NHÀ HỌ CÓ MA

Bà Yến vội vã chạy về tới nhà thờ tổ, vừa nhìn thấy bà Yến, bà Ngọc liền mừng rớt nước mắt:

– Mẹ, mẹ, mẹ không sao, mẹ vẫn an toàn… Tạ ơn trời Phật…

Bà Yến đẩy bà Ngọc phiền hà sang một bên, đứng trước cửa đường hầm, vội vả hỏi:

– Tụi nó đã vào trong đó rồi? Mau kêu tụi nó quay về! Mau kêu tụi nó về đây…

Bà Ngọc yếu ớt nói:

– Chí Thành và anh Hưng đã đi vào lâu rồi, kêu không nghe đâu…

Bà Yến nghe thế liền giận sôi máu, nhưng lúc này mọi chuyện đã lỡ, dằn co ở đây cũng vô ích. Bà ta liền muốn đi vào căn hầm. Thấy hành động của bà Yến, những người ở đó liền sợ tái mặt.

– Mẹ đừng vào đó, nguy hiểm lắm…

– Tránh ra! Để tao đi…

Bà Yến hét lớn, khăng khăng muốn vào trong. Biết tính bà như vậy, bà Ngọc liền ra hiệu cho bác bảo vệ vào trước dẫn đường cho bà Yến, để bà Yến tuổi cao sức yếu đi một mình bà Ngọc không an tâm được, bà Yến cũng không cản, dù sao an toàn của bà cũng là trên hết.

Nãy giờ mọi người sợ bên trong cần giúp đỡ nên đã chuẩn bị nhiều đồ vật chiếu sáng. Tới lúc bà Yến đi vào tuy ánh sáng không quá rõ nhưng đủ để soi đường đi, bà ta đang gấp thúc giục mọi người đi càng nhanh.

Còn ông Phương, người lẽ ra phải chờ bên ngoài đã không kiềm được tò mò, lên tiếng:

– Mọi người vào đã lâu rồi không thấy động tĩnh, chị để tôi vào giúp anh Hưng một tay!

Đầu óc bà Ngọc lúc này rối bời, không suy nghĩ nổi nữa, nghe người giúp đỡ chỉ biết gật bừa. Ông Phương liền lấy một cái đèn pin trên tay người giúp việc, bước xuống căn hầm.



Cũng vào lúc này, Chí Thành và Hà Anh đã tới được căn phòng cuối đường hầm. Ngọn đèn trên tay Chí Thành quá yếu nên không trông thấy cái gì. Ba Xuyến thì liên tục gào rú bên tai Hà Anh:

– Mau qua bên kia! Mau qua bên kia…

Hà Anh không chịu nổi nữa, giật giật tay Chí Thành, vờ nói:

– Em vừa trông thấy cái gì bên kia!

Chí Thành nghe vậy không chút nghi ngờ liền lia ngọn đèn sang hướng Hà Anh chỉ. Mang máng thấy thứ gì đó.

– Cùng qua xem đi!

Hà Anh lại tỉ tê. Chí Thành gật đầu đồng ý không chút nghi ngờ.

Và rồi một hình hài trắng trắng lọt vào tầm mắt Chí Thành, Chí Thành càng bước vội tới. Trước mắt anh và Hà Anh lúc này chính là một người mặc áo trắng được đặt nằm trên chiếc giường đá, trên mặt thì bị che bởi miếng vải đỏ.

Một linh cảm không lành nẩy lên trong lòng Chí Thành, nhưng anh vẫn quyết định kéo cái khăn đỏ đó xuống.

Hà Anh vẫn nghĩ dưới lớp vải đỏ kia là một bộ xương khô, thế nhưng, khi tấm vải bị lột xuống, không chỉ Chí Thành mà chính Hà Anh cũng kinh hãi không thôi.

Đó là gương mặt đang nhắm nghiền mắt của một cô gái!!!

Chí Thành bủn rủn tay chân lùi về sau, không dám tin vào mắt mình. Dù bề ngoài như một người đang ngủ, nhưng Chí Thành biết đó người đó đã chết rồi, là một cái xác!

Hà Anh hết nhìn xác chết trên giường lại nhìn hồn ma Ba Xuyến sau lưng mình. Không thể tin được một người đã chết hơn năm mươi năm vẫn giữ được bộ dáng như khi còn sống, không một chút thay đổi. Trong đầu Hà Anh nẩy lên hai chữ: ướp xác!

Ba Xuyến bị ướp xác!

Chính Ba Xuyến cũng không ngờ tới thi hài của mình lại có bộ dáng như vậy. Trước kia, khi bị nhốt ở đây, xung quanh toàn bóng tối, Ba Xuyến chưa từng thấy được hình hài của mình. Sau này thoát được chỉ quanh quẫn bên Hà Anh, Hà Anh chưa từng nói cho Ba Xuyến biết như thế nào, Ba Xuyến cũng không tự soi gương nhìn mặt mình được nên cũng không hề biết bản thân mình lại đẹp tới như vậy!

– Tôi… đó là tôi sao…

Hà Anh không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn nơi này đen kịt không nhìn được cái gì, nếu để Ba Xuyến nhìn thấy xác chết của mình xinh đẹp thế này, kêu cô ta cắt đứt quan hệ với nó chính là chuyện khó hơn lên trời. Có lẽ đây chính là lý do khiến ông Tân lúc trước ậm ừ không nói hết câu.

Cũng vào lúc đó, ông Hưng cùng với người thanh niên đi cùng đã tới nơi. Cậu thanh niên kia vừa trông thấy xác chết trên giường liền sợ mất mật, hét toáng lên:

– Chết… Chết… Có người chết…

Tiếng hét của cậu thanh niên quá vang dội, dù ông Hưng có muốn bịp miệng cậu ta lại cũng đã muộn, tiếng hét của cậu ta đã vọng đi, mọi người đều đã nghe thấy!

Chẳng mấy chốc, bà Yến cũng đã đuổi tới nơi. Ánh sáng trong hầm tối nhiều hơn, càng thấy rõ ràng hình hài của người nằm trên giường đá. Trông thấy xác chết của Ba Xuyến, lại nhìn gương mặt đáng ghét kia sau mấy mươi năm, nỗi căm hận trong lòng bà ta liền tuôn trào.

– Mẹ…

– Bà nội…

– Tụi bây… ai cho tụi bây xuống đây…

Bà Yến bị kích động quá mức, cơn đau tim lại ập tới, bà ta ôm lấy ngực, thở không ra hơi. Mọi người thấy tình hình như vậy liền chạy tới đỡ bà Yến.

– Mẹ… mẹ không sao chứ?

– Bà nội, bà nội…

Cả bọn lại loạn cào cào.

Cũng vào lúc này, Ba Xuyến nói bên tai Hà Anh:

– …tháo… dây…

Hà Anh liếc mắt nhìn thi thể Ba Xuyến. Dù cô đã quá quen với hình dạng của Ba Xuyến, cũng tiếp xúc với người chết nhiều nhưng cô không quen đối diện với một thi thể! Hà Anh có chút chùn chân.

– …tháo sợi dây đỏ trên tóc…

Ba Xuyến lại thỏ thẻ bên tai. Hà Anh liền đoán ra sợi dây đó chính là bùa chú cuối cùng giam lõng linh hồn của Ba Xuyến, chỉ cần gỡ ra, Ba Xuyến sẽ thật sự được tự do, lấy lại trọn vẹn linh hồn.

Hà Anh không muốn đụng vào xác chết trước mặt, nhưng đã tới bước này chẳng lẽ lại dừng? Hà Anh không chấp nhận.

Rốt cuộc, Hà Anh cũng hạ quyết tâm vươn tay về trước.

Trong lúc hỗn loạn chẳng ai để ý đến Hà Anh, càng không biết cái xác trên giường đá đã thiếu mất một sợi dây buộc tóc, mái tóc đen cứ thế xõa tung trên giường, tạo nên một khung cảnh thật ma mị.



Việc dưới hầm bí mật nhà họ Lê phát hiện xác chết bị nhiều người biết, còn có cả ông Phương, phó giám đốc công an thành phố, nên ông Hưng không còn cách nào ngoài việc báo lên nhà chức trách, cho người xuống mang cái xác đi khám nghiệm.

Khi bà Yến tỉnh lại, biết được sự việc thì kích động mắng chửi không ngừng, nhưng qua lời bà thì ông Hưng cũng biết xác chết kia chính là vợ ba của ba mình ngày trước. Khi Ba Xuyến được rước về, ông Hưng khi đó khoảng năm, sáu tuổi, thời gian quá lâu nên không còn mấy ấn tượng. Chỉ biết rằng nếu đó thật là bà Ba Xuyến thì cái xác kia phải hơn năm mươi năm rồi, như thế có bị đưa lên pháp luật cũng không vấn đề gì, ông Hưng liền an tâm.

Ba Xuyến thấy người ta di chuyển xác của mình đi thì không khỏi gấp gáp hỏi Hà Anh:

– Bọn họ định đem thân thể của tôi đi đâu vậy?

Hà Anh suy đoán:

– Có thể là đi khám nghiệm…

Hà Anh né tránh hai từ thi thể, vì biết tinh thần của Ba Xuyến đang kích động, vừa lấy lại thân xác của mình nên rất để ý. Ba Xuyến quả nhiên đùng đùng nổi giận:

– Bọn họ còn muốn động chạm tới thân thể của tôi sao?

Hà Anh khuyên ngăn:

– Vậy cô không muốn biết cô đã chết khi nào, nguyên nhân cái chết là gì sao?

Ba Xuyến giật bắn người.

– Cô không nghĩ cái chết của cô có ẩn tình gì sao? Rốt cuộc có liên quan đến bà Yến hay không?

Ba Xuyến vừa lấy lại được linh hồn của mình, ký ức trong nhất thời cũng chưa nhớ lại hết, đầu óc vô cùng rối rắm.

– Ba Xuyến, kia đã là thi thể hơn năm mươi năm rồi, khó khăn lắm cô mới giành được tự do cho linh hồn mình, lẽ nào lại muốn một lần nữa bị kiềm kẹp? Nó quan trọng hơn việc lấy lại công bằng cho cô sao?

Hà Anh không ngừng khuyên nhũ khiến Ba Xuyến dần bình tâm lại, rốt cuộc đã bỏ ý định giành lại thi thể của mình.

Ba Xuyến hiểu những lời Hà Anh nói nhưng vẫn không cam lòng.

Ngập ngừng một lúc, Ba Xuyến lại muốn đi.

– Cô muốn đi đâu?

Ba Xuyến dằn co nói:

– Tôi muốn giám sát bọn họ sẽ làm gì với thân thể của tôi.

Ba Xuyến không biết nhưng Hà Anh ít nhiều cũng rõ quá trình khám trình tử thi thông qua phim ảnh, sách báo. Cô không nỡ để Ba Xuyến chứng kiến cảnh thi thể của mình bị phân thành nhiều mảnh nên nhỏ tiếng nói:

– Sớm muộn gì cũng vùi dưới lớp đất, chẳng lẽ cô muốn thi thể mình trở thành vật trưng bày cho người người tới xem? Bỏ thôi…

Ba Xuyến cảm giác có điều che giấu trong lời nói của Hà Anh, nhưng tự cô cũng hiểu dù cô không đồng ý cũng không thay đổi được gì, người ta vẫn sẽ mang thân xác của cô đi mà thôi. Ba Xuyến lẳng lặng nhìn cảnh công an mang cái túi lớn chứa thi thể của mình lên xe rồi chạy đi mà đau đớn rơi nước mắt.



Mọi việc đã ngoài tầm kiểm soát của mình khiến bà Yến vô cùng bất an, sốt ruột không ngừng. Bà không muốn để người ta phát hiện ra Ba Xuyến, càng không muốn nguyên nhân cái chết của Ba Xuyến bị phơi bày. Không muốn!!!

Bà phải làm cái gì đó! Phải nghĩ cách để vùi việc này xuống!

Thế là, bà Yến nhớ tới Tiểu Quỷ! Bà đã sai nó đi giải quyết kẻ cạnh tranh của ông Hưng, nó đi cả ngày rồi vẫn chưa trở về. Bà không thèm nghĩ liệu Tiểu Quỷ có gặp sự cố gì hay không, chỉ biết nó trễ giờ! Nó còn chưa trở về!

Thế là mặc bệnh tật trong người, bà Yến lồm cồm bò dậy, đi tới nhà thờ tổ. Nhà thờ tổ hôm nay bị Ba Xuyến quậy một trận, sau lại bị công an ập vào một lần để lấy xác chết và những vật chứng dưới hầm đi khiến cả căn nhà thờ lúc này thật hỗn độn. Bà Yến chẳng bận tâm, liền chạy tới cái hộp gỗ đặt trên bàn thờ, bà nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, trong đầu không ngừng kêu gọi:

“Tiểu Quỷ… Tiểu Quỷ…”

Sợi dây chuyền có liên kết với Tiểu Quỷ, khiến nó dù bao xa cũng nghe được tiếng gọi của bà Yến mà trở về.

Chỉ là, lần này gọi mãi vẫn không có động tĩnh. Bà Yến không khỏi sốt ruột, liền gọi không ngừng nghỉ.



Ở một nơi nào đó, Tiểu Quỷ thật ra đã nghe thấy tiếng kêu của bà Yến, nhưng nó không thể trở về ngay được.

Nó đang bị nhốt!

Bị giam cầm…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi