NHÀ HỌ THANG CÓ 7 O

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thang Nhị Viên và Lê Xán đang câu được câu không mà nói chuyện, Thang Tam Viên băng bó tay đã đi tới.

Thang Nhị Viên lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm vào tay cậu, hỏi: "Làm sao vậy?"

Thang Tam Viên thở dài một tiếng, buông lỏng tay ra, Thang Nhị Viên lúc này mới thấy ngón giữa của cậu dường như bị thương, dùng băng gạc bao thành một vòng dày.

Thang Nhị Viên tức khắc nóng nảy: "Bị thương? Anh đưa em đi bệnh viện."

Thang Tam Viên lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là lúc em gọt vỏ trái cây không cẩn thận làm đứt tay, trợ lý sinh hoạt đã xử lý qua cho em."

Lí Tâm Nhiên đi tới, có chút vội vàng hỏi: "Tam Viên cậu bị thương? Có nghiêm trọng hay không?"

Thang Tam Viên là diễn viên, nếu bị thương, có thể ảnh hưởng đến tiến độ của cả tổ phim.

Thang Tam Viên lắc đầu: "Không nghiêm trọng, chỉ là có thể ảnh hưởng đến cảnh quay tiếp theo."

Cảnh diễn thân mật tiếp theo sẽ có cảnh đặc tả hai người đan mười ngón tay vào nhau, hiện tại tay của Thang Tam Viên bị thương, còn băng lại dày như vậy, đương nhiên không thể quay.

Lí Tâm Nhiên không khỏi nhíu mày, cảnh này rất quan trọng, nó là điểm nhấn cho sự thăng hoa cảm xúc của các nhân vật trong phim. Hơn nữa, bối cảnh và ánh sáng đã được sắp xếp, hôm nay mặt trời bên ngoài cũng chiếu sáng, một cảnh tượng phù hợp, nhìn dự báo thời tiết nói vài ngày nữa trời nhiều mây, có mưa nhẹ, nếu hiện tại hủy bỏ việc quay thì gần nhất cũng không thể quay lại cảnh này.

Bỏ qua thật sự là đáng tiếc, tuy nhiên hiện tại Thang Tam Viên bị thương, không thể miễn cưỡng quay được, Lí Tâm Nhiên có chút lo lắng an ủi Thang Tam Viên: "Không sao, về sau sẽ bổ sung cảnh này."

Ánh mắt Thang Tam Viên đảo quanh liên tục: "Thực ra hôm nay quay cũng được, dù sao thì bối cảnh cũng đã được sắp đặt xong rồi."

"Nhưng mà tay cậu..." Lí Tâm Nhiên do dự.

Thang Tam Viên cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Thang Nhị Viên: "Thật ra có thể cho anh trai của tôi quay thay."

Thang Nhị Viên chỉ chính mình: "...Anh?"

Thang Tam Viên gật đầu: "Sườn mặt của anh với em rất giống nhau, cảnh này chủ yếu là quay một loại đẹp mờ ảo, cho nên sẽ quay từ bên cạnh, ống kính từ đầu đến cuối sẽ không ở chính diện, hẳn là hiệu quả anh và em tạo ra sẽ rất giống nhau."

Lí Tâm Nhiên đi đến bên cạnh Thang Nhị Viên, nhìn sườn mặt của cậu, so sánh sườn mặt hai người một chút, đôi mắt không khỏi sáng ngời, sườn mặt hai người họ quả thật giống nhau đến tám, chín phần, nếu chuyên gia trang điểm trang điểm thêm thì nhất định sẽ không có sự khác biệt.

"Nhưng anh không biết diễn." Thang Nhị Viên khẽ cau mày, trong số anh em, cậu và Thang Tam Viên quả thực giống nhau nhất, nhưng cậu lại không biết gì về diễn xuất.

Lí Tâm Nhiên cười: "Không biết diễn cũng không sao, cảnh này do diễn viên khác chi phối, chỉ cần nằm xuống phối hợp thật tốt là được."

Lê Xán ở bên cạnh nghe toàn bộ, nghe đến đó không nhịn được hỏi: "Diễn gì mà phải nằm xuống phối hợp?"

Thang Tam Viên nhìn về phía anh mỉm cười, cố ý lớn tiếng nói: "Cảnh giường chiếu đó."

Lông mày Lê Xán nhíu lại, không chút do dự nói: "Không được, vẻ ngoài Nhị Viên không giống cậu, phương pháp này không thể thực hiện được, vẫn là chờ vết thương của cậu khỏi rồi bổ sung cảnh diễn."

Lí Tâm Nhiên không đồng ý: "Nhưng tôi cảm thấy quả thật sườn mặt hai người rất giống nhau, nếu quay bổ sung sẽ rất lãng phí kinh phí."

"Rõ ràng là không giống, về kinh phí cậu không cần lo lắng, tiền không là vấn đề, tôi sẽ trả tiền cho việc quay bổ sung." Trong mắt Lê Xán ẩn chứa tức giận, trong mắt anh Thang Nhị Viên là độc nhất vô nhị, tuy là anh của Thang Tam Viên nhưng một chút cũng không có giống.

"Không cần phiền toái như vậy, tôi có thể diễn." Thang Nhị Viên mở miệng, tay em trai bị thương, vừa lúc cậu đang ở đây, nên giúp đỡ cũng không sao.

Còn không chờ Lê Xán phản đối, Thang Tam Viên đã vội vàng vui vẻ nói: "Cảm ơn anh trai!"

Lê Xán không hài lòng nhíu mày, nhưng không có tư cách ngăn cảnh, chỉ có thể đen mặt đứng ở một bên trừng mắt nhìn Thang Nhị Viên, Thang Nhị Viên trực tiếp phớt lờ ánh mắt của anh, hoặc là nói căn bản là không phát hiện.

Thang Tam Viên nhìn thấy vẻ mặt Lê Xán đen lại, suиɠ sướиɠ khẽ ca hát, mang Thang Nhị Viên đến phòng hóa trang, nhờ chuyên gia trang điểm trang điểm nhẹ cho cậu, sửa lại kiểu tóc cho cậu, sau đó đích thân giúp cậu thay đồ diễn là áo sơ mi trắng, cổ áo sơ mi có chút rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo của Thang Nhị Viên, trông vừa thuần khiết vừa gợi cảm.

Khi Thang Nhị Viên đã tạo hình thật tốt đi tới, Lí Tâm Nhiên không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn xa sườn mặt của Thang Nhị Viên quả thật rất giống với Thang Tam Viên, tuyệt đối có thể đánh tráo thật giả.

Kỹ sư chiếu sáng đã có mặt, Lí Tâm Nhiên yêu cầu trợ lý thu dọn hiện trường, chỉ để lại một số nhân viên quan trọng trong phòng.

Đương nhiên Lê Xán không đi ra ngoài, khoanh tay đứng ở một bên, tự nhiên hình thành một khí tràng lạnh như băng.

Nam người mẫu tên là Vương Nãi Thanh, hơi ngạc nhiên khi thấy diễn viên của đối phương đã thay đổi, hắn khách khí chào hỏi Thang Nhị Viên.

Trong cảnh này, nhân vật do Thang Nhị Viên thủ vai nằm trên giường ngủ trưa, ánh mặt trời vừa lúc chiếu vào khuôn mặt cậu, trông dịu dàng và xinh đẹp, Vương Nãi Thanh bước vào nhìn thấy cảnh này, bất giác bị thu hút, đứng ngây một chỗ nhìn cậu, sau đó bước vào, đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu, sau đó càng ngày càng không kiềm chế được trước sự dụ dỗ, Thang Nhị Viên tỉnh lại, nhưng không giãy dụa, ngầm đồng ý hành vi của Vương Nãi Thanh, qua cảnh này hai người hiểu được tâm ý của nhau, phá vỡ các ranh giới.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Thang Nhị Viên đang nằm trên chiếc giường lớn màu trắng, chăn bông mềm mại phủ lên người, cậu hít một hơi thật sâu, có chút căng thẳng, bất giác quay đầu lại liếc nhìn Lê Xán, Lê Xán cũng đang nhìn cậu, mặt đen như đít nồi.

"Cậu đã sẵn sàng chưa?" Lí Tâm Nhiên hỏi.

Thang Nhị Viên thu hồi ánh mắt, gật đầu với Lí Tâm Nhiên, tiếng bảng quay phim vang lên, cả căn phòng im lặng.

Vương Nãi Thanh tiến vào máy quay, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thang Nhị Viên từ xa, ánh mắt dần dần trở nên si mê, sau đó miệng khô lưỡi khô khẽ nới lỏng cổ áo, vô thức đi về phía giường.

Vương Nãi Thanh năm nay mới 19 tuổi, đây có thể là lần đầu tiên hắn đóng cảnh giường chiếu, cử động của hắn rất cứng, mắt cũng không thể hiện tốt.

Lí Tâm Nhiên: "Cắt! Vương Nãi Thanh, động tác của cậu hãy tự nhiên một chút."

Sau lượt thứ hai, diễn xuất của hắn vẫn rất mất tự nhiên, Lí Tâm Nhiên đành phải hô tiếp: "Cắt", "Biểu cảm phải tự nhiên một chút."

Vương Nãi Thanh gật đầu, vừa quay đầu thì đối diện với ánh mắt đen như mực của Lê Xán, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Hắn là nghệ sĩ thuộc công ty của Lê Xán, người đầu tư cho bộ phim này cũng là Lê Xán, trên đầu không khỏi toát ra một chút mồ hôi, sao ông chủ lại nhìn hắn với ánh mắt kinh khủng như vậy? Có phải anh ghét bỏ diễn xuất của hắn không tốt không?

Hắn hồi hộp đến mức tim đập như đánh trống, Lí Tâm Nhiên lại cất tiếng hô, lần này hắn còn không thể hiện tốt như lần trước, thời điểm cởi cúc áo lại bị run tay."

"Cắt! Không được run tay, trở về vị trí ban đầu rồi bắt đầu lại."

Vương Nãi Thanh càng thêm căng thẳng, sau khi bắt đầu, đi đứng còn cùng chân cùng tay, cứ như một đứa trẻ mới tập đi.

"Cắt! Sai rồi, làm lại từ đầu."

"Cắt! Nút quần áo từ từ cởi, không phải kéo."

"Cắt! Cảm xúc chưa đạt, phải diễn ra cảm xúc khó kìm lòng nổi, không phải như là sắc lang."

...

Không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rồi, càng NG thì Vương Nãi Thanh càng căng thẳng, diễn xuất càng tệ, cả phòng cứ lặp đi lặp lại cùng hắn hết lần này đến lần khác.

"Cắt!" Lí Tâm Nhiên ngừng lại, có chút đau đầu nhìn Vương Nãi Thanh: "A Thanh, đừng lo lắng, cậu thả lỏng một chút, tìm cảm giác, bảo trì trạng thái bình thường."

Vương Nãi Thanh nuốt nước miếng, tiếp nhận nước uống trợ lý đưa qua uống một ngụm, cố gắng tỉnh táo lại, sau đó hướng Lí Tâm Nhiên gật đầu: "Được rồi, đạo diễn."

Lí Tâm Nhiên gật đầu, tiếng bảng quay phim lại vang lên, Lí Tâm Nhiên nhìn thấy máy quay: "Được rồi, chuẩn bị, action!"

Vương Nãi Thanh lần này biểu hiện tốt hơn, thuận lợi đi tới bên giường, tuy rằng diễn xuất vẫn có chút cứng ngắc, những miễn cưỡng qua cửa, ngồi xuống bên người Thang Nhị Viên, chậm rãi cúi đầu, càng ngày càng gần.

Ngoại trừ Lê Xán, từ trước đến nay Thang Nhị Viên chưa từng gần gũi nam nhân khác, bất giác cảm thấy phản cảm nhíu mày, tự nhiên nảy ra cảm giác kháng cự phần diễn sắp tới

Vương Nãi Thanh dựa theo nội dung vở kịch, đưa tay ra hướng về phía mặt Thang Nhị Viên, ngay khi tay hắn sắp chạm vào, Thang Nhị Viên vô thức quay đầu tránh đi.

"Cắt!"

Thang Nhị Viên ngồi dậy giải thích: "Xin lỗi, vừa nãy tôi không chuẩn bị tốt."

Lí Tâm Nhiên cũng thoải mái cười cười, dù sao Vương Nãi Thanh vừa rồi đã NG rất nhiều lần, điều này ảnh hưởng đến tâm trạng của Thang Nhị Viên là bình thường: "Không sao cả, lần đầu tiên cậu diễn có thể hiểu được, hiện tại đã chuẩn bị tốt chưa? Nếu chuẩn bị tốt thì lại một lần nữa."

Thang Nhị Viên gật đầu, hít sâu rồi nằm trở lại, hai tay bí mật nắm chặt thành nắm đấm trong chăn bông, tự nói với bản thân lần này như thế nào cũng phải kiên trì, không thể né tránh.

Lần này Vương Nãi Thanh làm rất tốt, những cảnh quay trước trôi qua rất suôn sẻ, khi bước đến giường lại không để ý đến chân của mình, bị vấp vào chân giường, đột nhiên ngã xuống trên người của Thang Nhị Viên.

Hắn cao, cũng nặng, Thang Nhị Viên bị hắn đè lên cũng không nhịn được đau đớn kêu lên.

Mặt Lê Xán phút chốc triệt để đen thui, anh bước tới xốc người Vương Nãi Thanh lên.

"Cậu không sao chứ?" Lê Xán ngồi ở mép giường, căng thẳng nhìn chằm chằm Thang Nhị Viên hỏi.

Thang Nhị Viên xoa xoa chỗ đau rồi lắc đầu: "Không sao đâu."

Sau khi Vương Nãi Thanh đứng vững, sờ lên trán của mình, có chút đau nhức, Lí Tâm Nhiên nhìn qua rồi cau mày, vừa rồi trán Vương Nãi Thanh tình cờ đập vào thành giường bị xước da một chút, vết thương tuy không lớn nhưng có chút máu.

Y vội vàng gọi trợ lý sinh hoạt mang Vương Nãi Thanh đi chữa trị vết thương, bất lực thở dài, cứ tiếp tục nhiều trở ngại vậy, lần diễn này phải diễn đến khi nào.

Lúc này, Thang Tam Viên đang đứng xem cảnh diễn đột nhiên nói: "A Thanh bị thương, tôi đoán chừng cậu ta sẽ xử lý không tốt, xem bộ dạng của cậu ta giống như không có kinh nghiệm gì cả, tôi sợ cậu ta không diễn được hiệu ứng như cậu muốn. "

Lí Tâm Nhiên gật đầu, xem màn biểu diễn vừa rồi của Vương Nãi Thanh, có thể thấy cho dù tiếp tục diễn cảnh này, hắn cũng sẽ diễn không tốt.

Y không khỏi tiếc nuối, trách y vội vàng đi tìm diễn viên, cảm thấy Vương Nãi Thanh đóng vai này không đòi hỏi kỹ năng diễn xuất cao nên vội vàng sửa sang diễn viên, mà quên hỏi y có bất kỳ kinh nghiệm nào trong phương diện này không, hiện tại muốn dạy hắn cũng không còn kịp rồi.

Thang Tam Viên đề nghị: "Không bằng tìm một người thế thân diễn cảnh này cho cậu ta đi."

Lí Tâm Nhiên khó xử nhíu mày: "Phương pháp này không tồi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thì chạy đi đâu tìm diễn viên thế thân đây."

Thang Tam Viên cười, chỉ vào Lê Xán nói: "Ông chủ của chúng ta không tệ, dáng người cũng giống A Thanh, dù sao cảnh quay trước của A Thanh cũng đã quay xong rồi, chỉ cần chỉnh sửa rồi trực tiếp quay cảnh trên giường là được rồi, dù sao cũng là quay từ xa, ông chủ ghé vào trên người anh trai của tôi thì chỉ lộ ra bóng lưng, hơn nữa..."

Thang Tam Viên kéo dài thanh âm, cười nói: "Anh trai tôi và ông chủ quen nhau đã lâu, cho nên nhất định sẽ phối hợp ăn ý, ở trên giường thì ăn ý mười phần."

--------------------------------------------

bảng quay phimNhà họ Thang có 7 O [ABO] - Chương 41: Thế thânNhà họ Thang có 7 O [ABO] - Chương 41: Thế thân

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi