NHÀ HỌ THANG CÓ 7 O

Sau khi ăn xong cơm tối, Lục Thang Thang xem phim hoạt hình một lát, sau đó lên giường ngủ, còn ngoan ngoãn gửi một nụ hôn chúc ngủ ngon tới Thang Nhất Viên và Lục Thành.

Lục Thành hôn lên trán con trai nhỏ của mình, tình thương ba con dâng lên nồng đậm trong lòng anh, trong nháy mắt anh cảm nhận được vui sướng của "Lần đầu được làm ba"

Anh có chút xúc động ôm lấy con trai, đích thân đưa con trở về phòng, cầm một cuốn sách cũ và kể cho con trai nghe một câu chuyện cổ tích.

Trong tưởng tượng của Lục Thành, chắc hẳn hình ảnh này sẽ rất ấm áp, tuy Lục Thang Thang nghe xong mấy câu chuyện trẻ con này, ánh mắt lộ ra một chút bất lực, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Lục Thành muốn bày tỏ tình thương ba con.

Lục Thang Thang chớp mắt nhìn ánh mắt ba lớn đang tràn ngập tình yêu thương, quyết định trong lòng sẽ không đả kích sự tích cực này của ba lớn, sẽ không nói rằng mấy câu chuyện trẻ con cũ rích này bé đã thuộc lòng lâu lắm rồi, nhưng dù sao baba đã nói ba lớn hiện tại đang có bệnh, thời điểm ba lớn có ngu ngốc thì cũng phải bao dung.

Lục Thành không nhận ra rằng con trai mình đang nhìn mình với ánh mắt đầy bao dung, kể xong câu chuyện thì vừa lòng dỗ con ngủ, trước khi đi còn đắp chăn sau đó mới lưu luyến đóng cửa phòng.

Sau khi tắm rửa xong trong phòng tắm ở tầng một, Lục Thành cuối cùng cũng hít một hơi thật sâu bước lên tầng hai, anh cùng Thang Nhất Viên ở chung một phòng, tuy rằng anh không muốn thừa nhận, nhưng từ lúc theo vào biệu thự, anh đã rất tò mò với căn phòng này.

Theo suy đoán của anh, nơi này nhất định sẽ chứa nhiều bằng chứng về việc bất hòa giữa anh và Thang Nhất Viên, ví dụ như gối đầu cách xa, đệm chăn cũng tách biệt, trong phòng thì lạnh lẽo.

Nhưng lúc Lục Thành đi vào lại phát hiện rằng căn phòng hoàn toàn khác xa với sự lãnh lẽo mà anh tưởng tượng, ngược lại khắp nơi đều lộ ra sự ấm áp, gối đầu đặt song song với nhau, một cái giường đôi vừa to vừa mềm mại, ánh đèn sáng dịu nhẹ, đồ trang trí đáng yêu, hai cái cốc đặt cạnh nhau, làm cho người ta nhìn vào đã cảm thấy ấm áp, Lục Thành vừa đi vào thì cảm nhận được một cảm giác quen thuộc sâu sắc.

Bên trên ngăn tủ cạnh giường có một tấm ảnh, hình như là ảnh chụp kết hôn của anh và Thang Nhất Viên, hình ảnh hai người đều tươi cười, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, anh nở nụ cười đầy ngốc nghếch, như thể việc lấy được Thang Nhất Viên là chuyện vui vẻ nhất trên đời vậy, anh không khỏi cảm thấy có chút chán ghét chính mình trong bức ảnh, tầm mắt nhìn sang phía Thang Nhất Viên đang được anh ôm trong lòng.

Thang Nhất Viên mặc một bộ lễ phục màu trắng, thắt lưng mảnh mai, không nhìn ra là đang có đứa nhỏ, khóe miệng cậu hơi cong, hai cái lúm đồng tiền trên má thấp thoáng, môi hồng răng trắng, một bộ dáng dịu hiền ngoan ngoãn, dường như có chút ngại ngùng.

Hai mắt Lục Thành nhìn thẳng, trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc rằng bản thân lại quên chuyện giữa mình và Thang Nhất Viên, lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ anh cảm thấy có chút vội vã muốn tìm về kí ức lúc trước của mình.

Anh nhìn chằm chằm ảnh chụp một lúc rồi mới dừng lại, nhìn về Thang Nhất Viên hiện tại.

Ôi, dáng vẻ đáng yêu của Thang Nhất Viên trong ảnh chụp đều là giả, đối thủ một mất một còn đối nghịch với anh khắp nơi mới là sự thật.

Thang Nhất Viên nằm dài ra giữa giường, trên tay cầm một cuốn sách kinh tế, say sưa đọc sách , đôi chân trắng nõn thỉnh thoảng lại đu đưa trông rất ung dung dễ chịu.

Cậu mặc quần áo ở nhà, rất tùy ý và thoải mái, bởi vì là mùa hè, hai tay trắng nõn lộ ra, cổ áo nghiêng sang một bên, bả vai trơn nhãn mượt mà, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn

Lục Thành bất giác nuốt nước miếng, hỏi: "......Đêm nay cậu ngủ ở đây?"

Thang Nhất Viên rời ánh mắt khỏi trang sách, ánh mắt xinh đẹp nhìn anh một cách thản nhiên, tỏ như lười trả lời, cậu buông sách trong tay xuống, lấy bookmark kẹp vào giữa trang sau đó để lên đầu giường, đi dép lê bước vào phòng tắm tắm rửa.

Lục Thành nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm truyền đến, tim đập nhanh, anh đưa tay lên che trước ngực, vành tai đỏ lên, tức giận thì thào: "Chắc chắn cậu ta đang muốn dụ dỗ tôi!"

Lục Thành nhìn chiếc giường đôi lớn, tưởng tượng việc anh và Thang Nhất Viên đã xảy ra những cái gì trên giường, trong phút chốc trái tim nhảy dữ dội, trong một lúc đầu óc đều là hình ảnh da thịt trắng nõn vừa lộ ra của Thang Nhất Viên.

Anh trở lại bình thường, lắc lắc đầu, muốn đem hình ảnh tưởng tượng trong ý nghĩ kia biến mất.

Anh là một Alpha kiên định, nhất định không khinh địch để bị đối thủ một mất một còn hấp dẫn!

Lục Thành mím môi quyết định phải đặt một ranh giới , đêm nay, anh tuyệt đối không chạm vào một sợi tóc của đối thủ, cũng tuyệt đối không để đối phương chạm vào ngón tay của mình.

Anh đứng ở cạnh giường nhìn nhìn, theo trí nhớ đến tủ, lấy trong đó ra một chiếc chăn bông, gấp gọn gàng thành một dải dài rồi đặt vào giữa chiếc giường đôi.

Nhìn thành quả lao động của mình, Lục Thành rất hài lòng, vỗ tay nhẹ nhõm, thoải mái ngồi xuống giường, bản thân vô cùng tự tin sẽ không bao giờ bị đối phương dụ dỗ.

Anh chán nản liếc nhìn cuốn sách Thang Nhất Viên vừa đọc, quay đầu lại, Thang Nhất Viên đã tắm rửa xong, thay đồ ngủ rồi bước ra khỏi phòng treo đồ.

Ánh mắt Lục Thành không cảm xúc, dịch đến trên người Thang Nhất Viên, trong lòng chuẩn bị đầy đủ, chắc chắn sẽ không bị đối phương hấp dẫn...."Xoảng"

Lục Thành bất động nhìn Thang Nhất Viên, bất giác nuốt nước miếng.

Đây thật sự là một thử thách lớn dành cho Alpha!

Thang Nhất Viên mặc bộ áo ngủ màu đỏ tươi, thắt lưng lỏng lẻo quanh eo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt ẩm ướt sáng trong, trên tóc còn mang theo hơi nước, tơ lụa đỏ tươi trên người dính sát vào da thịt trắng nõn mềm mại, xúc cảm khi sờ vào nhất định rất tuyệt....

Thang Nhất Viên cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Lục Thành, trên má ửng hồng ngượng ngùng, cậu có chút không được tự nhiên kéo vạt áo, không hiểu sao lại có cảm giác như vừa mới kết hôn.

Áo ngủ trên người cậu là loại áo ngủ trước kia Lục Thành rất thích nhìn cậu mặc......

Thang Nhất Viên hơi nhướng mắt liếc nhìn Lục Thành.

Lục Thành bắt gặp ánh mắt của cậu, vội vàng hoảng sợ dời mắt đi nơi khác, trong mắt mang theo chút chột dạ nhìn xung quanh, làm sao khi anh nhìn thấy bộ dạng hấp dẫn của đối phương, khuôn mặt anh bất chợt đỏ bừng không nói nên lời.

Thang Nhất Viên thất vọng rũ mắt xuống, còn tưởng rằng Lục Thành sẽ nghĩ ra cái gì khi nhìn thấy cậu mặc như vậy, rốt cuộc bác sĩ nói Lục Thành bị mất trí nhớ là do bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức, có lẽ sau lần kíƈɦ ŧɦíƈɦ khác anh cũng có thể hồi phục. Rốt cuộc, trước đây mỗi lần mặc chiếc áo ngủ này, Lục Thành đều rất kích động ...

Hai má Thang Nhất Viên đỏ hồng, vội vàng đánh gãy kí ức về trước đây, bần thần đi về phía trước, không cẩn thận vấp phải cái ghế đẩu thấp lao về phía trước, không khỏi hét lên một tiếng.

"Cẩn thận!" Lục Thành nhanh tay nhanh mắt tiến lên ôm cậu vào lòng, một tay ôm lấy eo của cậu, tay còn lại đặt ở sau đầu của cậu, ôm cậu gắt gao ở trong lòng, trong lòng còn sợ hãi vỗ về cậu.

Thang Nhất Viên tựa vào trong lồng ngực của anh, khóa miệng cong lên, cảm xúc mất mát vừa rồi biến mất không còn tăm hơi.

Lo lắng của Lục Thành dần dần dịu đi, khi phản ứng lại, anh đột ngột đẩy Thang Nhất Viên ra.

Thang Nhất Viên cũng không tức giận, hừ nhẹ xoay người đi sấy tóc.

Thấy Thang Nhất Viên đã đi xa, Lục Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mặc dù đối thủ vẫn kiên trì dụ dỗ anh, nhưng sự kiên định của Alpha trong anh vẫn kiên trì trụ vững một cách vẻ vang!

Trong chốc lát Thang Nhất Viên đã trở lại, tóc khô ráo, trên người mang hơi thở trong lành mát mẻ, trên cái đầu mềm mại có vào sợi tóc nghịch ngợm vểnh lên khiến Lục Thành rất muốn vươn tay xoa xoa.

Trong đêm khuya thanh vắng, Alpha và Omega vừa tắm xong lại ở cùng ở trong một căn phòng ... quả thực rất căng thẳng.

Lục Thành ho khan chỉ vào chăn bông ở giữa giường có chút chột dạ: "Khi ngủ, đừng... đừng vượt qua ranh giới này."

Vừa nói xong , ánh mắt anh vô thức di chuyển đến cơ thể Thang Nhất Viên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào xương quai xanh tinh xảo, trông thật đẹp mắt.

Thang Nhất Viên bình thản nhìn vào cái chăn ở giữa giường kia, cho Lục Thành một ánh mắt xem thường, sau đó đá Lục Thành lên giường, động tác nhanh nhẹn trở mình trên giường, nằm trong lồng ngực Lục Thành, cầm cánh tay Lục Thành vòng tay qua lưng cậu, giống như rất nhiều đêm trước đó, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Lục Thành để nằm.

Tắt đèn, ngủ.

Lục Thành cao lớn, Thang Nhất Viên nằm vừa vặn trong vòng tay anh, như thể họ đáng lẽ phải như vậy.

Hai tay Lục Thành cứng ngắc đặt lên bờ vai mềm mại mịn màng của Thang Nhất Viên, lòng bàn tay nóng lên, giống như đang ôm bảo bối mỏng manh trong tay, vừa không dám sờ mạnh, vừa không nỡ dời tay đi.

Lục Thành nhìn chằm chằm trong bóng tối, nhỏ giọng nói: "Không ... không thể vượt qua ranh giới ..."

Lục Thành đợi một lúc lâu, nhưng Thang Nhất Viên không trả lời.

Anh cúi đầu, thấy Thang Nhất Viên đang ngủ, một bộ dáng Omega yên tĩnh vô hại, toàn thân tỏa ra một mùi hương trong veo, hô hấp mỏng manh phả vào ngực Lục Thành, có chút ngứa....

...Đối thủ tại sao lại thơm như vậy...Ôm vào thì mềm mại như vậy...

Thân thể Lục Thành không khỏi dần dần nóng lên, nhìn chằm chằm, ngủ không được, không dám nhúc nhích vì sợ quấy rầy giấc mộng đẹp của Omega yếu đuối trong vòng tay anh.

Lục Thành ngơ ngác nghĩ đối thủ của mình rất xứng với danh đối thủ, có bao nhiêu cách đa dạng để hành hạ anh.

Không biết Lục Thành đã giữ tư thế cứng nhắc được bao lâu, nhiệt độ trên người anh cuối cùng cũng dần dần giảm xuống, anh hơi cúi đầu xuống ngửi, trong không khí đều là mùi tin tức tố của Thang Nhất Viên, bên trong còn pha lẫn mùi tin tức tố của anh, xem ra anh đã hoàn toàn đánh dấu Thang Nhất Viên.

Lục Thành ngửi trong chốc lát, cảm thấy có chút không hài lòng, mùi hương của anh trên người Thang Nhất Viên rất nhẹ.

Anh cúi đầu xác nhận Thang Nhất Viên đã ngủ say, bắt đầu trộm phóng ra mùi tin tức tố của mình, làm cho tin tức tố ở trong không khí tỏa ra từng chút một, bao lấy Thang Nhất Viên, trộn lẫn vào tin tức tố của cậu, bám dính trên người Thang Nhất Viên.

Omega sau khi bị đánh dấu hoàn toàn thì tin tức tố của Alpha nhà mình có thể cho cậu sinh ra cảm giác an tâm và ỷ lại, Thang Nhất Viên ngủ say bất giác chui vào trong lòng Lục Thành, lông mày hơi cau lại buông lỏng, hai tay đặt ở trên người Lục Thành càng thêm quen thuộc.

Một lúc sau, Lục Thành cảm thấy hương vị thuộc về mình trong tin tức tố của Thang Nhất Viên tăng lên, rất vừa lòng nở nụ cười, cuối cùng cũng cảm thấy mãn nguyện, đi ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi