NHÀ CÓ TÀ PHU

Thính Phong lâu tìm hiểu tin tức không gì không làm được. Chuyện này tuy chỉ là nghe giang hồ đồn nhưng cũng có đến hơn nửa là sự thật.

Tô Thanh Vũ ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn vài tờ tư liệu trong tay, thật lâu sau không nói gì.

Nàng không nói lời nào, Phong Thiếu Tuyên ngồi ở bên kia bàn cũng không mở miệng. Đằng sau đó, tâm tình của hắn so với muội muội cũng không tốt hơn là bao.

Tưởng thành toàn, kết quả ngược lại lại hại nàng.

Không biết qua bao lâu, Tô Thanh Vũ bỗng dưng phát ra một tiếng cười khé, cầm tờ giấy trong tay ném lên bàn: “Đại ca, trực giác của ta quả nhiên là chính xác.”

“Cái gì?”

“Ta vẫn cho rằng Tư Đồ Đấu cùng Liễu Thanh Lam có quan hệ gì đó, sự thật chứng minh ta đoán không có sai. Bọn họ dĩ nhiên là anh em bà con với nhau.” Cuối cùng vẫn là nàng tự mình kiểm chứng cái tin tức kinh người này! Tư vị trong lòng thực phức tạp khôn kể.

Nàng muốn làm rõ ràng, suy nghĩ cẩn thận rất nhiều sự việc, Tư Đồ Đấu có lẽ chưa từng xem nàng như một quân cờ, bởi vì lúc trước hắn cũng không biết thân phận của nàng. Cho dù đã biết thân thế của nàng, cũng không biết nàng cùng Cẩm Tú điện có quan hệ, sau khi xác định nàng cùng Cẩm Tú điện có quan hệ thì nàng đã sớm tiêu thất.

Nhìn nụ cười trên mặt nàng, Phong Thiếu Tuyên không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng: “Vũ nhi, không muốn cười thì đừng gượng ép mình nở nụ cười.”

“Vì cái gì không thể cười? Ta hiện tại còn muốn cười to hơn cơ. Tưởng cũng biết, bình thường như ta thì sao có khả năng sẽ có người thích chứ?” Ngay cả mẫu thân Tư Đồ Đấu cũng không tin hắn thích nàng. Là do Tư Đồ Đấu che dấu rất thành công, hay là mẫu thân hắn không hiểu chính đứa con của mình?

“Có!” Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng hắn xác định Liễu Thanh Lam đối với muội muội hắn là thật tâm. Mà Tư Đồ Đấu đối với nàng cho dù không phải thập phần thiệt tình thì cũng có ít nhất năm phần tình ý trong đó. Muội muội hắn tuy rằng tướng mạo bình thường, nhưng nếu ở gần nhau về lâu về dài, muốn hâp dẫn người khác cũng không phải là chuyện khó.

Tô Thanh Vũ khó hiểu nhìn đại ca: “Ca, xưng bá giang hồ thì có cái gì tốt? Vì cái gì từ xưa tới nay có nhiều người muốn nhất thống võ lâm, duy ngã độc tôn như vậy?” Vì một dã tâm, hơn mười năm cũng chỉ như một ngày đi kinh doanh, thậm chí có thể lợi dụng, chà đạp cảm tình của người khác. Người như vậy có đáng để chờ mong không?

Phong Thiếu Tuyên lắc đầu: “Người hỏi ta cũng bằng thừa. Bởi vì ta chưa bao giờ cho rằng xưng bá giang hồ có cái gì tốt, bát quái giang hồ đối với ta mới là hấp dẫn nhất.”

Nàng không khỏi mỉm cười: “Nói cũng đúng, quả thật đại ca không có cái ham muốn đấy.”

Phong Thiếu Tuyên nhìn tờ giấy kia, nhịn không được thở dài: “Đứng đầu hai phái chính tà đều liêu thủ, giang hồ nhất thống quả thật không còn là việc khó, một thế hệ cung chủ U Minh cung quả là tâm cơ thâm trầm không thể xem thường.”

Tô Thanh Vũ cũng thở dài: “Mẫu thân của Tư Đồ Đấu lại là truyền nhân của U Minh cung, giang hồ quả nhiên là rất nhỏ bé a.”

“Đây là số mệnh của giang hồ.”

Nàng gật gật đầu: “Phải a, ân oán một thế hệ lại truyền xuống thế hệ sau, tiền nhiệm điện chủ ra tay, ta nay kế nhiệm điện chủ liền phụ trách xử lý hậu sự.”

“Năm đó đều nói cung chủ cùng nữ nhân của U Minh cung đều đã chết, không nghĩ tới là vẫn còn một đôi tỷ muội sống sót.” Phong Thiếu Tuyên nói ra điều bí mật vẫn được che dấu bấy lâu nay.

Tô Thanh Vũ cảm khái: “Càng làm cho người ta không thể tưởng được là, hai tỷ muội đó đã khổ tâm chuẩn bị kỹ đến mức độ này, phân ra gả cho người của hắc bạch lưỡng đạo, kiên nhẫn chờ đợi vài chục năm, tất cả chỉ vì hoàn thành di chỉ của phụ thân các nàng, nhất thống giang hồ.”

Tâm cơ như vậy quả khiến người ta không thể không bội phục, nhưng cũng làm cho huynh muội bọn họ cảm thấy thật sự là quá rỗi hơi.

Ở phương diện nào đó, huynh đệ bọn họ vẫn cực kỳ giống nhau, đối với giang hồ chỉ có hứng trí bàng quan đứng ngoài, không thích tham dự náo nhiệt, có thể xem diễn nhưng tuyệt không diễn trò.

Nhìn nhau trầm mặc một lát, Phong Thiếu Tuyên mở miệng hỏi thẳng: “Kế tiếp ngươi tính làm sao bây giờ?”

“Trở về.”

Hắn như thế nào cũng không nghĩ muội muội sẽ nói ra một câu vô trách nhiệm như thế, cứng họng hồi lâu rồi mới nói: “Ngươi nhưng là đương nhiệm điện chủ của Cẩm Tú điện a.” Nàng phải có trách nhiệm đối với giang hồ a.

Tô Thanh Vũ giảo biện: “Tiền nhiệm điện chủ không phải đợi đến thời điểm không thể nhịn được nữa, giang kì quần hùng bất bình mới ra tay sao? Làm truyền nhân của hắn, lần này cứ chờ thời đến thời điểm giang hồ nhân sĩ bất bình rồi ra tay mới hợp lẽ thường.”

Phong Thiếu Tuyên nghe vậy, nhất thời nghẹn lời không biết nói gì.

Nàng cười cười, đưa tay cầm lên vài tờ giấy, hai tay chà xát một hồi, trang giấy liền hóa thành tro tàn bay xuống.

“Bí kíp thường đều là đả thương người như vậy.” Nàng thở dài đứng dậy, đi ra khỏi cửa trước. Có một số việc kiểm chứng xong, chung quy có lưu lại trong sử sách giang hồ không thì phải là chuyện của đại ca nàng. Những gì nàng có thể làm cũng đã làm rồi, nên rời đi thôi.

“Vũ nhi …”

Tô Thanh Vũ không quay đầu lại mà chỉ phất tay: “Ta không sao. Ít nhất thì đứa nhỏ trong bụng ta là chân thật, như vậy đã đủ lắm rồi.”

Phong Thiếu Tuyên chỉ có thể nhìn muội muội biến mất ngoài cửa. Nếu chân tướng sự thật đúng như những gì nàng nói thì thật đáng tiếc. Hắn biết vẻ mặt muội muội giống như không có chuyện gì nhưng thật ra là che dấu chua xót cùng thống khổ trong sâu thẳm tâm hồn. Đến cuối cùng, đứa nhỏ có thể lưu lại hay không hắn cũng không dám xác định.

o0o

Phong Thiếu Tuyên thực phiền não!

Bởi vì hắn có một muội muội vô trách nhiệm, một mình bỏ trốn, đem mọi phiền toái đều để lại hết cho hắn.

Giang hồ đã muốn loạn lắm rồi, hiện tại tổng bộ Thính Phong lâu chỗ hắn còn loạn hơn.

Thân thủ nhu nhu huyệt thái dương, hắn nhìn người như không có việc gì lại giống linh hồn đeo bám sau lưng hắn mà thở dài: “Tư Đồ giáo chủ, chuyện mà ngươi hiện tại phải làm không phải là ở chỗ của ta ngồi uống trà.”

Tư Đồ Đấu cầm bát trà đang có mấy lá trà nổi bồng bềnh lên, thưởng thức hương trà một hồi rồi nói: “Ta chỉ là một người rảnh rỗi đã rời khỏi giang hồ thôi, những chuyện này đâu có quan hệ gì đến ta.”

Phong Thiếu Tuyên xoay mình, gân xanh đã nổi đầy trên trán: “Nơi này của ta cũng không phải là viện dưỡng lão cho người giang hồ.”

“Phong cảnh Dương Châu cũng không tệ lắm.” Tư Đồ Đấu nói cực kì nhẹ nhàng bâng quơ, khuôn mặt âm nhu tuấn mỹ được ánh dương sáng ngời ngoài cửa sổ chiếu vào lại tỏa ra một vầng sáng nhu hòa, càng làm cho hắn thêm mị hoặc lòng người.

Phong Thiếu Tuyên ánh mắt lóe lóe, oán  hận bỗng từ đâu lại dâng lên. Một nam nhân xinh đẹp gần như là yêu nghiệt như hắn lại suốt ngày theo sau hắn, thê tử hắn oán hận cũng là điều hiển nhiên.

“Ta đã nói rồi, ta không tìm thấy nàng.” Hắc cực kì bất đắc dĩ, không phải hắn không muốn cố hết sức, mà là bất lực a!

“Nếu ngay cả Phong Đại Thiếu tì khắp nơi cũng không thấy nàng, ta lại càng không thể làm được.”

“Một người vốn có ý định tránh mặt ngươi, muốn tìm cũng không phải chuyện dễ dàng.”

“Cho nên ta mới đến tìm ngươi a.” Tư Đồ Đấu nói như thể đó là điều đương nhiên.

Phong Thiếu Tuyên nhịn không được cười khổ: “Vấn đề là ta cũng không tìm thấy a.”

Tư Đồ Đấu vẻ mặt vi liễm: “Ngươi là đại ca của nàng, ít nhất nàng sẽ không trốn ngươi.” Việc này thật khiến tâm hắn cảm thấy đau đớn.

Hắn thật sự không hiểu, nàng vì sao lại đột nhiên biến mất không thấy?

Phong Thiếu Tuyên lắc đầu thở dài: “Sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc trước còn làm như thế?”

Tư Đồ Đấu trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi hỏi: “Nàng đến tột cùng vì sao lại tránh ta?”

“Ta cứ nghĩ ngươi sẽ không hỏi.”

“Ta cũng nghĩ chính mình sẽ không hỏi.”

“Nhưng ngươi đúng là vẫn hỏi.” Phong Thiếu Tuyên thở dài.

Hắn nhìn bát trà trong tay, im lặng một lát rồi mới nói: “Ta sợ không hỏi thì vĩnh viễn sẽ không tìm được nàng.”

“Kỳ thật cho dù ngươi hỏi, nàng đã muốn không gặp ngươi thì ngươi tìm được cũng vô dụng.” Cho dù tìm được người, nhưng tâm đã không còn thì phỏng có ích gì?

“Chuyện đó khôgn cần ngươi nói cho ta biết.”

Phong Thiếu Tuyên tự thấy mất mặt sờ sờ cái mũi: “Quan hệ của ngươi cùng Liễu Thanh Lam nàng đã biết, hơn nữa đã gặp qua mẫu thân của ngươi.” Hăn chỉ có thể nói vậy thôi.

Tư Đồ Đấu âm thầm trầm ngâm, thì ra là nàng có lên núi, nhưng lại không ai phát hiện ra nàng. Có thể được xưng là Thính Phong lâu chấn lâu chi bảo, nàng nhất định phải có chỗ hơn người, bản sự tìm hiểu tin tức cũng không phải là hư danh.

Như vậy, nàng rốt cuộc biết được bao nhiêu? Hắn không biết, lại phi thường sợ hãi rằng nàng bởi vậy mà hiểu lầm hắn.

Phong Thiếu Tuyên nhìn vẻ mặt phức tạp của hắn, không khỉ thở dài: “Ngươi là thật tâm yêu nàng đi.” Sự thật bày ra trước mắt, nam nhân này yêu muội muội hắn, nếu không sẽ không lựa chọn ẩn lui phía sau giang hồ.

“Nàng quả nhiên vẫn là hiểu lầm.” Thanh âm Tư Đồ Đấu rất thấp, tựa như chỉ là những lời vô nghĩa. Lần đó hắn nói với mẫu thân chỉ là khẩu không đúng tâm, nếu nàng thật sự nghe được thì rất có thể đã hiểu lầm hắn.

Người trong cuộc thì thường không rõ thế cục ván cờ, mà nàng hiện tại lại đối với hắn hữu tình nên càng dễ hiểu lầm. Trong khoảng thời gian ngắn, Tư Đồ Đấu không biết nên vui hay buồn.

“Loại chuyện này rất dễ khiến người ta hiểu lầm a1” Phong Thiếu Tuyên mang theo một chút đồng tình nhìn hắn.

“Chuyện này xem ra vẫn phải để ta tự mình đi giải quyết.” Đã biết nguyên nhân, Tư Đồ Đấu đứng dậy đi ra ngoài.

Thấy ôn thần phải đi, Phong Thiếu Tuyên nhịn không được đưa tay lau mồ hôi trên mặt: “Tư Đồ giáo chủ đi thong thả, thứ cho tại hạ không tiễn.”

“Không cần đưa tiễn.” Hắn đột nhiên dừng lại xoay người.

Phong Thiếu Tuyên hoảng sợ, tưởng rằng hắn muốn thay đổi ý định.

Tư Đồ Đấu lại nói: “Nếu không ta lại nghĩ lâu chủ muốn ta lưu lại thêm vài ngày.”

Lúc này, Phong Thiếu Tuyên nói rất rõ ràng: “Tạm biệt, không tiễn.”

o0o

Mặc kệ trên giang hồ phong vân quỷ quất như thế nào, tựa hồ đều không ảnh hưởng gì đến Cẩm Tú điện sâu trong Lư Sơn. Nơi này vẫn như cũ yên tĩnh mà an tường.

Có lẽ, duy nhất không an bình chỉ có chủ nhân nơi đây.

“Điện ngủ, ngươi vẫn là nên ăn một ít đi.”

“Không có khẩu vị, trước cứ đem xuống đi.”

Thị nữ nhìn về phía cửa sổ, thấy thân ảnh kia gầy càng thêm gầy, gần đây trên mặt luôn lộ vẻ lo lắng, nhịn không được lại khuyên nhủ: “Ăn thêm một chút đi. Cho dù ngài không đói bụng, cục cưng trong bụng ngài cũng cần ăn a.”

Tô Thanh Vũ chậm rãi xoay người lại, nhìn cái bụng đã hơi nhô lên, lắc đầu thở dài: “Đứa nhỏ này cũng đủ đáng thương, ăn bao nhiêu phun bấy nhiêu. Còn tiếp tục như vậy, ta chỉ sợ đến lúc sinh ra nó sẽ thành một tiểu oa nhi gầy trơ cả xương mất.

Thị nữ lại cố sức thuyết phục: “Cho nên điện chủ mới càng phải không ngừng ăn a! Như vậy thì chung quy vẫn ăn được một ít vào bụng.”

Tô Thanh Vũ nghe vậy bật cười: “Ta đây chẳng phải trư, suốt ngày chỉ biết ăn là ăn.”

Thị nữ che miệng cười trộm.

“Bảo phòng bếp làm cho ta chút cháo hoa đi.”

“Nô tì tuân mệnh.”

“Ừm!”

Trong phòng lại chỉ còn một mình Tô Thanh Vũ, nàng tiếp tục nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Nàng biết giang hồ nhất định không yên ổn, cũng biết trưởng lão bọn họ vì muốn nàng an tâm dưỡng thai nên che giấu một số việc. Nhưng nàng cũng biết vẫn chưa có đại sự gì xảy ra. Nếu thật vậy thì cho dù điện chủ như nàng không thể sử dụng võ công cũng cần phải ra mặt.

Cái đó gọi là người có tên, cây có bóng.

Vẻ mặt Tô Thanh Vũ hiện lên một chút buồn bã. Trong bụng vì không lưu lai được chút gì nên người cũng ngày một gầy đi, người trong điện cũng càng ngày càng lo lắng cho nàng hơn.

“Điện chủ.”

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ phía hành lang thì thấy xuất hiện đại trưởng lão, không khỏi cười đáp lại: “Đại trưởng lão.”

“Điện chủ gần đây khí sắc kém, hãy để lão hủ bắt mạch rồi khai mấy toa thuốc bổ.”

“Trưởng lão muốn vào sao?”

“Không cần phiền toái.” Đại trưởng lão đi đến trước cửa sổ, đưa tay: “Điện chủ.”

Tô Thanh Vũ cười vươn tay để hắn bắt mạch.

“Điện chủ nếu an tâm tĩnh dưỡng, dẹp bỏ mọi phiền muộn nỗi lòng, thai nhi tất sẽ an ổn.”

Nàng cười mà không nói.

Đại trưởng lão nhịn không được mà nói thẳng: “Thứ cho lão nói thật với điện chủ, Tư Đồ Đấu sớm đã ra khỏi giang hồ, hồi Lư Sơn đã nhiều ngày rồi. Lần này về đây, hắn suốt ngày chỉ ở trong trúc ốc trên đỉnh núi thổi tiêu tự tiêu khiển thôi.”

Nàng không hề trầm mặc: “Trưởng lão muốn nói cái gì?”

Hắn vuốt vuốt chòm râu dài, tự ái cười nói: “Điện chủ hay là đi đi lại lại vài nơi đi. Phụ nữ có thaicần hoạt động một chút, đối với thai nhi trong bụng cũng là có lợi.”

Tô Thanh Vũ nghe thấy thế bật cười: “Ta gần đây không muốn đi ra ngoài.”

“Tất cả cứ để thuận theo tự nhiên, những chuyện đã qua rồi thì không nên lo lắng nữa, bởi lo lắng là vô ích.”

“Ta quả thật không muốn đi đâu, là trưởng lão nghĩ nhiều rồi.”

Vậy mới nói, nên làm như thế nào, tất cả đều tùy nàng quyết định. ‘Nếu là vậy thì lão hủ cáo lui. Ta sẽ bảo hạ nhân đưa thuốc đến cho điện chủ.”

“Làm phiền trưởng lão.”

“Đây là phần việc của lão hủ.”

Tuy rằng nàng nói với đại trưởng lão không muốn đi đâu, nhưng vài ngày sau, Tô Thanh Vũ vẫn ở trong bóng đêm dày đặc xuất hiện trước trúc ốc.

Nàng từng bước đến gần trúc ốc, bốn bề thực im lặng, lòng của nàng cũng thực bình tĩnh.

Vậy mà khi cửa trúc ốc bỗng nhiên mở ra, thân ảnh màu đen quen thuộc ánh vào trong mắt, tâm bình tĩnh bất chợt lại nổi lên gợn sóng.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người cứ như vậy mà nhìn, cái gì cũng chưa nói,  cái gì cũng chưa làm.

Hồi lâu sau, khi hai người gần như sắp hóa thành tượng đá thì rốt cuộc cũng có người đánh vỡ trầm mặc.

“Nàng gầy đi nhiều.” Nghe ra trong thanh âm khàn khàn của Tư Đồ Đấu mang theo một chút áp lực cùng lo lắng.

Tô Thanh Vũ cười nói: “Gần đây thân mình không thoải mái, khẩu vị kém nên có gầy đi một chút. Kỳ thật cũng không có gì đáng ngại.”

“Ban đêm trời lạnh, sao không mặc thêm áo rồi mới ra ngoài.” Nhìn nàng một thân quần áo đơn bạc, hắn không khỏi nhíu mày.

Tô Thanh Vũ không cho là đúng: “Chúng ta đều là người tập võ, thời tiết như bây giờ không đáng ngại.”

Tư Đồ Đấu không nói gì thêm, trực tiếp xoay người đi vào trúc ốc lấy ra một kiện óa choàng khoác lên người nàng, nàng cũng không cự tuyệt.

“Nàng tới là có chuyện muốn nói với ta sao?”

Tô Thanh Vũ lắc đầu: “Ta chỉ là nghe nói có người ở đỉnh núi thổi tiêu tự tiêu khiển nên đến đây nghe một chút thôi.” Khoảng thời gian dài như vậy cũng đủ để làm phai nhạt không ít chuyện trong lòng, nàng cũng không cần hắn giải thích.

Tư Đồ Đấu nhìn nàng, phút chốc cổ tay vừa chuyển, trúc tiêu bên hông đã ở trên tay hắn.

Hắn thổi, nàng nghe.

Ánh trăng lê bóng hai người ra thật dài, nhập vào cùng một chỗ, tựa hồ bọn họ chưa bao giờ tách biệt nhau.

Sự thật là bọn họ đã tách biệt nhau lâu lắm rồi.

Xa xa, tiếng tiêu trong sơn cốc vang vọng làm cho phong cảnh vốn đã xinh đẹp tuyệt trần càng tăng thêm mấy phần tình thú.

Tô Thanh Vũ ngồi trên tháp thương làm bằng thúy trúc, mặt có chút khó xử nhìn đầy một bàn điểm tâm bài trước mắt.

Ăn rồi lại nôn, nhưng vẫn có người ép nàng càng không ngừng ăn, làm cho nàng hiện tại thấy đến đồ ắn gì đó là thấy buồn nôn.

Thân là phụ nữ có thai, vẫn là không nên tùy tiện đi lại, đại trưởng lão hại người không phải là ít a! Tô Thanh Vũ mặt đầy u oán nhìn đống thực vật trước mặt. Nhưng mà nàng lại không thể đi, Tư Đồ Đầu canh nàng như cang giặc, nàng căn bản không có khả năng rời đi.

Tiếng tiêu dù dễ nghe đến đâu, thực vật dù có mĩ vị đến đâu, ăn đối với nàng mà nói vẫn là một loại dày vò.

“Tư Đồ!” Nàng cầu xin nhìn hắn.

Tư Đồ Đấu ngay cả mí mắt cũng chưa động, kính tự thu tiêu: “Nàng hôm nay nôn ra so với ăn còn nhiều hơn.”

“Ta mỗi ngày đều như thế.” Nếu không nàng cũng sẽ không gầy yếu như bây giờ.

“Vậy tiếp tục ăn.” Hắn nói như chém đinh chặt sắt, tuyệt không chừa lại đường sống cho nàng.

“Úc …” Tô Thanh Vũ ghé vào tháp thượng, lại bắt đầu nôn, nôn đến cuối cùng suy yếu vô cùng.

Tư Đồ Đấu trong mắt hiện lên ưu sắc. Thân thể nàng như vậy thì làm sao qua được mấy tháng nữa đây?

Ngày kế tiếp, cho dù Tư Đồ Đấu hao hết tâm tư giúp nàng điều trị, thân thể Tô Thanh Vũ vẫn không thấy khởi sắc. Người nàng gầy đến mức cơ hồ gió thổi cũng bay, nhưng bụng thì có vẻ càng lúc càng lớn.

Nhìn đến nàng như vậy, hắn không thể không bận tâm, ý cười vốn thường trực trên mặt lúc này đã biến mất vô tung.

Hắn chần chờ một lúc: “Vũ nhi …”

“Sao?” Nàng nửa nằm trên tháp thượng, lười biếng lên tiếng trả lời.

“Nàng về Cẩm Tú điện đi.” Hắn nói ra quyết định của mình.

Tô Thanh Vũ nâng mắt nhìn hắn một cái: “Được.”

Mặt mày càng nhíu càng chặt, hắn vẻ mặt phức tạp nhìn nàng. Nàng chưa bao giờ hỏi vì cái gì, giống như quyết định ấy là điều thiên kinh địa nghĩa, nhưng nàng càng bình tĩnh hắn lại càng bất an.

“Vũ nhi.” Lần này khẩu khí hắn có chút ngưng trọng.

“Gì?” Nàng vẫn là bộ dáng lười biếng.

“Vì cái gì vẫn không hỏi?”

Tô Thanh Vũ kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Hỏi cái gì?”

“Hỏi tất cả mọi chuyện.”

“Hỏi thì có thể thay đổi được gì?” Nàng không đáp mà hỏi lại. Mẫu thân hắn là người của U Minh cung, mà nàng là người của Cẩm Tú điện, đây là sự thật, không thể sửa đổi.

Tư Đồ Đấu giật mình. Cũng phải, hỏi thì có thể thay đổi được cái gì?

Trầm ngâm một hồi, hắn nói: “Hỏi ra sẽ không có hiểu lầm.”

“Nếu căn bản là không có hiểu lầm thì hỏi chẳng phải là làm điều thừa sao?” Tô Thanh Vũ không cho là đúng.

“Vũ nhi …” Hắn đưa tay đặt trên vai nàng, hai trong mắt nhìn thẳng vào nàng.

“Sao?”

“Như vậy không giống nàng.” Tay hắt xẹt qua hai gò má đã ngày càng gầy thêm, đôi mắt cũng trở nên thâm thúy.

Tô Thanh Vũ cười nói: “Nhìn thấu nhân tâm vốn là chuyện khó khăn nhất, cái này cũng không có gì.”

Hắn đột nhiên hỏi: “Nàng vì sao lại xuất hiện trước mặt ta?”

“Vì sao?” Tô Thanh Vũ lặp lại lần nữa. Kỳ thật chính nàng cũng không có đáp án, lúc ấy chỉ là nghĩ muốn ra ngoài đi đi lại lại cũng tốt, sau đó cước bộ liền không chịu khống chế mà bước tới nơi này.

Thì ra, một khi đã hãm sâu vào vũng lầy tình cảm thì khó lòng mà bứt ra được. Biết rõ sự xuất hiện của nàng có thể sẽ làm hắn lập trường trở nên xấu hổ, nàng vẫn là không nhịn được xuất hiện trước mặt hắn.

Tư Đồ Đấu nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, từng chữ từng chữ một nói ra vô cùng rõ ràng: “Ta không biết ngày đó nàng đến tột cùng đã nhìn thấy những gì, nghe đuợc điều gì, tóm lại, ta yêu nàng – đó là sự thật.”

Tô Thanh Vũ cũng thật chân thành nhìn lại hắn, gật đầu đáp lại: “Ta tin tưởng ngươi.”

“Người giang hồ có nhiều lắm những chuyện bất đắc dĩ, mặc kệ là lập trường có khác nhau thế nào, nhưng cảm tình sẽ không phải là giả.”

Nàng gật đầu đồng ý, chỉ là … “Nhưng cũng có nhiều lắm những tiền lệ vì lập trường mà buông tha cho tình cảm.”

Người giang hồ đa tình nhất định là tràng bi kịch, có nhiều lắm những ví dụ có thể chứng minh cho điểm ấy.

“Nàng vẫn không tin ta.” Tư Đồ Đấu cảm thấy thực thất bại.

“Ngươi cảm thấy việc ta tin ngươi hay không rất quan trọng sao?”

Tư Đồ Đấu giật mình sửng sốt, mày kiếm khinh dương, lại khổi phục cái vẻ tà tà như lúc trước, tràn ngập mị hoặc tươi cười: “Nàng nói đúng, điều đó cũng không quan trọng. Ta chỉ cần đem nàng chặt chẽ buộc lại bên người là tốt rồi.”

Tô Thanh Vũ không có trả lời. Như vậy mới là Tư Đồ Đấu mà nàng vẫn quen thuộc, cho dù ngẫu nhiên cũng bày ra bộ dáng ôn nhu thiện lương, nhưng tà ác mới là bản chất của hắn. (Quân: Hai cái vợ chồng này =.= chồng đã bó tay rồi, vợ còn khó đỡ hơn T_T)

“Ngày mai nàng trở về Cẩm Tú điện đi.” Tuy rằng không buông tha, nhưng hắn vẫn quyết định như vậy. Theo tình huống trước mắt của nàng, ở lại Cẩm Tú điện nàng mới có thể được chăm sóc tốt nhất.

Tô Thanh Vũ gật đầu đồng ý.

o0o

Trời không hề trắc phong vân, nhân có sớm tối họa phúc.

Vốn hôm nay là ngày Tô Thanh Vũ phải về Cẩm Tú điện, lại bởi vì một chuyện ngoài ý muốn mà không thể không đánh mất ý niệm trong đầu.

Trong phòng khách không phải một người, mà là một đám người, một đám người trì đao bội kiếm mang theo sát khí.

Tô Thanh Vũ gầy mà suy yếu đối mặt với một đám người như vậy, chỉ đơn thuần là đạm mạc nhìn, cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng không có làm.

Ngược lại, Tư Đồ Đấu cả người tản mát ra sát khí cùng hàn khí đặc hơn lúc thường, đứng ở trước người nàng, đối mặt với đám người lai giả bất thiện kia.

“Thuộc hạ tham kiến giáo chủ.”

“Ta sớm đã dỡ bỏ chức giáo chủ rồi.” Đối mặt với thủ hạ ngày xưa, Tư Đồ Đấu biểu tình rất là lãnh đạm.

“Ta là phụng mệnh mà đến, xin giáo chủ không cần cản trở chúng ta.”

“Phụng mệnh ai, phụng cái mệnh lệnh gì?”

“Phu nhân có lệnh, Tô Thanh Vũ, giết không tha!”

Người nọ còn chưa dứt lời đã cảm nhận được một cỗ sát khí nghênh diện mà đến. Dù là hắn phản ứng nhanh chóng những vẫn bị Tư Đồ Đấu hung hăng đánh một chưởng vào ngực, miệng lập tức phun đầy máu tươi, lảo đảo lui về phía sau.

“Muốn giết nàng? Phải hỏi xem ta có đồng ý hay không đã.” Nụ cười tà mị mê hoặc đổi thành lạnh lẽo câu hồn túc mục, cùng một người nhưng khí chất đã hoàn toàn bất đồng.

Tô Thanh Vũ âm thầm cảm khái. Không biết là ai đã từng nói, ma quỷ thường khoác thêm một ngoài một lớp áo xinh đẹp, mà Tư Đồ Đấu trước mắt chính là nghiệm chứng cho những lời này.

Xinh đẹp lại trí mạng!

Từng bước giang hồ vô tận kì, người tại giang hồ luôn là thân bất do kỷ.

Nàng không hiểu đã đắc tội ai, đáng tiếc lại thân bất do kỷ cùng người ta kết thù kết oán, đưa tới họa sát thân.

Giờ này khắc này, Tô Thanh Vũ tâm tình thực phức tạp, lại chỉ có thể đứng im một chỗ đóng vai quần chúng.

Tư Đồ Đấu cho tới bây giờ vẫn chưa từng là một người nhân từ nương tay. Nàng vẫn biết điều đó, nhưng là chính mắt chứng kiến quá trình hắn giết người ngoan lệ như vậy, nàng vẫn nhịn không được mà hết hồn.

Giết người, người giết, giang hồ từ xưa tới nay vẫn vậy.

Ta không giết người thì người sẽ lại giết ta.

Bất tri bất giác, Tô Thanh Vũ thân thủ xoa ngực, mặt hiện sắc thống khổ, thân thể vi hoảng, cuối cùng nhịn không được chạy đến bên một gốc cây, tay chống lên thân cây nôn mửa.

Nàng lúc này thực suy yếu, bây giờ mà xuất thủ với nàng quả đúng là thời cơ tốt nhất. Mẫu thân của Tư Đồ thật sự là người biết chọn thời điểm.

Tô Thanh Vũ bội phục nàng, nhưng lại không thể không cười khổ.

Ngay cả Tư Đồ Đấu võ công cao cường tới đâu, nhưng một đấu nhiều vẫn có điểm khó khăn, nàng vẫn phải cùng người ta giao thủ.

Sát thủ chiêu thu nhận mệnh, nàng lại chiêu chiêu lưu tình, một bên vì cố kỵ cái bụng của mình, một bên là vì chịu đựng mùi máu tươi đến gay mũi.

Chiêu thu nhận mệnh: ra chiêu đoạt mệnh, không lưu tình

Chiêu chiêu lưu tình: có sự cố kỵ, ra chiêu vẫn còn nương tay

Không còn đường thối lui, nàng buộc phải xuất ra thân pháp xuất quỷ khôi bàn, vô số những ám khí thỉnh thoảng lại theo trong tay nàng đánh ra, nhất thời hữu hiệu ngăn trở sát thủ ra tay.

Tư Đồ Đấu thấy tình hình như vậy vô cùng giận dữ, thủ hạ nếu đã không lưu tình thì hắn cũng không cần phải dây dưa nữa, giải quyết nhanh gọn mấy tên đang vây xung quanh rồi một lần nữa đem nàng bao bọc trong vòng bảo hộ của mình.

Thời gian trôi qua, thi thể ngang dọc cũng ngày càng nhiều, cuối cùng thì tất cả đám người đều nằm trên mặt đất.

Hắn y không đổi sắc nhưng cũng đã nhiếm khí huyết tinh.

Tư Đồ Đấu đành phải đem nàng thối lui vài bước, không muốn nàng nôn ra nhiều hơn nữa.

Tô Thanh Vũ sắc mặt tái nhợt, nhìn hắn cười suy yếu: “Tư Đồ, ta phải nghỉ ngơi một chút rồi mới có thể đi về.”

“Ừm!”

Hắn không lên tiếng đem mấy thi thể kia dọn rửa sạch sẽ.

Đợi khi trúc ốc một lần nữa khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Tô Thanh Vũ mở miệng nói: “Ta phải đi rồi, nếu không vĩnh viễn cũng không thể quay về.”

Tư Đồ Đấu ánh mắt khẽ biến, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt.

Lát sau, Tô Thanh Vũ tinh thần rõ ràng đã tốt hơn nhiều lắm, liền cáo từ rời đi.

Tư Đồ Đấu không tiễn nàng, bởi vì hắn biết nàng sẽ không hy vọng mình tiễn nàng, sự tồn tại của Cẩm Tú điện phải được bảo trì thần bí.

Nhưng là … sau khi nàng rời đi không lâu, một tiếng kêu thê lương thảm thiết ở trong núi vang lên, dọa đến vô số con chim vội vàng đập cánh bay đi.  Tư Đồ Đấu kinh hãi phi thần đến chỗ phát ra âm thanh. Trên lá cây xanh tươi nhễu một giọt máu tươi đỏ đến mức hói mắt nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng không có nhìn đến bất luận kẻ nào.

Cảm giác sợ hãi không biết là từ đâu thoáng chốc đã bao phủ toàn thân Tư Đồ Đấu ……

Nếu đã không có nàng, giang hồ rối loạn thì có làm sao?

Tạm đến đây thôi nhé, ta xin khất chương 10 vì mệt quá, muộn quá, buồn ngủ quá và cũng vì trong tương lai gần tức 4h30 ngày mai ta cần dậy sớm chuẩn bị đi học T^T nên hôm khác sẽ post nốt chap 10. Cuối cùng, chúc mọi người ngủ ngon. Peaceful night!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi