NHÀ CÓ MANH THÊ CƯNG CHIỀU

Thái độ của Khúc Thanh Ca rất kiên định: “Con sẽ không phạm như thế sai lầm, có anh ấy là đủ rồi. Đêm nay con sẽ lưu lại, ngày mai lại trở về chuẩn bị áo cưới, mẹ, đợi chút nữa mẹ và bố về, không cần lo lắng cho con, con ở lại bồi dưỡng tình cảm với anh ấy.”

Mẹ Khúc liền nhẹ gật đầu: “Được rồi, nhớ kỹ, không nên một mực nghe theo Diệp Quân Tước, con họ Khúc, bất cứ lúc nào, đều phải bảo trì thanh tỉnh, nếu có ngày mỗi người một ngả, con phải hướng về nhà mẹ đẻ.”

Khúc Thanh Ca không thích nghe loại lời này, thật giống như thật là một trận giao dịch vậy, cô ta nhíu nhíu mày: “Con biết rồi… Đừng nói nữa.”

Mục trạch.

Mục Đình Sâm nhìn tin tức trêи điện thoại liên quan đến Diệp gia, giống như có suy nghĩ gì đó, Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử tiến đến: “Diệp Quân Tước sắp kết hôn, trước đó đầy tháng của Tiểu Đoàn Tử anh ta có đem đến một phần lễ, chúng ta cũng nên biểu thị một chút, có qua có lại.”

Mục Đình Sâm ngước mắt nhìn cô, đưa tay nhận lấy Tiểu Đoàn Tử: “Anh đang suy nghĩ quà đáp lễ gì là tương đối phù họp, giá trị nhất định phải tương đồng hoặc tốt hơn quà cậu ta đã tặng, cậu ta tặng một căn biệt thự, chắc mình cũng nên tặng một căn giá trị cao hơn chút đi, hôn lễ cũng không cần đi, dù sao lúc trước cậu ta cũng không tham dự tiệc đầy tháng của Tiểu Đoàn Tửu, tên này… vẫn là đừng có gặp mặt thì tốt hơn.”

Ôn Ngôn cũng nghĩ thế: “Nghe nói Diệp gia vốn liếng không sạch sẽ, thủ đoạn rất ác độc, chúng ta làm ăn dàng hoàng, không phải người cùng đường, không nên quá thân thiết.

Thân thể Mục Đình Sâm cứng đờ, trước đó, gia sản Mục gia…

cũng không tính sạch sẽ, lời của Ôn Ngôn, giống như chọc đúng chỗ đau của anh.

Ôn Ngôn hình như cũng nhận ra mình nói sai chỗ nào, lập tức chuyển chủ đề: “Trước đó Diệp Quân Tước cảnh báo Dao Dao cần thận một chút, tối hôm qua còn bị người để mắt tới, hôm nay hình như khôi phục bình thường, em cũng bị dọa đến quá sức, không biết tình huống như thế nào. Diệp Quân Tước kết hôn, Dao Dao dự định tặng anh ta một bức tranh làm lễ, hỏi bố của Kính Thiếu Khanh, khoan hãy nói tranh của nghệ thuật gia rất đáng tiền, độc nhất vô nhị, cũng không biết khi Kính Thiếu Khanh biết chuyện này sẽ không vui hay không?”

Mục Đình Sâm nói vô cũng chắc chắn: “Có.”

Ôn Ngôn có chút cạn lời, cô tùy miệng nói như thế… xem ra đêm nay Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao còn cãi nhau dài dài.

Không ngoài dự liệu, lúc này, trong biệt thự Bạch Thủy Loan, Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao lại huyên náo giương cung bạt kiếm. Trần Mộng Dao không có cảm thấy mình sai: “Em đưa bức tranh thì thế nào? Cái này gọi có qua có lại, là quan hệ rất bình thường, anh làm gì lại phải tức giận? Giận em không trả tiền cho bố anh sao? Là bố anh không muốn! Em đồng ý với anh sẽ không liên hệ cùng Diệp Quân Tước nữa, đây chính là một lần cuối cùng, anh ấykết hôn, em tặng quà, dấu chấm hoàn mỹ, phân rõ giới hạn, đừng có nói cái lý lẽ của anh với em, em không muốn nhìn sắc mặt anh mà nói chuyện đâu!”

Kính Thiếu Khanh ngồi trêи ghế sofa, cố gắng kiềm chế vẻ tức giận: “Cậu ta kết hôn em tặng quà, không sợ cậu ta cảm thấy em không nỡ sao? Đồng ý không liên hệ nữa, còn đưa quà cái gì, đừng nói cái gì một lần cuối cùng, anh không tin. Em muốn anh và người con gái nào khác đoạn tuyệt quan hệ, anh đều phủi sạch không còn dấu vết, làm sao đến lượt em lại không làm được? Có khó như vậy sao?”

Trần Mộng Dao tức giận đến ngực thở phập phồng: “Quan hệ của anh với mấy người con gái kia đều là không đúng đắn, em đây là quan hệ bạn bè bình thường, có thể giống nhau sao?

Thật sự là sớm muộn gì em cũng bị anh làm tức chết, thực sự không thể tỉnh táo một chút sao? Em về nhà mẹ ở hai ngày, có thông báo điều chuyển em sẽ trở lại công ty làm, nhớ kỹ báo cho em một tiếng! Em cũng không trông cậy vào cái chức phó giám đốc kia của tổng công ty, anh tùy tiện sắp xếp cho em một chức vị là được rồi.”

Đột nhiên điện thoại Kính Thiếu Khanh không đúng lúc vang lên, anh hít sâu một hơi, bình phục một chút tâm tình, mới nhân hạ nút trả lời, ban đêm tĩnh mịch, cho dù không có mở khuếch đại âm thanh, âm thanh của Lê Thuần vẫn lớn như vậy: “Thiếu Khanh, em tìm anh có việc, có tiện ra ngoài một chút không?”

Trần Mộng Dao vừa giống như mèo xù lông, bây giò lại yên tĩnh trở lại.

Kính Thiếu Khanh không nghĩ là Lê Thuần gọi tới, bởi vì là số lạ, anh đạm mạc nói: “Không tiện.”

Sau đó quả quyết cúp điện thoại.

Trần Mộng Dao giống như cười mà không cười hỏi: “Không phải anh nói cùng người phụ nữ khác đã phủi sạch quan hệ rồi sao? Đây chính là cách anh phủi sạch quan hệ hả? Vả mặt à?

Mặt đau không? Còn Thiếu Khanh thân thiết như vậy, em còn chưa gọi anh như thế bao giờ.”

Kính Thiếu Thanh vô cùng bát đắc dĩ: “Đừng có gom đũa cả nắm thế được không? Anh không có liên lạc với cô ta, là cô ta đột nhiên tìm anh, không phải anh cũng từ chối rồi sao? Được rồi, chúng ta tính hòa nhau, không cần bàn lại những cái chuyện bực mình kia nữa, lần này kết hôn đưa quà xong, anh không hi vọng thấy em có bắt kì liên hệ gì với Diệp Quân Tước nữa, anh cũng sẽ không gặp mấy người con gái có quan hệ không rõ ràng nữa, OK chứ? Còn có, anh cảm thấy chuyện em mang thai nên nói cho mẹ anh biết, hôn sự của chúng ta cũng nên đưa vào danh sách quan trọng, chuẩn bị sớm một chút.”

Trần Mộng Dao tức giận nói: “Ai nói em muốn kết hôn với anh?

Anh nói thì liền tính sao? Anh muốn cưới, bà đây còn chưa muốn gả đây… em sợ anh đoản mệnh!”

Kính Thiếu Khanh không để ý cô oang oang cái gì, gửi cho Hạ Lam một tin nhắn: “Mẹ, Dao Dao mang thai.”

Trần Mộng Dao hậu tri hậu giác(*) kịp phản ứng, vội vàng tiến lên nói: “Anh gửi tin nhắn cho dì rồi? Có phải hay không? Cho em xem một chút! Đừng gửi, đợi chút đã! Bọn họ mà biết là em không có chút an tĩnh nào nữa rồi!”

() Quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm Kính Thiếu Khanh đưa di động gio lên cao cao, một cái tay ấn lấy bờ vai của cô: “Đã gửi, không kịp nữa rồi.”

Cô không tin, nhất định phải xem rõ ngọn ngành, cả người dạng chân trêи đùi anh, cực lực đưa tay đi đoạt. Kính Thiếu Khanh chỉ cảm thấy một mảnh mềm mại dán trêи mặt mình, hô hấp, đều là hương thơm của cô, anh vừa không chú ý, điện thoại liền bị cô lấy mắt.

Cô nhìn kĩ tin nhắn vừa gửi, vội vàng gõ vài chữ gửi đi: “Con đùa thôi.”

Còn chưa kịp gửi đi, cả người đột nhiên bị áp đảo lên ghế sofa, cô kinh ngạc nhìn biểu cảm của Kính Thiếu Khanh, cũng quên không gửi tin nhắn đi: “Anh… làm gì?”

Anh không nói chuyện, cúi đầu hôn xuống môi cô.

Nhịp tim Trần Mộng Dao lập tức bị trễ nửa nhịp, lập tức đưa tay vòng lấy cổ của anh, chủ động đưa sâu hơn. Đại đa số đàn ông ở thời điểm này tay đều không thành thật, anh cũng giống vậy, ngay lúc hô hấp hai người đang hô hấp khó khăn, Hạ Lam gọi điện thoại qua.

Kính Thiếu Khanh kịp thời dừng lại, đứng dậy nghe: “Mẹ.”

Hạ Lam rất là vui vẻ: “Con nói thật? Dao Dao mang thai?

Nhanh như vậy sao? Chuyện khi nào? Ôi, con nói sớm đi, lần trước con bé về nhà mẹ còn chê bụng thịt nhỏ, hóa ra là mang thai, các con bây giờ ở đâu thế? Mau đem con bé mang về dưỡng thai, đừng để con bé tiếp tục công việc, mệt mỏi như vậy, mang con bé sang đây để mẹ tự tay chăm sóc! Để con chăm sóc mẹ không yên tâm!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi