NHÀ GIÀU THẤT THỦ HÀO TRẠCH CÔNG LƯỢC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Từ Chí Nhược là cảnh sát hình sự.

Phụ nữ độc thân tự sát không có tính hình sự, không cần giữ bí mật.

Anh ta đã nhanh chóng dò la được một số thông tin.
Hạ Nhạc Dương vốn định mời Từ Chí Nhược tới một quán cà phê ở trung tâm thành phố.
Thượng Đình Chi không thể cách quá xa Hạ Nhạc Dương, đi theo cậu vào quán cà phê.
Từ Chí Nhược khuôn mặt to, nước da ngăm đen, nhìn rất trẻ, hoàn toàn không có cảm giác xa cách với dân thường.
“Mấy người đúng là quá to gan mới dám đến sống trong ngôi nhà ma đó.” Từ Chí Nhược nhấp một ngụm cà phê đá.

Sau khi đã hiểu ngọn nguồn, anh ta cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, “Người phụ nữ tự tử ngày 10 tháng 7 năm 1992.

Lúc đó cô ấy đang mang thai ba tháng.


“Mang thai?” Hạ Nhạc Dương giật mình, nhớ lại cảnh tượng lúc trước, vừa thấy ma nữ đã ngất nên chưa kịp để ý xem bụng nàng có dị thường hay không.
“Hàng xóm nghe nói cô ấy là tiểu tam, sau khi chết cũng không ai nhận xác.

Tôi đoán là thật.” Từ Chí Nhược tỏ vẻ bất bình, “Chắc là người tình của cô ấy sợ bị lộ nên không quan tâm tới.”
Hạ Nhạc Dương đột nhiên cảm thấy khó chịu.


Một người phụ nữ vì người đàn ông mình yêu mà xa nhà, thậm chí dọn đến sống trong nhà ma, cuối cùng lại chết nơi đất khách quê người giữa lúc đang mang thai, xác thì không ai nhận.
“Cô ấy nói tiếng Hồng Kông, chắc là người ở đó, cảnh sát không tìm người nhà cô ấy à?”
“Có một bà dì thường tình cờ gặp cô ấy khi đi mua đồ ăn, nói chuyện vài lần nên biết được cô ấy đến từ Hồng Kông.


“Vậy ở Hồng Kông không ai đăng ký tìm người nhà thất lạc sao?”
“Hồng Kông lúc đó còn chưa sát nhập về.” Từ Chí Nhược nhắc nhở, “Đây không phải một vụ án tầm quốc tế, ai lại muốn bôi vẽ phiền phức ra như vậy.”
Thật đáng thương.
Hạ Nhạc Dương đã hai lần bị ma nữ nhập vào người, cậu hiểu ma nữ thích người đàn ông đó đến thế nào.

Mỗi khi hắn ta xuất hiện, Hạ Nhạc Dương đều có thể cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy, khao khát của ma nữ.

Hiểu được loại cảm giác đó nên về sau cậu mới có thể miễn cưỡng chấp nhận chuyện thân thiết với Thượng Đình Chi.
Hạng chó má cực phẩm đó sao có thể táng tận lương tâm như vậy?
“Không ai nhận xác thì,” Hạ Nhạc Dương cảm xúc lẫn lộn, “cô ấy được chôn ở đâu?”
“Chà …” Từ Chí Nhược ngửa đầu nhìn trần nhà trầm ngâm, “Thi thể không ai nhận sẽ được đưa về nhà tang lễ trong vòng mười lăm ngày, nếu vẫn không ai nhận thì sẽ được hỏa táng ngay tại chỗ.


“Cứ như vậy liền hỏa táng sao?” Hạ Nhạc Dương giật mình, “Còn tro cốt thì sao?
“Hẳn là đưa ra bãi tha ma.” Từ Chí Nhược nói, “Không phải trong nghĩa trang trên núi có một bãi tha ma sao? Nơi đó chôn cất tro cốt của những người vô danh.”

“Chỗ đó chẳng phải là địa điểm mới của trường cấp 1 số 1 sao?”
“Cái đó tôi không rõ.” Từ Chí Nhược lắc đầu, “Chỉ một phần nhỏ diện tích của nghĩa trang là bãi tha ma thôi, phần còn lại là có thu phí, có người quản lý.

Nghĩa trang quả thật đã được di dời, nhưng bãi tha ma như thế nào thì tôi không rõ.


Nghĩa trang bị dỡ bỏ là do Chu Nhuận Hoa điều hành, Hạ Nhạc Dương biết chuyện này, không ngờ ma nữ lại được chôn ở bãi tha ma bên trong đó.
“Nhân tiện, tôi nghe Hạ Thiên Thủy nói cậu bị ma nhập?” Từ Chí Nhược hỏi.
Loại chuyện này ai cũng muốn hóng hớt, dù người ta có tin hay không thì cứ chim lợn một chút cũng sẽ không bao giờ cảm thấy chán.
“Ừm, căn nhà đó thật là quái dị.” Hạ Nhạc Dương cắn ống hút, “Hôm trước suýt nữa hù chết tôi rồi.”
“Vậy cậu phải cẩn thận.” Từ Chí Nhược chống tay lên bàn, cúi người tới gần Hạ Nhạc Dương, “Hai ngày tới cậu chắc là dọn tới chỗ khác chứ?”
“Hả? Tại sao?”
“Xem lịch đi nhóc.” Từ Chí Nhược gõ bàn, ra hiệu cho Hạ Nhạc Dương nhìn vào điện thoại của mình.
“Có chuyện gì xảy ra?” Hạ Nhạc Dương không phải đi làm, thực sự không biết hôm nay ngày nào, tình cờ liếc nhìn, ngày 9 tháng 7, chủ nhật.
“Người phụ nữ đó tự sát vào ngày 10 tháng 7.” Từ Chí Nhược nhỏ giọng nhắc nhở.
Hạ Nhạc Dương đột nhiên khó thở —
Mai là ngày giỗ của người phụ nữ đó?!
Nhiều phim ma Hồng Kông có tình tiết sức mạnh của ma quỷ tăng vọt vào ngày giỗ, liền hiện thân hại người, Hạ Nhạc Dương có thể đếm được ba bốn bộ phim như vậy.
Hắn nhìn Thượng Đình Chi bên cạnh, run run hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Thượng Đình Chi không đáp, vuốt vuốt điện thoại nói: “Không phải Lý Thiện đã dựng kết giới trong phòng ngủ sao? Đừng sợ.”
“Ngày giỗ khác với bình thường chứ!” Hạ Nhạc Dương nghĩ thầm, người này sao lại gan như vậy, “Anh đã từng xem phim chưa? Ngày giỗ ma quỷ sẽ hiện thân hại người đó.”
Thượng Đình Chi giật giật khóe miệng, để điện thoại xuống, nhìn Hạ Nhạc Dương hỏi: “Vậy chúng ta đi đâu được?”
Câu hỏi này thật sự làm cho Hạ Nhạc Dương chết não.

Những nơi cậu biết là nhiều âm khí, ngoài biệt thự Cố gia ra thì đều là nơi công cộng: bệnh viện, … nghĩa trang?
Thế lại càng không ở được.
Hạ Nhạc Dương cân nhắc hồi lâu, vẫn không biết hai người có thể đi đâu.
Từ Chí Nhược đã dò la hết sức, cuối cùng vẫn không biết ma nữ đó là ai.

Hạ Nhạc Dương cùng Thượng Đình Chi trở về biệt thự Cố gia, vẫn là ngôi nhà này, vẫn là những đồ trang trí này, nhưng cậu đột nhiên cứ luôn cảm thấy bất an.

Trong nhà yên tĩnh y như trước cơn bão.
Thượng Đình Chi thấy Hạ Nhạc Dương căng thẳng đến tê liệt, đi đứng cũng không nhanh nhẹn, liền đề nghị, “Cậu gọi ma nữ ra tâm sự thử xem, tiếp xúc vài lần là quen, sẽ hết sợ.”
“Ý anh là sao?” Hạ Nhạc Dương cau mày, trịnh trọng nói: “Lại muốn hút tinh chứ gì?”
Thượng Đình Chi: “…”
“Cậu có bùa hộ mệnh Lý Thiện đưa, cô ta sẽ không ra tay được.” Thượng Đình Chi kiên nhẫn giải thích, “Ngẫm lại mà xem, lần trước cậu bị cô ta hù, nhưng cô ta có làm gì cậu đâu?”
Hạ Nhạc Dương nghĩ nghĩ, quả đúng thế, cơ hội tốt như vậy ma nữ không có lý gì buông tha cậu, cho nên chỉ có cách lý giải, đó bùa hộ mệnh của Lý Thiện quả thực hữu dụng.
“Có lý.” Hạ Nhạc Dương xoa cằm suy nghĩ một chút, trong lòng hơi hơi nhẹ nhõm.
“Người ta chỉ sợ thứ mình không hiểu.” Thượng Đình Chi nói tiếp, “Cậu không biết rõ cô ta nên mới sợ, kỳ thực cũng không có gì đáng sợ.”
Hạ Nhạc Dương gật đầu, gan lại lớn thêm ba phần.
“Tự cân nhắc đi,” Thượng Đình Chi dừng lại một chút, “Nếu cậu muốn gọi cô ta ra, tôi sẽ ở bên cạnh cậu.”
Hạ Nhạc Dương đột nhiên nghĩ lần trước sợ quá ngất đi là do không chuẩn bị tâm lý, nếu như đã chuẩn bị trước tâm lý, nếu Thượng Đình Chi vẫn ở bên cạnh, thì còn có gì phải sợ?
Hạ Nhạc Dương rất ba phải.


Hồi mới tới còn kinh hồn bạt vía, Thượng Đình Chi chỉ thuyết phục vài câu cũng đã thôi ý định bỏ chạy.

Rốt cuộc vẫn phải ở trong căn nhà này một thời gian nữa, chuyện sợ ma cũng không thể để như vậy mãi, Hạ Nhạc Dương vỗ trán, quyết định chủ động xông lên.




Hạ Nhạc Dương nghĩ thầm, cô còn hiếm lạ hơn cả khỉ trong sở thú, khó chịu nói: “Này, cô tên gì?”
Ma nữ gãi gãi cằm, con mắt xoay chuyển như đang suy nghĩ, nhưng đáp án lại là: “Tôi không nhớ.”
Hạ Nhạc Dương liếc nhìn bụng ma nữ, lại không thấy rõ mang thai hay không, liền hỏi: “Thế cô có nhớ mình mang thai không?”
“Đương nhiên.” Ma nữ nói xong, bỗng nhiên bay về phía Thượng Đình Chi, “Tôi phải kiếm ăn cho thằng bé.”
“Dừng dừng!!” Hạ Nhạc Dương vội vàng giơ tay ngăn cản, “Anh ta đâu phải cha đứa nhỏ, cô cứ nhắm vào anh ta làm gì!!”
Ma nữ hừ một tiếng, lại bay về phía bồn rửa mặt, hoang mang ngước nhìn không trung: “Tôi không nhớ cha nó là ai.”
Hạ Nhạc Dương nhìn ma nữ, đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm.

Ngày giỗ của ma quỷ vốn mang màu sắc kinh dị.

Nhưng hiện tại liền nhuốm màu bi thương.
Hạ Nhạc Dương suy nghĩ một chút, sau đó do dự hỏi: “Ừm… cô có chuyện gì muốn làm không?”
Ma nữ hỏi: “Chuyện tôi muốn làm ư?”
“Ừm, ngày mai …” Hạ Nhạc Dương dừng lại, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn nói tiếp, “Ngày mai sẽ cùng cô trải qua ngày giỗ.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi