NHÀ HỌ THANG CÓ 7 O

Ban đêm, bệnh viện không cho người ở lại chăm sóc, Thang Tứ Viên một mình trở về nhà, ăn xong cơm tối, Nguyên Thu nói ông mới chuẩn bị chút nguyên liệu nấu canh, bảo sáng mai Thang Tứ Viên đi đến bệnh viện muộn chút, chờ ông nấu canh xong thì đưa canh tới bệnh viện.

Thang Tứ Viên gật đầu nói được, bám lấy Nguyên Thu bắt đầu làm nũng, Thang gia không có con gái, chỉ có con trai, cho nên nhiệm vụ làm nũng rơi vào người những đứa con là họ.

Cho đến khi chọc Nguyên Thu cười đến không ngậm được miệng, cậu mới rời khỏi phòng bếp, một bên lên tầng một bên nhắn cho Yến Tần Dã: "Sáng ngày mai ba tôi nấu canh cho anh, tôi sẽ đến bệnh viện muộn chút."

Yến Tần Dã nhắn lại rất nhanh: "Đừng quấy rầy bác trai, tôi đã gần bình phục rồi, không cần uống canh nữa. "

Thang Tứ Viên trở lại phòng nhào lên trên giường, lăn một vòng, sau đó nằm lên gối, nhanh chóng đánh chữ, "Cuộc sống của ba tôi có hai thứ yêu thích nhất, một là làm vườn, hai là nấu canh, tuyệt đối không được ngăn cản ông."


Yến Tần Dã cười, trả lời "Được", để điện thoại di động xuống, tiếp tục cầm máy tính xử lý công vụ.

Nửa giờ sau, anh xử lý xong công việc, ngẩng đầu nhìn bóng đêm mịt mờ bên ngoài bệnh viện, bỗng nhiên có chút nghiện thuốc lá, anh cố gắng kiềm lại suy nghĩ muốn hút thuốc kia, trong lòng lại không kiềm được có chút ngứa.

Anh cầm cốc nước uống một ngụm, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện cho Thang Tứ Viên, muốn nghe giọng nói của Thang Tứ Viên.

Điện thoại được kết nối rất nhanh, dường như Thang Tứ Viên vừa mới tắm rửa xong, âm thanh thanh thuần tươi mát: "Sao thế?"

"Muốn hút thuốc..." Giọng điệu của Yến Tần Dã giống như một học sinh đang báo lỗi sai cho thầy giáo vậy.

"Cố chịu đi!" Thang Tứ Viên lập tức buông một câu, nếu đã quyết định cai thuốc thì không thể thất bại trong gang tấc.


Yến Tần Dã dựa vào đầu giường cười nói: "Tôi nghe nói ăn đồ ngọt có thể giảm bớt cơn nghiện thuốc lá."

"Ngày mai tôi đến bệnh viện, sẽ mang kẹo cho anh."

"Kẹo không đủ ngọt."

"Còn cái gì ngọt hơn kẹo?" Thang Tứ Viên nghĩ: "Mật ong?"

"Môi của em càng ngọt hơn chút."

"...Anh nghiêm túc tí đi."

"Tôi rất nghiêm túc."

Thang Tứ Viên im lặng một hồi, nhỏ giọng nói: ". . . Ngày mai cho anh hôn."

Nói xong cậu nhanh chóng cúp máy, rõ ràng cậu là người duy nhất trong phòng, nhưng lại giống như sợ người khác nghe thấy, đôi mắt chột dạ liếc ngang liếc dọc, gương mặt bất giác đỏ hồng, aizz, tình nhân nhỏ lại trêu chọc cậu.

Yến Tần Dã nghe thấy âm báo bận trên điện thoại, không khỏi mỉm cười, cơn ngứa do nghiện thuốc mang tới cuối cùng cũng biến mất không còn tăm tích, thế nhưng lại có một cơn ngứa khác, len lỏi từ đáy lòng, anh liếc mắt nhìn cánh tay bị thương, ngón tay vô thức xoa môi, trong lòng suy nghĩ có tư thế nào vừa không động đến cánh tay bị thương, lại có thể ăn Thìa nhỏ...Nếu như có thể đẩy sớm lịch trình có em bé của hai người lên, cũng là chuyện tốt nhỉ.


Buổi sáng lúc Thang Tứ Viên đi đến bệnh viện, tình cờ đi ngang qua một cửa hàng kẹo, vì vậy cậu rất hào phóng mua một hộp kẹo cầu vồng cho tình nhân nhỏ, tay trái cầm kẹo, tay phải cầm canh, cảm thấy mình tuyệt đối là kim chủ tốt nhất thế giới.

Đi đến cửa phòng bệnh, còn chưa đi vào, Thang Tứ Viên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, cậu tưởng là đồng nghiệp Yến Tần Dã tới thăm anh, cậu liền không vội đẩy cửa bước vào, mà là qua cửa kính, liếc mắt nhìn vào trong..

Từ góc độ của cậu, Ngụy Hân Nhiên đang ngồi ở bên cạnh giường bệnh, dựa rất gần vào Yến Tần Dã, từ xa nhìn vào, dường như cô đang dựa vào trong ngực Yến Tần Dã, tay Yến Tần Dã ôm eo cô, đang cúi đầu nhìn cô, bởi vì bị tóc dài của Ngụy Hân Nhiên che mất, Thang Tứ Viên không thấy rõ vẻ mặt của Yến Tần Dã.
Bước chân Thang Tứ Viên đột nhiên dừng lại, nhìn bóng dáng hai người dựa vào nhau, nháy mắt cảm thấy hô hấp khó khăn, thu lại ánh mắt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Cậu nghĩ không ra, tại sao lại là Ngụy Hân Nhiên? Rõ ràng Ngụy Hân Nhiên cũng là Omega giống như cậu mà.

Cậu nghĩ tới sẽ có Beta hoặc là Alpha đến cướp Yến Tần Dã đi, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có Omega giống cậu xuất hiện bên người Yến Tần Dã.

....

Thời điểm Thang Tứ Viên thích Yến Tần Dã, là ở cấp ba.

Sau khi Yến Tần Dã giúp cậu, lúc đầu cậu cho rằng bọn họ sẽ không còn có thể gặp lại, nhưng cậu không nghĩ rằng cậu sẽ vô tình gặp được Yến Tần Dã.

Ngày đó trong lúc nghỉ trưa, cậu cầm hộp cơm đến trên sân thượng ăn cơm, đẩy cửa ra liền thấy Yến Tần Dã đang hút thuốc trên sân thượng.
Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của Yến Tần Dã, tạo thành một mảng nhỏ âm u trong đôi mắt sâu thẳm của anh, tóc của anh bị gió thổi có chút lòa xòa, trong miệng ngậm một điếu thuốc.

Anh nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, nhìn thấy Thang Tứ Viên thì hơi híp mắt, sau đó chậm rãi phun ra một làn khói: "...Là cậu à."

Tim Thang Tứ Viên bất giác chậm một nhịp, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Yến Tần Dã, chậm rãi gật đầu, ngoan ngoãn hỏi: "Học trưởng, em có thể ăn cơm ở đây không?"

Yến Tần Dã cong khóe môi, "Yên lặng chút."

"Dạ." Thang Tứ Viên yên lặng đi đến mặt bàn bên cạnh mở hộp cơm ra, Yến học trưởng từng giúp cậu, cậu bằng lòng nghe lời Yến học trưởng.

Yến Tần Dã thấy cậu biết điều như vậy, ngược lại mỉm cười, tựa ở trên lan can, gảy tàn thuốc trên tay, hỏi: "Lần trước thấy cậu đánh người không phải rất giỏi sao? Giống con mèo rừng nhỏ lắm, giờ sao lại nghe lời vậy?"
Cái miệng Thang Tứ Viên phình lên vì ăn, giọng nói mơ hồ: "Bởi vì Yến học trưởng là người tốt dũng cảm vì lẽ phải."

"Dũng cảm vì lẽ phải..." Dường như Yến Tần Dã cảm thấy cái từ này rất mới lạ, thì thầm một câu, đi tới vươn tay chọc vào gò má đang phồng lên, "Tôi chỉ là thấy chúng nó phiền, quấy rầy giấc ngủ của tôi mà thôi."

Thang Tứ Viên chớp đôi mắt trong veo, "Dù là xuất phát từ lý do gì, học trưởng vẫn giúp em đấy thôi."

Yến Tần Dã cười, không tiếp tục phản bác, tiện tay dập tắt điếu thuốc trong tay, nằm trên lan can đối diện Thang Tứ Viên, một tay gối đầu, ngửa đầu nhìn trời, không nói gì thêm.

Trời xanh mây trắng, ánh nắng chiếu xuống, thi thoảng có gió nhẹ thổi qua qua, trong không khí yên tĩnh mang theo sự mát mẻ.

Thang Tứ Viên cúi đầu ăn cơm, ánh mắt lại không nhịn được liên tục nhìn về phía Yến Tần Dã, nhìn tóc anh bị gió thổi loạn, đôi mắt hơi híp lại khi nhìn lên bầu trời, nhỏ giọng hỏi: "Học trưởng, anh ăn cơm chưa?"
Gần đây nhà ăn của trường đang sửa chữa, buổi trưa học sinh tự mang đồ ăn từ nhà đến, trường học thống nhất lắp lò vi sóng, đây cũng là lí do Thang Tứ Viên chạy đến sân thượng ăn cơm, quá nhiều học sinh ăn cơm trong phòng học, chẳng những nồng nặc mùi, còn ồn ào náo nhiệt, nhất thời không có yên tĩnh.

Yến Tần Dã nhàn nhạt lắc đầu, cũng không có quay đầu nhìn về phía Thang Tứ Viên, bởi vì không có thuốc trong tay mà ngón tay khó chịu xoa xoa một chút.

Thang Tứ Viên do dự trong chốc lát, sau đó đổi một đôi đũa không dùng đến, gắp món trứng cuộn trong hộp cơm mà Nguyên Thu tự mình chuẩn bị cho cậu, "Học trưởng có muốn nếm thử không? Ba em nấu ăn rất ngon."

Yến Tần Dã thiếu kiên nhẫn quay đầu, giọng nói lãnh đạm: "Không phải đã nói yên lặng sao?"

"Ồ." Thang Tứ Viên mất mát thu lại trứng cuộn, một lát sau lại không nhịn được lại nhỏ giọng nói: " Nhưng nó thực sự rất ngon..."
Yến Tần Dã thở dài, dường như hết cách với sự ồn ào của Thang Tứ Viên, anh bực bội vò đầu bức tóc, ngồi dậy cho trứng cuộn vào bên trong miệng: "Ừm, mùi vị không tệ, có thể im miệng chưa?"

Thang Tứ Viên không nghe được Yến Tần Dã nói gì, trái tim cậu bất giác loạn nhịp giống như lúc đột nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Yến Tần Dã xuất hiện trên sân thượng. Lần đầu tiên cậu cách Yến Tần Dã gần như vậy, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Yến Tần Dã, lộ ra vẻ sảng khoái, khi trộn lẫn vào nhau lại có mùi hương dễ chịu.

Thang Tứ Viên lại múc một muỗng canh đưa tới bên miệng Yến Tần Dã, nói: "Trứng cuộn hơi khô, anh uống chút canh đi."

Yến Tần Dã trừng mắt liếc cậu, hai lông mày nhíu lại, môi mím thành một đường thẳng lạnh lùng.
Thang Tứ Viên cầm thìa không thả, ánh mắt vô tội nhìn anh, đôi mắt ướŧ áŧ khẽ chớp, có chút lo lắng và mong đợi.

Yến Tần Dã bị ánh mắt của cậu tấn công đánh bại, trong lòng thở dài một cái, mở miệng, bất đắc dĩ bị đút cho một muỗng canh.

" Thịt viên cũng ngon ..."

"Rau cũng ngon ..."

"Nếm thử món salad này nữa..."

....

Đôi mắt Thang Tứ Viên trong veo, giọng nói mềm mại pha chút ngọt ngào, khiến mọi người không thể cưỡng lại sự cám dỗ muốn nếm thêm nhiều lần.

Mấy đứa trẻ nhà Thang gia vẫn luôn ăn ở nhà ăn trường, Nguyên Thu vất vả chờ được gần đây Thang Tứ Viên cần mang cơm đi học, đương nhiên chuẩn bị rất phong phú, Yến Tần Dã nếm thử mỗi thứ một ít, cứ như vậy bị Thang Tứ Viên cho ăn hết.

Yến Tần Dã sờ phần bụng có chút phồng lên, không nói lời nào liếc mắt nhìn Thang Tứ Viên đối diện.
Thang Tứ Viên lại giống như không thấy, miệng nhỏ mím lại, nụ cười càng ngày càng sáng lạn, trong đôi mắt sáng như giấu những vì sao, cảm giác như khiến Yến Tần Dã ăn no là thành tựu lớn nhất của đời cậu.

Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày Thang Tứ Viên đều sẽ mang gấp đôi bữa ăn lên sân thượng, mỗi hộp cơm đều đầy ắp, bởi vì cậu thấy mỗi ngày Yến học trưởng trong giờ nghỉ trưa đều hút thuốc ở đây, không tốt cho sức khỏe.

Tình huống như vậy vẫn luôn duy trì cho đến khi nhà ăn của trường được sửa sang xong, Thang Tứ Viên mới buộc phải dừng lại việc mang cơm cho Yến Tần Dã, bởi vì cậu không còn gặp được Yến Tần Dã trên sân thượng nữa.

Cậu chờ mấy ngày, đều phải thất vọng đi về, đành không đến sân thượng nữa, ngoan ngoãn đi nhà ăn với các bạn học, trong phòng ăn, cậu gặp Yến Tần Dã mấy lần, mỗi lần đều thấy bên cạnh Yến Tần Dã đều đầy người vây quanh, cậu cũng không có cơ hội được nói với anh một câu nào.
Cậu bắt đầu vô thức chú ý đến từng cử chỉ của Yến Tần Dã, cậu biết Yến Tần Dã có vẻ ngoài kiêu căng khó thuần nhưng học rất lợi hại, luôn đứng nhất trong danh sách lớp năm ba, cậu cũng biết rất nhiều người thích Yến Tần Dã, nhưng đều bị Yến Tần Dã từ chối, ngay cả hoa khôi của trường bên cạnh cũng không ngoại lệ.

Cậu còn biết Yến học trưởng chơi bóng rổ cũng rất giỏi, thế nhưng Yến Tần Dã không gia nhập đội của trường, chỉ có sau khi tan học mới ra sân chơi mấy trận.

Cho nên, sau khi tan học cậu thường xuyên vô tình hữu ý đi ngang qua sân bóng rổ, chỉ vì có thể nhìn thoáng qua bóng dáng cao lớn kia. Cậu cũng sẽ vào thời điểm công bố kết quả thi, chen qua đám đông để nhìn vị trí đứng đầu bảng, cho đến khi thấy cái tên quen thuộc mới an tâm.

Cậu phát hiện mình không cách nào kiềm chế việc thích Yến Tần Dã, đáng tiếc Yến Tần Dã đã lớp mười hai, sẽ nhanh tốt nghiệp, cậu không biết còn có thể len lén chú ý anh bao lâu.
Thang Bá Đặc từ nhỏ đã dạy bảo các bạn nhỏ, những đồ vật mà các bạn thích, phải cố gắng nỗ lực vì nó, cho nên Thang Tứ Viên nhất quyết vào thời điểm trước khi Yến Tần Dã tốt nghiệp, nhanh chóng thổ lộ.

Lúc đó phổ biến việc viết thư tình, cho nên cậu cũng viết một bức thư tình, viết từng nét một, sửa đi sửa lại, nghiêm túc viết mấy ngày, cuối cùng mới viết xong, cẩn thận khép lại bức thư, chờ đợi để đưa cái bức thư chứa đầy tâm ý của cậu.

Vào một buổi chiều đầy nắng, cậu thu hết can đảm đến phòng học năm ba với bức thư tình của mình.

Cậu hỏi bạn học của Yến Tần Dã, hôm nay Yến Tần Dã không đến nhà ăn, mà ở trong phòng học nghỉ ngơi.

Cậu đi tới cửa, trái tim hồi hộp đập mấy lần, cậu dừng bước, hít một hơi thật sâu, ghé vào khung cửa liếc mắt nhìn vào, mới phát hiện bên trong không chỉ có Yến học trưởng, mà còn mấy nam sinh đang ngồi ở bên cạnh bàn Yến học trưởng nói chuyện phiếm, cậu lùi bước thu đầu lại, phân vân không biết có nên gọi mình Yến học trưởng ra hay không.
Đang do dự, cậu liền nghe thấy trong phòng có người hỏi: "Yến ca, ngay cả hoa khôi ở trường bên cạnh cậu cũng từ chối, về sau muốn cưới một Omega như nào vậy? Chẳng lẽ muốn cưới tiên nữ hay sao?"

Những người khác trong phòng đều bật cười, Thang Tứ Viên bên ngoài mặt đỏ hồng, xiết chặt thư tình trong tay.

Yến Tần Dã u ám cười nhạo: "Ai nói về sau tôi muốn cưới Omega? Tôi chán ghét Omega nhất, Alpha, Beta đều có thể, chỉ là Omega thì không được."

Giọng nói của Yến Tần Dã u ám mang theo sự chán ghét dày đặc, giống như tràn ngập căm ghét với Omega.

Thang Tứ Viên đang đứng ở cửa sững sờ, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, sợi dây mà cậu vẫn luôn căng kia đột nhiên đứt ra, trên tay mất lực, bức thư tỏ tình du dương rơi xuống mặt đất, cậu cũng không hề có cảm giác.
... Hóa ra ngay từ khi được sinh ra là một Omega, cậu đã đánh mất tư cách ở bên cạnh Yến Tần Dã suốt đời.

Thang Tứ Viên quay người đi, bức thư tình viết mấy ngày liền rơi ở cửa phòng học, cô đơn nằm trên mặt đất

Về sau, Yến gia suy tàn, Thang Tứ Viên chỉ có thể lấy danh nghĩa bao dưỡng giữ Yến Tần Dã ở bên người, đem sự yêu thích kia của mình từng li từng tí giấu đi, cậu lo lắng một khi cậu nói ra lời thích kia, Yến Tần Dã sẽ lập tức chán ghét cậu, hoàn toàn rời xa cậu.

....

Thang Tứ Viên nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình phản chiếu trên mặt kính, ngẩn ngơ suy nhĩ, Yến Tần Dã rõ ràng không thích Omega, lại bị buộc vào Omega là cậu nhiều năm như vậy, nhất định rất đau khổ đi.

Cậu không tiếp tục nhìn Yến Tần Dã cùng Ngụy Hân Nhiên trong phòng bệnh nữa, chán nản quay người rời đi, giống như năm đó, ai cũng không phát hiện cậu đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi