NHÀ HỌ THANG CÓ 7 O

Hôm nay là ngày gia đình tụ họp mỗi tháng một lần của Thang gia, mọi người về nhà thì phát hiện Thang Nhất Viên đang ngồi ở trên ghế sô pha, vẻ mặt u ám, tâm trạng rõ ràng không tốt, bên cạnh còn có một chiếc vali màu đỏ.

Mọi người tự ý thức không nên bước tới làm phiền.

Sắp đến thời gian ăn cơm trưa, áp suất thấp bên người Thang Nhất Viên vẫn không có dấu hiệu tiêu tán, Thang Nhị Viên không chịu được liếc cậu một cái, mở miệng hỏi: " Lục Thành đã làm gì sao?"

Thang Nhất Viên im lặng không lên tiếng, từ chối trả lời.

Thang Tam Viên đọc xong tin nhắn của người hâm mộ, đặt điện thoại xuống, nhìn anh mình với giọng điệu có chút bất lực: "Lần này anh lại tìm lí do gì để ly hôn vậy? Không phải em đã bảo anh đừng lúc nào cũng giận dỗi rồi sao, mỗi lần đều chỉ vì một chuyện nhỏ đều ầm ĩ đòi ly hôn, cẩn thận Lục Thành chán ghét."

Thang Tứ Viên gảy gảy lọn tóc rối trên trán, chống cằm nói: "Tháng trước em thấy anh ấy đặt mua xe thể thao mới cho anh, Alpha tốt như vậy, anh cũng biết rồi đi, anh ấy còn là người nắm quyền của Lục thị, mà cả ngày anh chỉ coi anh ấy là một tên tùy tùng để sai bảo, các anh đều đã kết hôn bốn năm, Lục Thành đối với anh vẫn trăm phương ngàn ý nghe theo anh, rất tốt."

Thang Ngũ Viên tổng kết gọn gàng: "Hãy biết quý trọng."

Thang Lục Viên lột vỏ quả quýt, một nửa đưa cho Thang Thất Viên, nói: "Việc nhỏ thì vui, việc lớn thì khổ(*), không có chuyện gì thì đừng mãi cứ cãi nhau đòi ly hôn."

(*)Việc nhỏ thì vui, việc lớn thì khổ :Nếu chỉ là đùa giỡn một chút hay sao đó, thì có thể thêm một chút vui vẻ cuộc sống, nếu căng thẳng quá mức, cuối cùng chỉ làm tổn thương chính mình.

Thang Thất Viên tiếp nhận miếng quýt, ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng..."

Thang Nhất Viên nhịn nửa ngày, rốt cục không chịu nổi hét lên: "Là anh ta muốn ly hôn với tôi!"

Trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người giống như bị đóng băng, quả quýt trong tay Thang Thất Viên lập tức lăn xuống mặt đất.

Lục Thành muốn ly hôn!

Thang Bá Đặc cùng Nguyên Thu nghe thấy, lập tức chạy ra từ trong phòng bếp, tuy rằng trong nhà có nhiều người làm, đầu bếp cũng một đống, nhưng hai người vẫn thích nhất là tự mình nấu những món ngon cho những đứa con của mình, mỗi lần gia đình tụ họp đều tự xông pha vào bếp.

Thang Bá Đặc đang bưng canh trong tay, nhanh chóng đặt bát canh xuống, kinh ngạc nói: " Lục Thành rốt cuộc không muốn con nữa?"

Thang Nhất Viên lập tức quay đầu nhìn về phía ba cậu, hai mắt tròn xoe, trong lòng có chút oan ức.

Nguyên Thu cầm cái chày cán bột trong tay đập Thang Bá Đặc: "Câm miệng."

Thang Bá Đặc xoa đầu, tự biết mình nói sai, đành im miệng

Nguyên Thu đem quýt nhặt lên ném vào thùng rác, khẽ hỏi: "Làm sao vậy?"

Miệng Thang Nhất Viên méo lại, một bộ dáng tràn đầy oan ức, viền mắt cũng đỏ lên, nửa ngày mới mở miệng: "... Anh ấy mất trí nhớ."

Mới vừa bình thường lại thì bây giờ mọi người lại bị sững sờ lần thứ hai, đồng thanh kêu lên: "Mất trí nhớ?"

Nguyên Thu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn lão chồng mình cũng với các con đang kinh ngạc, đi tới nắm lấy tay Thang Nhất Viên, thanh âm nhẹ nhàng:" Do bị thương sao? Có nghiêm trọng không? Cứ từ từ nói..."

Thang Nhất Viên nhìn ba ba, càng cảm thấy oan ức, đôi mắt đỏ hoe, nhào vào trong lồng ngực Nguyên Thu như khi còn bé, âm thanh đứt quãng: "Gần đây Lục thị nghiên cứu phát minh cơ giáp mới...Vào lúc Lục Thành đến phòng nghiên cứu để nghiệm thu, phòng nghiên cứu đột nhiên phát nổ. Tuy rằng các biện pháp an toàn đã được chuẩn bị đầy đủ cho phòng thí nghiệm, nhưng mà Lục Thành vẫn bị ngã xuống và ngất xỉu, toàn thân anh ấy không có thương tổn gì, nhưng mà...Sau khi anh ấy tỉnh lại đều quên mất tất cả sự việc trong bốn năm này...Bác sĩ bảo là có thể vào thời điểm nổ tung bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá độ, dao động quá mạnh tới não, bác sĩ không biết đến khi nào Lục Thành có thể nhớ lại."

Thang Nhị Viên trừng mắt: "Quên mất chuyện trong bốn năm này? Không phải là quên đúng khoảng thời gian bên nhau của hai người hay sao?

Thang Tam Viên sờ cằm: "Anh ấy sẽ không nghĩ rằng anh ấy còn yêu tên Beta kia đi?"

Mặt Thang Nhất Viên tối sầm lại, đây chính là điểm khiến cậu tức giận!

Năm đó, cậu và Lục Thành quen nhau tại cao trung tinh tế, hai người một người có thông số sức mạnh cao nhất, một người có thông số học thuật cao nhất, đều là các nhân vật được nói trong các đề tài tán chuyện ở đại học, nhưng bởi vì không chung lớp nên không có cơ hội biết tới nhau.

Bon họ sở dĩ quen biết bởi vì Lục Thành thích một Beta trong lớp Thang Nhất Viên, vì vậy luôn thích quanh quẩn quanh lớp Thang Nhất Viên, anh xuất thân từ một gia đình giàu có, tính cách cởi mở, mọi người trong lớp Thang Nhất Viên đều thích, rất hoan nghênh anh, nhưng cố tình tên Beta kia lại không thích anh ấy, lại rất thân với Thang Nhất Viên, cho nên Lục Thành đương nhiên nghi ngờ Beta và Thang Nhất Viên có gian tình gì đó.

Thang Nhất Viên có nỗi khổ khó nói, thực ra Beta đó là một Omega, phun thuốc ức chế cải trang thành Beta. Thang Nhất Viên có lần bắt gặp lúc thuốc ức chế của cậu ta mất đi hiệu lực, tin tức tố bị tràn ra, vì để tránh gây nên sự rối loạn trong trường học, Thang Nhất Viên đành giúp cậu ta, từ đó trở đi Beta kia rất ỷ lại cậu, hai người chỉ là bạn bè, không hề có cái gì mờ ám mà.

Thang Nhất Viên vẫn luôn yêu Lục Thành, cậu từ ngày đầu tiên nhập học nhìn thấy Lục Thành đã thích Lục Thành rồi, chỉ là Lục Thành không thích cậu, thậm chí không thèm liếc cậu dù chỉ một cái, thế nên Thang Nhất Viên tức không nhịn nổi, cậu dùng Beta kia làm lá chắn từ chối Lục Thành, kỳ thật chỉ để Lục Thành có thể để ý cậu nhiều hơn.

Nguyện vọng của cậu thật sự trở thành sự thật. Lục Thành nhìn cậu nhiều hơn, nhưng đôi mắt đó luôn chứa đựng lửa giận. Lục Thành nghiêm túc đối xử với cậu như đối thủ một mất một còn vậy.

Lục Thành theo đuổi Beta nửa năm, cuối cùng Beta kia cũng đồng ý trở thành bạn trai của Lục Thành.

Lục Thành lúc đó rất đắc ý, đều ở trước mặt Thang Nhất Viên diễu võ dương oai, Thang Nhất Viên trước mặt anh thì dửng dưng như không, vừa quay đầu thì yên lặng mà khóc đỏ cả mắt.

Thang Nhất Viên chịu khổ sở một tháng, đột nhiên có tin tức nói Lục Thành bị lừa!

Hóa ra Beta là một đứa trẻ mồ côi. Cậu ta đã yêu một Beta khác trong trại trẻ mồ côi. Người cậu ta yêu là một họa sĩ, luôn muốn đến hành tinh khác để nghiên cứu, đọc sách nhưng không có tiền. Gia đình Lục Thành nổi tiếng giàu có, Lục Thành lại không ngừng theo đuổi cậu ta, cậu ta nhìn dáng vẻ người mình yêu khó khăn vì tiền mà đau xót không ngừng, vì vậy sau khi từ chối một lần liền chọn lừa dối Lục Thành. Cậu ta dùng thời gian một tháng lừa gạt Lục Thành một khoản tiền, sau đó không chút do dự bỏ sang tinh cầu khác cùng người mình yêu nghiên cứu nghệ thuật.

Câu chuyện tuy sáo rỗng, nhưng càng nghe Thang Nhất Viên càng có tinh thần, nhanh chóng thu dọn hình ảnh suy sụp của bản thân, mặc một bộ quần áo mới tinh, thay đổi kiểu tóc, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, sau đó hăng hái đi tìm Lục Thành... Uống rượu.

Thang Nhất Viên cảm thấy rượu có thể an ủi trái tim một người thất tình, đủ để kéo gần tình cảm giữa hai người.

Lục Thành mở cửa, nhìn thấy Thang Nhất Viên không khỏi trợn mắt nhìn, anh ta nghĩ đối thủ này đến để chê cười mình, định đuổi Thang Nhất Viên đi, không nghĩ tới Thang Nhất Viên cười vui vẻ quơ quơ hai bình rượu đỏ trong tay: "Tôi tới để bồi anh uống rượu."

Lục Thành cũng không phải quá yêu thích cái tên Beta kia, nhưng giống như một món đồ chơi vậy, trước kia Beta kia thì từ chối anh rất nhiều lần, gợi lên du͙ƈ vọиɠ chinh phục của anh, lại có tên tình địch Thang Nhất Viên, cho nên anh mới theo đuổi càng hăng say, kết quả chỉ vì một món đồ chơi nhỏ mà hại anh mất hết mặt mũi, còn truyền đi tin tức khiến tất cả mọi người đều biết, không biết bao nhiêu người cười nhạo sau lưng anh.

Đã mấy ngày nay vì cáu gắt nên anh không ra ngoài gặp người khác, hiện tại có người đến bồi anh uống rượu, tất nhiên anh sẽ cam tâm tình nguyện, tuy rằng có hơi quái lạ khi người bồi rượu cho mình là đối thủ của mình.

Bọn họ uống rượu đỏ có nồng độ cồn rất thấp, uống hết hai bình rượu, hai người đều không có say, chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, trong không khí thoang thoảng một mùi hương thơm ngọt.

Thang Nhất Viên không hề nhận ra mình đang phát tình cho đến khi bị Lục Thành hai má ửng đỏ đặt ở dưới thân, gần đây bởi vì đắm chìm trong cảm xúc"thất tình", cậu đau buồn quá mức nên quên mất kì phát tình đầu tiên sắp đến, cho nên không mang theo thuốc ức chế bên người.

Lần phát tình đầu tiên dâng trào mãnh liệt, hai người lúc đó còn trẻ chưa từng gặp phải trường hợp như vậy, bị tin tức tố kíƈɦ ŧɦíƈɦ ôm chặt lấy nhau, quấn lấy nhau.

Thang Nhất Viên ôm chặt cổ Lục Thành, ánh mắt ngập nước ỷ lại đầy mê người, Lục Thành vốn đang liều mạng chống lại ảnh hưởng của tin tức tố, hoàn toàn mất lý trí, đem Omega mềm mại đặt ở dưới thân.

Kịch liệt, hương vị thơm ngọt, va chạm.

Sau khi tỉnh lại, trên cơ thể Thang Nhất Viên xanh xanh tím tím, dính dớp, Thang Nhất Viên vốn chỉ muốn đến đây nhân cơ hội thân cận một chút với Lục Thành, bây giờ cậu hoàn toàn luống cuống, lén lút nắm lấy góc chăn chậm rãi rơi nước mắt.

Cậu lo lắng Lục Thành sẽ chán ghét cậu, cho rằng cậu cố tình câu dẫn, từ này về sau trốn thật xa khỏi cậu, càng nghĩ tới cảnh đó lòng cậu càng chua xót, không kìm được nước mắt, khi Lục Thành tỉnh lại, Thang Nhất Viên đã khóc ướt một góc chăn.

Lục Thành ôm người vào lòng, nhìn đối thủ luôn hăng hái đối nghịch với mình khóc lóc thảm thiết như vậy, Lục Thành cảm thấy đau xót, chỉ muốn đem người ôm vào trong ngực mà cưng chiều thật tốt.

Được người mình thích ôm vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành, Thang Nhất Viên không kìm lòng nổi, trực tiếp tỏ tình.

Lục Thành sững sờ, anh chưa từng nghĩ Thang Nhất Viên sẽ thích chính mình.

Im lặng một hồi, một lúc sau anh mới phản ứng được, cúi đầu nhìn Thang Nhất Viên, hai má cậu đỏ lên, cả người cũng ửng đỏ, anh tưởng rằng Thang Nhất Viên là đang ngượng ngùng, sau đó bản thân cũng không nhịn được đỏ mặt thẹn thùng, cùng lúc chóp mũi tràn ngập mùi hương thơm ngọt, anh ý thức được Thang Nhất Viên lại phát tình lần nữa, kì phát tình còn chưa qua... Mà lần này Lục Thành quá kích động, vô tình đánh dấu cậu luôn.

Sau lần phát tình tình cờ, Thang Nhất Viên mang thai, điều này khiến gia đình họ Thang và họ Lục bị sốc, hai người thuận lý thành chương kết hôn.

Hai người mười tám tuổi lăn giường, mười chín tuổi thì sinh con.

Nguyên Thu đến bây giờ vẫn đem Thang Nhất Viên trở thành một tư liệu xấu để giảng dạy giáo dục sáu Omega còn lại.

Không được yêu sớm!

Lục Thành đã quên bẵng quá khứ giữa bọn họ, anh chỉ nhớ mình lúc mình mới cùng Beta kia ở bên nhau, còn Thang Nhất Viên chính là đối thủ một mất một còn của anh!

Khi anh tỉnh lại, biết được bản thân và Thang Nhất Viên kết hôn, phản ứng đầu tiên của anh chính là không tin.

Điều đầu tiên anh muốn làm sau khi xuất viện chính là muốn ly hôn với Thang Nhất Viên.

Thang Nhất Viên thì không nói nên lời, cũng không thể nói năm đó chúng ta không cẩn thận đã làm, sau đó em tỏ tình với anh, anh thì không cẩn thận đánh dấu em, chúng ta còn có con, vì thế chúng ta về bên nhau đi.

Mỗi khi nhớ đến lúc bản thân tỏ tình, hai má cậu liền đỏ chót, lần này cậu tuyệt đối không muốn tỏ tình lần thứ hai!

------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Lật lại lịch sử ghi chép thì chương này được viết vào năm ngoái, kéo dài đến tận bây giờ mới đăng lên, tôi nhớ là thông báo còn sớm hơn nữa, cảm ơn các tiểu thiên sứ vẫn luôn chờ tôi từ lâu.

Tôi rất vui khi nhìn thấy lời nhắn của các tiểu thiên sứ, mỗi lần đào hố mới đều là một mình tôi bắt đầu, lần này cuối cùng cũng có mọi người đồng hành cùng tôi rồi.

Dò lôi nè, công của câu truyện đầu tiên vì bị mất trí nhớ nên có chút ngốc nghếch, tên ngốc này còn hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn cuối cùng của người khác, rất gợi đòn. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi