một lần nữa, phiền dì báo cho chúng con một tiếng, dì ghi lại số điện thoại của con, điều này đối với chúng con mà nói rất quan trọng.”
Bác gái trái lại rất nhiệt tình, vui vẻ lưu số điện thoại
của Trần Mộng Dao. Mong độc giả ủng hộ team truyen
bằng cách truy cập trang truyen88.net để đọc nhé. Chúc các
bạn đọc truyện vui vẻ.
Đi từ viện điều dưỡng ra, Ôn Ngôn gọi điện thoại cho thám tử tư: ‘Dư Sinh Vinh ở viện điều dưỡng, sáng sớm hôm nay ông ta đã làm thủ tục rời đi, trước mắt không biết đi đâu, mau chóng giúp tôi điều tra ông ta
bị đưa đi đâu rồi. Theo những gì mà tôi biết, luôn ở
viện điêu dưỡng thăm nuôi ông ta là một người đàn ông trẻ, trông rất đẹp trai, dáng người khá cao, có vẻ như điều kiện kinh tế cũng không tồi, cũng là người trực tiếp đảm nhiệm viện phí của Dư Vinh Sinh, nhưng không chắc là con trai ông ấy, có thể bắt tay vào tìm kiếm từ đây. Bất luận mắt bao nhiêu tiền, nhất định
phải giúp tôi điều tra raI”