NHÀ GIÀU THẤT THỦ HÀO TRẠCH CÔNG LƯỢC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vài ngày sau khi trở về từ Hồng Kông, hợp đồng thuê biệt thự Cố gia hết hạn, chủ nhà hỏi Thượng Đình Chi có muốn gia hạn hay không.

Hạ Nhạc Dương muốn tiếp tục ở lại, nhưng Cô Dương Sát của Thượng Đình Chi đã hết rồi, còn ở lại sẽ ảnh hưởng đến tài lộc nên phải tìm nơi khác ở.

Dương Văn Đình rủ đôi trẻ đến sống ở biệt thự của nhà Thượng.

Hạ Nhạc Dương cảm thấy hơi khó xử, Thượng Đình Chi không muốn thế giới hai người bị ảnh hưởng, vì vậy liền mua một căn biệt thự bên hồ Vân Thủy.
Tối hôm trước khi dọn ra khỏi biệt thự Cố gia, Hạ Nhạc Dương ngồi trên bồn cầu trong phòng tắm thở dài.

Đã mấy ngày kể từ khi ma nữ rời đi, nhưng cậu vẫn thích nói chuyện một mình với cái bồn tắm.
Ma nữ có một người em trai đã gần năm mươi tuổi.


Từ Chí Nhược nhận được liền thông báo để Hạ Nhạc Dương và Thượng Đình Chi đưa tro cốt của ma nữ về Hồng Kông an táng.

Hạ Nhạc Dương đốt một xấp mấy trăm triệu tiền âm phủ cho ma nữ, cùng nhiều loại xe sang, biệt thự, thậm chí cả túi xách với giày hàng hiệu.
Ma nữ ngồi trên bia mộ hưng phấn cười khen Hạ Nhạc Dương thật sự là chị em tốt, nhưng Hạ Nhạc Dương buồn đến mức chỉ muốn khóc.

Khi em trai của ma nữ và những người thân khác bắt đầu khóc, Hạ Nhạc Dương cũng liền không kìm được nữa, khóc lóc om sòm, khóc còn to hơn cả em trai của ma nữ.
“Được rồi, được rồi, cậu có phải đàn ông không đấy?” Ma nữ lơ lửng bên cạnh Hạ Nhạc Dương, xem đám tang của mình cứ như của người khác, “Trên đời làm gì có bữa tiệc nào không ngừng, đừng sến sẩm như vậy.”
“Sao, sao cô bình tĩnh được như vậy?” Hạ Nhạc Dương khịt mũi một cái, “Không phải nói là không nỡ chia tay với tụi tôi sao?”
“Còn định không nỡ tới khi nào?” Ma nữ nói hết nổi, quay ra nhìn Thượng Đình Chi đang đứng một bên, “Hoa Hoa của cậu sẽ bị cậu chọc cho khó chịu chết mất.


“Lúc nào rồi mà cô còn chê tôi phiền.” Hạ Nhạc Dương vừa khóc vừa nói, không biết mấy người thân của ma nữ đều đã nín khóc, khó hiểu nhìn cậu.
Ma nữ an ủi Hạ Nhạc Dương vài câu, sau đó bóng dáng từ từ biến mất bên cạnh bia mộ.
Gia đình của ma nữ đã sớm chấp nhận sự thật rằng cô đã qua đời nên không quá đau buồn, nhưng Hạ Nhạc Dương đã ở cùng cô ba tháng, sự biến mất của ma nữ giống như là cái chết của một người bạn vậy.

Cậu ôm bia mộ khóc quá nhiều, cuối cùng gia đình Thượng Đình Chi nhìn thấy hồn ma cô gái đã bỏ đi nên cũng kéo cậu ra khỏi nghĩa trang.
“Ma nữ, tôi nhớ cô quá.” Hạ Nhạc Dương ngồi trên toilet lại thở dài, “Ngày mai tôi và Hoa Hoa dọn ra ngoài, cho nên sau này sẽ không còn chỗ để nói chuyện với cô nữa.”
“Dương Dương?” Thượng Đình Chi đẩy cửa phòng tắm ra, nghiêng người đi vào, “Thu dọn xong rồi sao?”
“Ừm.” Hạ Nhạc Dương mím môi, khẽ gật đầu, “Chúng ta không thể mua lại cái bồn tắm này sao?”
Thượng Đình Chi nói: “Không ngại phiền toái sao?”
Hạ Nhạc Dương trông mong nhìn Thượng Đình Chi nói: “Muốn giữ làm kỷ niệm.”
Lúc trước Thượng Đình Chi sửa sang lại biệt thự Cố gia, để bảo tồn âm khí của nơi nỳ nên không thay cầu thang gỗ và bồn tắm.


Trên đời này chắc cũng chỉ có mình Hạ Nhạc Dương là muốn giữ một cái bồn tắm nơi từng có người chết làm vật kỷ niệm.
Nhưng vậy thì sao, một khi bà xã đã muốn, Thượng Đình Chi liền vui vẻ chiều!
Chỉ sau hai ngày, căn biệt thự bên hồ Viên Thủy đã được lắp chiếc bồn tắm kiểu cũ không hề ăn nhập với phong cách trang trí xung quanh.

Hạ Nhạc Dương hết sức hài lòng, nhưng đồng thời cũng có chút tiếc nuối.
Bởi vì từ khi trở về Trung Quốc, cậu chưa từng tắm cái bồn này.
Hồi mới tới biệt thự Cố gia, Hạ Nhạc Dương sợ không dám vào phòng tắm, huống gì là ngồi vào bồn.

Sau đó mặc dù không còn sợ hãi nhưng bồn tắm như là lãnh địa của ma nữ, ai lại vô duyên chạy tới địa bàn nhà người ta để tắm.

Mà từ khi dọn sang nhà mới, dù có vài phòng tắm trong nhà, nhưng bồn tắm trong phòng ngủ chính lại lắp cái bồn này, cậu lại quá lười để đi đến các phòng tắm khác tắm, cho nên tới nay đã ba tháng không được tắm bồn.
Cuối tháng tám thời tiết ngày càng lạnh, Hạ Nhạc Dương rất muốn đi tắm bồn, cho nên tối nay lấy quần áo xong liền xoay người bước ra khỏi cửa.
Thượng Đình Chi cảm thấy khó hiểu, gọi cậu lại, “Đi đâu vậy?”
Hạ Nhạc Dương quay đầu nói: “Xuống lầu tắm rửa.”
Thượng Đình Chi hất cằm về phía phòng tắm của phòng ngủ chính, “Trong này có bồn tắm mà?”
Mặc dù ma nữ đã rời đi, nhưng Hạ Nhạc Dương vẫn cố chấp cho rằng bồn tắm là biểu tượng tâm linh của ma nữ, cho nên cậu chưa từng nghĩ tới sẽ sử dụng nó.

“Cái bồn kia không dùng được.” Hạ Nhạc Dương nói, “Đó là địa bàn của cô ấy.”
“Dương Dương.” Thượng Đình Chi bất lực thở dài, “Cô ấy đi rồi.”
Hạ Nhạc Dương bĩu môi nói: “Đi rồi cũng không thể tùy tiện dùng đồ của cô ấy được.”
Thượng Đình Chi khẽ cau mày.

Hắn biết ăn dấm của bạn thân bà xã mình là rất vô lý, chưa kể người bạn thân này đã chết thảm tám đời rồi, hắn không cần để bụng mới phải.
Nhưng thấy Hạ Nhạc Dương để ý đến ma nữ nhiều như vậy, Thượng Đình Chi lại không vui, nhướng mày, “Tối nay muốn thử trò mới không?”
Nghe vậy Hạ Nhạc Dương đi rồi lại vội vàng chạy lại trước mặt Thượng Đình Chi, hai cái lỗ tai vểnh cao, háo hức hỏi: “Thử cái gì?”



Hạ Nhạc Dương tức khắc sửng sốt, “Ma nữ!?!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi