NHÀ HỌ THANG CÓ 7 O

Thang Nhị Viên còn ngu ngơ đứng ở nơi đó, đôi mắt dần dần trở nên ướŧ áŧ, hương vị ngọt ngào từ trên người cậu từng chút từng chút tràn ra.

Lê Xán cảm thấy có chút không đúng, đưa tay lên sờ gương mặt của cậu, hỏi: "Viên Viên, cậu sao vậy?"

Gương mặt Thang Nhị Viên có chút nóng, toàn thân đỏ bừng, cả người lúc này có chút run rẩy.

"Tôi...Hình như tôi đến kỳ phát tình." Thang Nhị Viên ngẩng đầu nhìn anh, khẩn trương bắt lấy ống tay áo của anh, cảm giác nhiệt độ trong thân thể càng ngày càng cao, không khỏi hoảng sợ.

Lê Xán biến sắc, vẻ mặt nghiêm túc cởϊ áσ khoác choàng lên người cậu, nhẹ giọng vỗ về: "Không có việc gì, có tôi ở đây, đừng sợ."

Anh trực tiếp bế Thang Nhị Viên lên bước ra ngoài.

Thang Nhị Viên tựa đầu vào vai Lê Xán, hoang mang lo sợ ôm cổ của anh, chôn mặt vào vai, tham lam ngửi mùi tin tức tố trên người anh.

Thế nhưng bởi vì ở bên ngoài, mùi trên người Lê Xán quá nhạt, cậu rất vất vả mới bắt được một chút xíu mùi hương, cậu bất mãn dùng răng nhẹ nhàng cắn vào bả vai Lê Xán, giống như một con mèo nhỏ đang mài răng.

Lê Xán vươn tay sờ đầu cậu để trấn an, giọng nói mang theo ma lực khiến người ta an tâm: "Đừng nóng vội..."

Thang Nhị Viên hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi buông ra, dụi dụi khuôn mặt vào vai anh.

Mỗi lần đến kỳ phát tình, cơ thể không được đánh dấu sẽ sinh ra một loại tức giận không rõ tên, trước kia Thang Nhị Viên cảm thấy nguồn gốc của loại tức giận này trăm phần trăm đến từ cơ thể mình, bây giờ lại không nhịn được nghi ngờ, có phải bởi vì trong lòng cậu vì việc Lê Xán không đánh dấu cậu mà vô thức sinh ra bất mãn.

Lê Xán bước đi rất nhanh, tránh đám đông hết mức có thể, một mực bảo vệ Thang Nhị Viên ở trong ngực, không để ai phát hiện ra Thang Nhị Viên có gì không ổn.

Đôi môi mỏng của anh mím chặt, ánh mắt nặng trĩu nhìn chung quanh, vẻ mặt vô cảm có chút biến sắc, Omega phát tình ở bên ngoài rất nguy hiểm, anh nhất định phải chú ý cẩn thận, đề phòng Alpha ngửi được tin tức tố của Thang Nhị Viên mà phát cuồng.

Thang Nhị Viên ngẩng đầu nhìn gò má của anh, không nhịn được đưa tay sờ khóe môi đang mím chặt của anh, sau đó thấp giọng cười một tiếng.

Lê Xán đưa cậu lên xe, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Ngồi trên xe, anh gọi điện thoại cho thư ký, một bên cho thư ký đến bệnh viện giải quyết chuyện của Chu Trạch, đồng thời không chút kiêng kỵ giải phóng tin tức tố ra khỏi cơ thể, để mùi vị của anh hoàn toàn bao trùm lấy Thang Nhị Viên .

Thang Nhị Viên ngồi ở ghế phụ, trong xe đóng chặt, quanh thân đều là hương vị của Lê Xán, nhiệt độ trên người cậu cũng giảm xuống, may mắn kỳ phát tình cũng chỉ vừa đến, cũng không phải lần thứ nhất cậu gặp phải kỳ phát tình, cho nên phản ứng lúc bắt đầu cũng sẽ không quá mãnh liệt, chỉ cần cậu bình an vô sự lên xe thì sẽ không sợ.

Tinh thần của cậu so với vừa nãy tỉnh táo hơn một chút, ngoại trừ chân tay mềm nhũn, toàn thân phát nhiệt ra thì những thứ khác đều bình thường, cậu tìm về một chút lý trí, nhớ tới những chuyện vừa mới phát sinh kia, quay đầu nhìn Lê Xán hỏi: "Tại sao cậu lại đi vào trong đó, còn đột nhiên đánh nhau với Chu Trạch?"

Cậu tưởng rằng sau khi Lê Xán đưa cậu đến đã sớm rời đi.

Lê Xán nghe thấy cậu còn thời gian nghĩ đến Chu Trạch, mặt lập tức đen lại, ném điện thoại Thang Nhị Viên vào ngực cậu, sau đó vẻ mặt bình tĩnh nói chuyện vừa rồi đã xảy ra, cuối cùng thô lỗ kéo dây an toàn cho cậu..

Nghe thấy những gì Chu Trạch nói, Thang Nhị Viên không cảm thấy khó chịu chút nào, chỉ là khẽ nhếch miệng: "Ồ, vậy thì khó trách cậu ta đột nhiên muốn kết hôn với tôi."

Dù sao trước đó cậu quyết định cùng Chu Trạch nói rõ ràng, cũng không muốn cùng Chu Trạch kết hôn, cho nên bây giờ nghe Chu Trạch nói những lời này, cũng không thể nói là thất vọng, dù sao đối với cậu Chu Trạch đã là một người không quá quan trọng, từ xưa đến nay cậu cũng sẽ không có cảm xúc dư thừa với những người không quan trọng.

Tuy nhiên, những phản ứng thờ ơ bình thản này của Thang Nhị Viên lọt vào lỗ tai Lê Xán lại mang một ý nghĩa khác.

Anh không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Thang Nhị Viên, giọng điệu mang hàm ý tức giận: "Cậu không tức giận sao?"

"Có cái gì để tức giận, cậu ta lại không thích tôi, đột nhiên muốn kết hôn với tôi bao giờ cũng có nguyên nhân." Thang Nhị Viên bình tĩnh nói, trên mặt không có chút tức giận, kỳ thật cậu đã sớm dự đoán được mục đích Chu Trạch đột nhiên muốn kết hôn với cậu sẽ không đơn giản như vậy, chỉ có điều cậu không quan tâm, hiện tại cậu cũng không cần phải quan tâm.

Lê Xán tức đến mức mặt lúc xanh lúc trắng, nổi giận đùng đùng nói: "Như vậy mà cậu cũng đồng ý kết hôn với thằng đó?"

"...Đồng ý chứ, dù sao thứ tôi thích là mặt cậu ta, có thể kết hôn cùng cậu ta, tôi vui còn không kịp." Thang Nhị Viên cố ý đùa Lê Xán một câu, nhưng nhớ tới chai rượu vừa nãy dùng để đập Chu Trạch, cậu lại chột dạ sờ chóp mũi.

Lê Xán tức giận đến nói không ra lời, cúi đầu lập tức ngăn chặn đôi môi của Thang Nhị Viên, không muốn nghe cậu tiếp tục nói nữa.

Thang Nhị Viên cong môi, ôm cổ anh, nhân lúc thở dốc giữa những cái hôn liên tiếp, nói với giọng mềm mại: "Lừa cậu thôi, tôi không muốn kết hôn với Chu Trạch đâu."

Giọng nói mềm mại của cậu khiến trái tim Lê Xán tê dại, lập tức cho cậu thêm một cái hôn mãnh liệt hơn, bá đạo ôm chặt cậu vào lòng, môi và răng quấn lấy nhau không thể tách rời.

Nếu như không phải Lê Xán còn giữ chút tỉnh táo, cân nhắc tới địa điểm không phù hợp, nếu không thật sự muốn đè cậu ở đây, mạnh mẽ chiếm đoạt cậu.

Lê Xán miễn cưỡng tìm lại một chút lý trí, cho Thang Nhị Viên một cái đánh dấu tạm thời, sau đó buông cậu ra, nổ máy xe nhanh chóng rời ngợp trong vàng son.

Lê Xán bằng tốc độ nhanh nhất lái xe đến khách sạn quen thuộc của hai người, sau đó một mạch ôm Thang Nhị Viên lên tầng.

Khung cảnh quen thuộc khiến Thang Nhị Viên an lòng một chút, hoặc là nói không phải khung cảnh quen thuộc khiến cậu bình tĩnh, mà là Lê Xán quen thuộc.

Lê Xán thả cậu xuống, nhìn vào phòng tắm, cong môi, không rõ ý tứ mỉm cười: "Cùng tắm chứ?"

Đôi mắt Thang Nhị Viên mang theo tầng hơi nước mỏng manh nhìn anh, sau đó duỗi tay níu vạt áo trước ngực Lê Xán, lộ ra một nụ cười quyến rũ xinh đẹp, kéo anh vào trong phòng tắm.

Quần áo của hai người vương vãi dọc theo quãng đường, tiếng nước trong phòng tắm vang lên từng hồi, âm thanh ám muội phát ra không ngừng.

Không biết qua bao lâu, Lê Xán bế Thang Nhị Viên từ trong phòng tắm ra, cẩn thận đặt trên chiếc giường mềm mại, đắp chăn cho cậu. Thang Nhị Viên chạm vào chăn, không nhịn được cọ xát ga giường, những sợi tóc nhỏ vương loạn trên khuôn mặt cậu.

Điện thoại của Lê Xán kêu lên, là tin nhắn của thư ký, thư ký nói hắn đã chạy tới bệnh viện, Chu Trạch đã kiểm tra, không có vấn đề gì, đã băng bó đầu, chỉ là não có một chút chấn động, ở lại viện quan sát mấy ngày là được.

Lê Xán chỉ nhìn qua rồi ném điện thoại vào một góc, trừ Thang Nhị Viên ra, anh cũng không để ý tới cái khác.

Thân thể Thang Nhị Viên càng ngày càng nóng, kỳ phát tình còn chưa qua, cậu khẽ cắn môi dưới, kìm nén tiếng thở dốc sắp trào ra, đầu lưỡi vô thức liếm qua đôi môi ẩm ướt, gương mặt ửng hồng, ánh mắt tan rã, trong phòng đều là mùi vị tin tức tố thơm ngọt của cậu.

Ánh mắt Lê Xán không rời nhìn chằm chằm vào đôi môi ửng hồng của Thang Nhị Viên, yết hầu nhấp nhô, ánh mắt si mê đong đầy du͙ƈ vọиɠ bị kiềm chế.

Thang Nhị Viên đối mặt với ánh mắt của anh, gương mặt càng trở nên đỏ, con ngươi Lê Xán sâu thẳm như muốn hút lấy cậu vậy, cậu cảm thấy nhịp tim của mình lại bắt đầu không theo quy luật, một lần lại một lần đập dữ dội.

Lê Xán cố nén nhiệt độ thân thể, đưa bàn tay đến sau gáy của Thang Nhị Viên, nhẹ nhàng ma sát tuyến thể của cậu, nhìn chằm chằm vào mắt Thang Nhị Viên, trầm giọng nói: "Viên Viên, anh muốn đánh dấu em."

Anh không muốn đợi thêm một phút giây nào nữa, hiện tại anh chỉ muốn đánh dấu Thang Nhị Viên, để Thang Nhị Viên hoàn toàn thuộc về anh, cũng chỉ thuộc về một mình anh, anh muốn trên cơ thể cậu tràn ngập hương vị của mình, để cho tất cả mọi người nhìn thấy Thang Nhị Viên đều biết cậu thuộc về anh.

"...Hả?" Trên người Thang Nhị Viên càng ngày càng nóng, đôi môi ướŧ áŧ khó nhịn hôn lên cái cằm Lê Xán, căn bản không nghe rõ anh nói cái gì.

Lê Xán cảm nhận được nụ hôn của cậu, hai mắt tối sầm lại, giọng nói càng thêm trầm thấp, mang theo mê hoặc: "Viên Viên, anh nói anh muốn đánh dấu em vĩnh viễn, em có bằng lòng không?"

"Ưʍ..Bằng lòng..." Đôi mắt đào hoa của Thang Nhị Viên mờ sương, cậu mơ mơ màng màng đáp trả, không thể đợi thêm được nữa, gấp gáp ôm lấy cổ Lê Xán, mềm giọng thúc giục: "Nhanh lên. . ."

Lê Xán cười hai tiếng, cung kính hôn Thang Nhị Viên, động tác trên tay bá đạo mà vội vàng, không thể chờ nổi nữa mà đụng chạm vào da thịt cậu.

Hai người ôm chặt lấy nhau, tưởng chừng như không thể tách rời nhau được nữa.

Đêm đen người lặng, sắc trời ngày càng tối đen, nhưng người lại không hề yên lặng, ngược lại càng ngày càng kịch liệt.

....

Một đêm ngọt ngào mãnh liệt qua đi, chờ Thang Nhị Viên tỉnh lại lần nữa đã là sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào mắt, cậu vô thức trốn trong vòng tay của Lê Xán, hai má cọ vào ngực Lê Xán một chút.

Lê Xán nhắm mắt lại, hôn lên trán cậu, sau đó ôm chặt hơn.

Thang Nhị Viên dần dần tỉnh lại, chớp chớp đôi mắt trong ngực Lê Xán, thân thể khẽ nhúc nhích, chậm rãi cảm nhận được những thay đổi của cơ thể, cậu bị đánh dấu rồi?

Khoảnh khắc tiếp theo, Lê Xán hoàn toàn tỉnh táo trong cơn đau nhói, anh cúi đầu nhìn xuống những dấu răng trên cánh tay mình, ngây ngẩn một chút, sau đó cũng không gỡ cánh tay ra, mà là sờ tóc của Thang Nhị Viên, giọng nói có chút khàn khàn: "Viên Viên, làm sao vậy?"

Thang Nhị Viên buông lỏng miệng, ngẩng đầu trợn tròn hai mắt: "Vậy mà cậu lại đánh dấu tôi?"

Lê Xán nghe cậu nói vậy, vẻ mặt hiển nhiên tối sầm lại, miệng mím thành một đường thẳng hỏi: "Em không bằng lòng?"

Thang Nhị Viên bình tĩnh đánh giá cảm xúc của mình, sau đó lắc đầu, trong lòng không có một chút cảm giác không muốn nào, ngược lại sau khi cơ thể bị đánh dấu lại thỏa mãn dị thường, tựa như mỗi lỗ chân lông đều mở ra hoan ngênh Lê Xán xâm nhập.

Lê Xán nhịn không được cười hai tiếng, thỏa mãn ôm Thang Nhị Viên trở về trong ngực, hôn lên môi cậu một cái làm phần thưởng: "Em nói xem có phải chúng ta đều thích đối phương không, nếu không làm sao khi anh đánh dấu em, anh lại cảm thấy vui vẻ như vậy?"

Thang Nhị Viên nghiêm túc nghĩ, không muốn thừa nhận, mạnh miệng phủ nhận: Không có khả năng, chúng ta vui vẻ như vậy, nhất định là do bị ảnh hưởng của tin tức tố, ngay từ đầu chúng ta cũng vì ảnh hưởng của tin tức tố và rượu mới bắt đầu lăn giường."

Lê Xán cố ý gật đầu, rất hợp tác: "Đúng vậy, em đần như vậy, sao anh có thể thích em."

Thang Nhị Viên nghe xong càng không đồng ý, lại muốn há miệng hung hăng cắn anh.

Lê Xán cười lớn né tránh, hai người vui vẻ quấn lấy nhau, sau đó dần dần thay đổi, những cái ôm càng ngày càng chặt, trong phòng tràn ngập tin tức tố nồng đậm, hòa vào một thể không phân biệt được nhau.

Kỳ phát tình còn rất dài, bọn họ còn nhiều thời gian dính với nhau để thảo luận xem bọn họ có thích nhau hay không.

Về phần vấn đề này, trong lòng của hai người cũng sớm đã có đáp án.

-----------------------------------------------------------------

Sắp tới hai đứa mình lại bận, cũng đang bị chán nản nên có lẽ sẽ rest một thời gian nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi