NHÀ ĐẦU TƯ

Lâm Mộc lại mơ thấy vụ tai nạn vào hai năm trước.

Kính chắn gió của xe hơi vỡ ra trông như chiếc mạng nhện, mùi xăng gắt mũi xộc vào trong không gian chật hẹp.

Cô cố hít thở, trước mắt chỉ thấy một mảng đỏ thẫm màu máu, cơ thể bị kẹt cứng, không cách nào động đậy.

Thể lực đang dần cạn kiệt.

Những tiếng gào thét, những tiếng cầu cứu đều bị nghẹn lại nơi cổ họng.

Sợ hãi và tuyệt vọng đan xen, cắn nuốt lý trí, ý chí tan thành từng mảnh, khiến cho cô cảm thấy mình sắp không chống đỡ được nữa.

Thời gian và không gian như bị đóng băng, cô cô độc không nơi nương tựa, vĩnh viễn bị giam hãm trong chiếc xe vỡ kính tanh mùi máu kia.

Là mơ, không phải mơ.

Muốn tỉnh, không thể tỉnh.



Khi Lâm Mộc tỉnh lại, đầu đau như búa bổ,

Cô nằm đơ tại chỗ, một lúc sau mới nhớ ra khi nãy sau ca trực đêm ở khoa cấp cứu, cô đã đi nhờ xe bạn thân Quan Di để về nhà.

Trực đêm rất mệt mỏi, vừa lên xe cô đã ngủ thiếp đi.

Lâm Mộc tháo tai nghe xuống, điều chỉnh lại ghế phụ lái, ngồi thẳng dậy.

Tám giờ rưỡi, giờ cao điểm buổi sáng, sau trận mưa lớn đêm qua, thành phố Thượng Hải gần như đã trở thành “thượng hải” thật rồi, mặt đường ngập nước, giao thông tắc nghẽn, những chiếc xe đều đang khó khăn nhích về phía trước, từ từ đến gần lối vào đường cao tốc.

Lâm Mộc xoay xoay chiếc cổ căng cứng của mình, ánh mắt liếc về Quan Di đang lái xe: “Tắc đường thế này, mình sẽ trễ mất?”

“Không đâu, môi giới nhà đất hẹn gặp cậu lúc chín giờ ba mươi, bây giờ mới tám giờ hai mươi.” Quan Di cười phản bác, “Cho dù là trễ, môi giới nhà đất đợi chủ nhà cũng là lẽ đương nhiên mà.”

Xe của Quan Di là một chiếc SUV cỡ lớn, theo lời quảng cáo gọi là “cực kỳ bá đạo, lựa chọn hàng đầu của kẻ mạnh”, khi chạy trên đường cao tốc khá là dũng mãnh. Nhưng trong lúc tắc đường thế này, SUV rõ ràng không linh hoạt bằng chiếc xe bốn chỗ nhỏ gọn, chiếc xe phía trước vừa nhích tới, chiếc xe nhỏ bên cạnh đã lập tức luồn vào khoảng trống đó.

SUV nhích từng chút một, cuối cùng cũng thoát khỏi nơi đó. Vào đường cao tốc liền thông thoáng hẳn, Quan Di dứt khoát lao vào làn đường.

Cô liếc mắt nhìn qua, thấy sắc mặt Lâm Mộc có chút nhợt nhạt. “Say xe hả?”

Lâm Mộc lắc đầu.

“Cách nhà cậu còn mười mấy cây, cậu ngủ thêm vài phút đi.” Quan Di đề nghị. Cô không phải không biết hai năm gần đây chất lượng giấc ngủ của Lâm Mộc rất kém, khó đi vào giấc ngủ, lại thường xuyên bị ác mộng quấy phá tỉnh giấc. Người bình thường cần ngủ tám tiếng, mỗi ngày Lâm Mộc ngủ được năm tiếng đã là nhiều rồi.

Lâm Mộc vẫn lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tối qua nhiều bệnh nhân đến cấp cứu quá, vỏ não đến giờ vẫn đang kích động, không ngủ được.”

Quan Di và Lâm Mộc đều tốt nghiệp chuyên ngành y học lâm sáng, nhưng cùng ngành không cùng hướng phát triển.

Ba của Quan Di là cổ đông của công ty dược Mỹ Lâm, Quan Di vừa tốt nghiệp liền vào Mỹ Lâm làm, giữ chức vụ cố vấn nghiên cứu và phát triển dược phẩm, việc nhàn lương cao, sống rất sung túc.

Lâm Mộc vốn muốn tiếp tục học lên cao, sau khi tốt nghiệp bèn xin vào một bệnh viện tư nhân, nhờ vào thi chức danh mà trở thành bác sỹ trị liệu chính của khoa cấp cứu, thường đảo lộn ngày đêm.

Quan Di tăng tốc lên bảy mươi cây số một giờ, một mạch vượt qua mấy chiếc xe, vừa quay lại, nhác thấy chiếc lắc tay thủy tinh tím được đeo trên cổ tay trái của Lâm Mộc.

“Lắc tay đẹp thật đấy.” Quan Di thật lòng khen ngợi, “Cổ tay cậu nhỏ xíu, thích hợp với kiểu lắc tay thạch anh thế này.”

Lâm Mộc lại nói sang chủ đề khác: “Mình lấy được visa đi Đức rồi, hai tuần nữa sẽ sang Munich một chuyến, cậu đi không?”

Quan Di không trả lời mà trêu ngược lại cô: “Bây giờ cậu vừa mua nhà vừa ra nước ngoài, cuộc sống sung túc quá đi.”

Lâm Mộc cười nhạt, không phủ nhận, cũng không thanh minh.

Có một việc cô vẫn chưa nói cho Quan Di biết, cô đã làm đơn cho bệnh viện, yêu cầu tham gia vào đội hỗ trợ y tế cho vùng sâu vùng xa Việt Nam, nghĩ thấy thời gian sắp tới rất có khả năng bận không ngóc đầu lên được, bèn lập tức quyết định sang Đức du lịch trước, xem như đi để giải tỏa tâm sự.

Quan Di bỗng nhiên hất cằm về phía chiếc xe hơi màu đen đang chạy phía trước: “Chiếc xe đó, có phải bảng số Thượng Hải không?”

Lâm Mộc nhìn về phía trước.

Đó là một chiếc Mercedes-Benz thương vụ bảy chỗ sang trọng, dòng xe này chưa từng thấy ở trong nước.

Lâm Mộc khẽ “ừ” một tiếng.

“Tốt, cậu ngồi cho vững.” Quan Di lập tức đạp chân ga, vận tốc xe liền tăng lên hơn 90km/h.

Lâm Mộc liếc qua: “Ở đây giới hạn tốc độ 80km/h, cậu định làm gì vậy?”

Quan Di chậc lưỡi: “Gặp nhân vật lớn, tất nhiên phải đuổi theo chào hỏi một tiếng chứ.”

Vừa dứt lời, Quan Di lập tức nhấn ga lao vào dòng xe, đánh một hình zic zac thật lớn qua lại giữa hai làn đường, phóng về phía chiếc xe thương vụ màu đen kia.

Xe chuyển làn không ngừng khiến cho Lâm Mộc phải nắm chặt tay vịnh phía trên đầu để ổn định thân mình, “Đừng như vậy, máy quay giám sát mà chụp được sẽ bị trừ điểm đấy.”

“Hiếm khi gặp được nhân vật lớn, bị trừ điểm cũng đáng.”

Quan Di lại tăng tốc, tốc độ xe chạy đã lên gần đến 100km/h rồi. Lâm Mộc trừng lớn mắt ngây người nhìn cô ấy liên tục vượt qua ba bốn chiếc xe.

Cuối cùng, chiếc SUV đã chạy song song với chiếc Mercedes màu đen kia. Quan Di không những không giảm tốc, mà còn hạ kính xe xuống, đưa tay trái ra làm dấu chữ V về phía chiếc xa đang chạy.

“Hi…” Tiếng gió hòa với câu chào hỏi đầy đắc ý.

Chiếc xe kia không hề đáp lại sự nhiệt tình của Quan Di, chủ động giảm tốc, lùi lại sau chiếc SUV.

“Đừng phá nữa, cậu cũng nhanh giảm tốc đi.” Lâm Mộc vẫn còn đang hoảng sợ thúc giục.

Quan Di thả chậm tốc độ đợi chiếc Mercedes, sau đó chiếc SUV của cô ấy chiếm hẳn làn đường của chiếc siêu xe, đột ngột giảm tốc, chiếc xe phía sau theo quá sát, đâm thẳng vào đuôi chiếc SUV.

Thân xe chấn động, lấn sang làn đường bên phải.

May mắn là chiếc xe Mercedes phía sau phanh lại kịp thời, nếu không Lâm Mộc đang ngồi bên ghế phụ lái đã phải gặp nạn rồi.

Quan Di hô lên “ây da”, lập tức nhảy xuống xe kiểm tra.

Lâm Mộc ngồi bên ghế phụ lái, hai mắt sợ hãi mà mở lớn, cả khuôn mặt trắng bệch.

Rõ ràng không phải vụ va chạm xe nghiêm trọng, nhưng tứ chi cô đều cứng ngắc, tai ù mắt hoa, khó chịu gần như không thể hít thở. Tình trạng này kéo dài mấy phút mới dần giảm bớt.

Lâm Mộc quay đầu sang tìm Quan Di, thấy Quan Di đang trao đổi với chủ xe phía sau.

Chắc là không thương lượng được, Quan Di sầm mặt đi ra phía sau, gõ cửa hàng ghế thứ hai.

Cửa xe từ từ hạ xuống.

Quan Di khom người, nói chuyện với người trong xe.

Lúc này chiếc SUV đang chắn ngang hai làn xe, Mercedes buộc phải dừng tại chỗ, đường cao tốc Trung Hoàn nhanh chóng bị tắt nghẽn, lại ngay giờ đi làm cao điểm, đoàn xe phía sau không ngừng bóp còi inh ỏi.

Tiếng còi xe liên tục vang lên đâm thẳng vào màng nhĩ, Lâm Mộc có chút khó thở, đúng lúc Quan Di đang nghiêng đầu vẫy tay với cô: “Lâm Mộc, cậu ngồi Mercedes về nhà đi, mình ở lại đây đợi cảnh sát giao thông đến.”

Lâm Mộc nghe không hiểu.

Quan Di đi đến, nói nhỏ bên tai cô: “Đi đi, cậu ngồi xe của nhân vật lớn, xem như lần này mình nợ anh ta một nhân tình. Có vay có trả, có qua có lại.”

Lâm Mộc nghẹn lời. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng như thế mà Quan Di vẫn không quên móc nối với nhân vật lớn.

Chiếc xe phía sau hối thúc không ngừng, cô buộc phải xuống xe, chạy nhanh đến hàng ghế thứ hai của chiếc Mercedes. Vị trí này là khu vực trung tâm của chiếc xe thương vụ, người được gọi là nhân vật lớn đang ngồi tại đây.

“Thật ngại quá, làm phiền rồi.” Lâm Mộc tỏ ý cảm ơn, ánh mắt hướng về người đàn ông trong xe.

Bộ tây trang cao cấp màu xanh đậm kèm chiếc caravat đồng bộ, đường may tinh tế trước ngực và vai áo, chiếc khuy măng sét đá quý được đánh bóng làm nổi bật hương vị tao nhã. Tất cả những chi tiết kia kết hợp lại với nhau, ấn tượng đầu tiên mà vị “nhân vật lớn” trong miệng Quan Di đem đến cho người khác có thể hình dung bằng bốn chữ: Phong độ, chững chạc.

Lâm Mộc bất giác muốn nhìn thử tướng mạo anh ta, dời ánh mắt lên, đến hầu kết của anh ta, rồi đến cằm, cuối cùng là gương mặt anh ta.

Khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan cân đối.

Lâm Mộc ngẩn người vài giây.

Nếu nhớ không nhầm, cô đã từng nhìn thấy anh ta trên bìa tạp chí tài chính “Nhà Đầu Tư”.

Anh ta là Hoa kiều Đức, nhà đầu tư ngân hàng, hình như còn từng bán khống cổ phiếu Hong Kong?

Cô không nhớ được tên tiếng Đức dài ngoằng của anh ta, nhưng lại nhớ rất rõ họ “Tiêu” trong tên tiếng Trung của anh ta, tất nhiên, nhờ cả vào lời dặn dò trước lúc lâm chung của bà ngoại.

“Phàm gặp được người họ Tiêu, nhất định không được qua lại.”

Lâm Mộc lấy lại tinh thần, nở nụ cười với nhà đầu tư ngân hàng này một cái, không may, anh ta đang nghe điện thoại, ánh mắt sâu thẳm lướt qua gương mặt cô, vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu.

Lâm Mộc nhìn về hàng ghế thứ ba của chiếc xe.

Ở đó có một nam một nữ đang ngồi, trên tay họ là xấp tài liệu dày cộp, mặc đồ công sở, chắc là trợ lí cấp cao của nhà đầu tư.

Lâm Mộc mỉm cười với họ.

Hai người đều không có phản ứng gì.

Lâm Mộc không nghĩ ngợi nhiều, đi đến hàng ghế trước, mở cửa ghế phụ lái.

Cô không vội nhảy vào trong xe, mà nhấc chiếc váy len dài lên ngồi vào, khép hai đầu gối lại, rồi mới rút hai chân lên xe. Cả quá trình đều rất ung dung, tránh việc lên xe tức thì khiến cho trọng tâm trùng xuống.

Lâm Mộc cài dây an toàn, trao đổi với tài xế đường về nhà cô, sau đó yên lặng ngồi đó, ngồi được một lúc, chợt phát hiện có chút không đúng…

Tuy quay lưng về phía hàng ghế sau, nhưng cô biết “nhân vật lớn” đã kết thúc cuộc gọi, kỳ lạ thật, anh ta không nói chuyện, hai trợ lí cấp cao cũng im lặng không lên tiếng.

Trong lòng Lâm Mộc có cảm giác, hình như cô không được hoan nghênh?

Chiếc SUV của Quan Di đã tránh khỏi làn xe, chiếc Mercedes đã bắt đầu nổ máy, Lâm Mộc muốn xuống xe cũng không kịp nữa rồi.

Cô lúng túng, chỉ đành im lặng ngồi đó.

Nữ trợ lí đột nhiên phá vỡ sự im lặng, không phải nói tiếng Trung, mà dùng tiếng Đức xen lẫn tiếng Nhật để trao đổi với “nhân vật lớn”.

“Tiêu, vì sao anh không từ chối yêu cầu bất lịch sự của cô gái Trung Quốc kia? Cô ta tự xưng là thành viên liên đoàn AIESEC, nhưng tôi và anh đều chưa từng gặp cô ta qua.”

“Thói quen lái xe của cô ta không tốt, hành động chẳng ra làm sao, thiếu giáo dưỡng.”

Lâm Mộc từng học tiếng Đức và tiếng Nhật, những lời nhận xét không hay của nữ trợ lí về Quan Di cô đều nghe hiểu.

“Cô gái này cũng bất lịch sự. Anh chưa mời cô ta lên xe, cô ta đã chủ động ngồi lên rồi.”

Lâm Mộc hơi ngạc nhiên, cô tưởng “nhân vật lớn” và Quan Di có quen biết, không ngờ cả bạn bè xã giao cũng không phải.

Lúc này, Lâm Mộc chẳng khác nào đang ngồi trên bàn chông.

Cùng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên, dùng tiếng Đức chuẩn nói: “Michiko, không thể vì cô gái này không hiểu tiếng Đức mà bàn tán sau lưng cô ấy.”

Một cảm giác khó tả len lỏi trong tim, Lâm Mộc ngước mắt nhìn lên gương chiếu hậu. Cô không thấy được vẻ mặt của “nhân vật lớn”, chỉ thấy được đường nét chiếc cằm và đôi môi của anh.

Cô nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của anh một lúc rồi mới rời mắt đi.

Dịu dàng, khoan dung. Đây là ấn tượng thứ hai của cô đối với anh.

Nữ trợ lí không tiếp tục oán trách nữa, chuyển đề tài khác: “Tiêu, tăng trưởng trong quý 3 của nước Úc thấp hơn dự kiến, hôm qua tỷ giá hối đoái đô Úc giảm mạnh so với đô Mỹ, chạm mức thấp nhất trong sáu năm gần đây.”

“Mặc dù kinh tế Úc đã rất lâu không lâm vào suy thoái, nhưng trước mắt lòng tin vào thị trường này rất yếu, tôi tán thành tiếp tục quan sát đô Úc.”

Nữ trợ lí đang phân tích xu thế của thị trường ngoại hối đô Úc, nam trợ lí cũng tham gia bàn luận, những từ chuyên ngành tài chính không ngừng được tuôn ra, Lâm Mộc càng nghe càng không hiểu, chỉ có thể tiếp tục im lặng, cố gắng không làm phiền đến những người đang xử lí công việc.

Nhìn con đường cao tốc trải dài uốn lượn ngoài cửa sổ xe, cô không nhịn được than thở, mười mấy cây số để về nhà dường như trở nên thật dài.

Một suy nghĩ nảy lên.

Cô lẳng lặng lấy di động trong ba lô ra, mở trình duyệt, nhập vào từ khóa mơ hồ trong trí nhớ.

Chỉ một chốc, đã có kết quả tìm kiếm.

“Hermann Joseph Hsiao (tên tiếng Trung, Tiêu Hoài), giám đốc điều hành ngân hàng đầu tư Deutsche tại Trung Quốc, người quản lí quỹ đầu tư Lượng Tử, cố vấn liên đoàn AIESEC.”

Lâm Mộc thong thả kéo xuống dưới, đọc đoạn nội dung được in đậm khác.

“Tiêu Hoài, Hoa Kiều người Đức, gia tộc bốn đời đều là nhà đầu tư ngân hàng. Ông cố Tiêu Chính Phủ, người thời cuối nhà Thanh, đầu dân quốc, tả tông đường đại thần Tây hóa thời kỳ cuối nhà Thanh, môn khách của Lý Hồng Chương, năm 1903 từng thuyết phục thành công ngân hàng Đức cho chính phủ nhà Thanh vay tiền tu sửa đường sắt, mở ra kỷ nguyên mới cho nghiệp vụ đầu tư của ngân hàng nước ngoài tại Trung Quốc, khi đến Thượng Hải trở thành môi giới thứ hai cho ngân hàng thương mại Đức.”

Sau khi đọc xong bối cảnh gia thế của Tiêu Hoài, Lâm Mộc đổi từ khóa tìm kiếm khác, sau đó cô thấy nhận xét của tạp chí “Nhà Đầu Tư” nói về anh.

“Hermann Joseph Hsiao, chiến lược đầu tư của anh giống với họ “Tiêu” lâu đời của Trung Quốc mà anh mang, vẫn giữ khí chất phong nhã của danh gia vọng tộc.”

“Dưới sự dẫn dắt của anh, quỹ đầu tư Lượng Tử với tài lực lớn mạnh và tác phong dứt khoát đã không ngừng thu lợi trên thị trường tiền tệ thế giới. Ngân hàng đầu tư Deutsche cũng vì sự gia nhập của anh mà mở rộng sang thị trường Trung Quốc, đạt được thành tích thu về 35% lợi tức bình quân mỗi năm.”

Lâm Mộc bỗng nhiên hiểu được hành động của Quan Di. Quả thật, Tiêu Hoài đúng là một nhân vật lớn.

Nhưng, với Lâm Mộc mà nói, Tiêu Hoài chỉ là một người xa lạ.

Giống như lúc này, cô ngồi trên chiếc xe sang trọng của anh, quay lưng lại với anh, anh không để ý đến cô; anh có đế quốc tiền bạc của riêng mình, cô thuộc về thế giới bình dân, hai người chắc chắn không thể có điểm chung được.

Lâm Mộc đặt điện thoại xuống, thả lỏng suy nghĩ.

Xe ra khỏi đường cao tốc, nữ trợ lí đặt một câu hỏi nghiêm túc: “Tiêu, vì sao anh không tiếp tục quan sát đô Úc?”

Vì tò mò, Lâm Mộc bất giác nghiêng đầu qua, đợi nghe câu trả lời.

Đây là một trải nghiệm kỳ diệu và thú vị, ngay lúc này đây, không có người thứ tư biết được quyết định của một nhà đầu tư ngân hàng tiếng tăm lừng lẫy sớm hơn cô được.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, cô nghe Tiêu Hoài nói: “Berg und Tal kommen nicht zusammen, wohlaber die Menschen.”

Đây là một câu ngạn ngữ Đức: Núi và núi không tương ngộ, người với người rồi sẽ tương phùng.

“Tôi đã hiểu.” Nữ trợ lí thở dài, “Tôi sẽ làm theo ý của anh, tạm dừng tất cả kết luận về việc quan sát đô Úc.”

Lâm Mộc không hiểu thế nào là “quan sát”, cũng không hiểu câu ngạn ngữ mà Tiêu Hoài vừa nói là thế nào. Đã nhiều năm cô không tiếp xúc với tiếng Đức rồi, hôm nay vô tình nghe được, bất chợt nảy sinh chút cảm khái: tiếng Đức, một trong những thứ tiếng hay nhất thế giới, nếu gầm lên một cách quá khích như Hitler thì nghe như gào thét, nhưng, nếu nói một cách ung dung từ tốn như Tiêu Hoài thì khác biệt hoàn toàn, nghe rất êm tai.

Cô nghĩ ngợi đến xuất thần, không biết từ lúc nào xe đã vào đến khu trung tâm Thượng Hải, dừng lại ngay đầu đường Trấn Ninh.

Lâm Mộc như trút được gánh nặng, vội tháo dây an toàn, xoay người mỉm cười với ba vị tinh anh ngồi phía sau, dùng tiếng Trung nói: “Tôi đến rồi, cảm ơn.”

Hộ chiếu vô tình rơi ra khỏi ba lô, một trang kèm visa lộ ra.

Lâm Mộc khom người nhặt lên rồi cất lại vào ba lô, ngồi thẳng dậy, phát hiện hai người trợ lí đều đang nhìn chằm chằm vào cô.

Vẻ mặt nữ trợ lí không được tự nhiên cho lắm, dùng giọng tiếng Trung hơi cứng ngắc nói: “Cô nghe hiểu tiếng Đức?”

Lâm Mộc ngẫm nghĩ, rồi khiêm tốn trả lời: “Tôi chỉ có thể nghe hiểu vài từ đơn giản, khả năng nói của tôi còn kém lắm.”

Cô nói bằng tiếng Đức, nữ trợ lí kinh ngạc: “Cô…”

“Phát âm của cô không tệ, rất chuẩn.” Một giọng nói trầm thấp tiếp lời, không dùng tiếng Đức khó nhằn, mà dùng tiếng Trung lưu loát để nói.

Lâm Mộc phản ứng hơi chậm, ngay sau đó nghiêng mặt qua nhìn nhân vật lớn đang ngồi giữa xe, nhà đầu tư ngân hàng gia thế hiển hách, Tiêu Hoài.

Ánh mắt cô chạm phải mắt anh.

Đôi mắt sáng và ấm áp, giống như mạch suối ngầm nhẹ nhàng chuyển động trong lòng núi, ung dung, điềm đạm, thật không giống ánh mắt sắc bén mà một nhân vật truyền kỳ nên có chút nào.

Người trên khắp thế gian này đều hối hả, vội vàng, nếu không phải khát khao có danh có tiếng, thì là trông mong được lợi được lộc.

Anh lại mang cảm giác thoát tục, ôn hoà và thư thái.

Lâm Mộc mỉm cười lịch sự, đáp lại: “Cảm ơn.”

Dứt lời cô liền quay người mở cửa xe, chân phải đưa ra trước, tay chống lên hông rời khỏi ghế. Tiết tấu của cô rất từ tốn, tránh để khi xuống xe khiến cho thân xe dao động.

Tiêu Hoài bất giác nhìn cô thêm một chút.

Tháng mười hai, tiết trời đã rất lạnh. Cô mặc chiếc áo khoác dài phối váy len, dưới váy là đôi chân thon dài, và một đôi cao gót màu đỏ sậm.

Cô đứng bên cạnh xe, mi mắt rũ xuống, nhỏ giọng tỏ ý cảm ơn, cả người toát lên vẻ dịu dàng, khiêm tốn, không chút huênh hoang.

Ấn tượng ban đầu của Tiêu Hoài về cô có chút thay đổi.

Cô có tính cách hoàn toàn khác với người bạn của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi