NHÀ LAO CHI VƯƠNG


Tất cả đều im lặng chờ mệnh lệnh tiếp theo của Tiêu Chấn Long, cũng lẳng lặng đợi quyết định của anh xem xử lí Trần Kiệt Giai thế nào.

Mặc dù mọi người không có bất kì hy vọng gì về sự sống của Trân Kiệt Giai, nhưng họ đều muốn biết rốt cuộc Trân Kiệt Giai sẽ chết theo cách nào.
Nhìn Trần Kiệt Giai bị treo trên thân cây, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Trần Kiệt Giai, cỏ một vài người bổng nhiên cảm thấy không đành lòng, nhưng ý nghĩ này nhanh chóng được tự bản thân họ phủ nhận, đối với kẻ thù phải tàn nhẵn như mùa đông, đây là một trong số những bài học mà quân Cờ Đen được huấn luyện, bất kể kẻ địch có chết thảm đến đâu, chỉ vì đổi phương là kẻ thù của quân Cờ Đen, là kẻ địch của Tiêu Chấn Long, cũng bởi vì ngay từ khi xuất hiện đã bị gán cho hai từ “kẻ thù”, cho nên kết quả của đối phương chỉ có một, đó là cái chết.
“Chuyện tôi có thế làm cho em có lẽ chỉ có như vậy, Hương Di Lan, hi vọng em ở dưới suối vàng sẽ không trách anh Long.

Tôi muốn cho tên cầm thú từng làm nhục em sống không bằng chết!” Tiêu Chân Long hung tợn nói, anh em quân Cờ Đen đứng bên cạnh nghe thấy thế trong lòng không khỏi run lên.
Đại ca, anh sẽ làm gì với người này? Đảy là câu hỏi trong lòng tất cả các anh em quân Cờ Đen.
Phải rồi, rốt cuộc anh nẽn xử lí gã ta thế nào đây? Một dao giết chết thì quá hời cho gã ta rồi.

Nên làm cái gì nhỉ? sống không bằng chết, sống không bằng chết… Tiêu Chấn Long thầm tính toán trong lòng xem nên giết Trần Kiệt Giai bẳng cách nào.
“Giúp tôi kết nối điện thoại với chú Lục!” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
Ngay lập tức, một tên đàn em trong quân Cờ Đen lấy điện thoại ra, bấm vài dãy số sau đó đưa đến cho Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long nghe điện thoại, hỏi: “Chú Lục, có cách nào để người ta cảm nhận được toàn bộ quá trình dần đến cái chết không?” Chú Lục ở đầu dây bẽn kia im lặng một lúc, dường như đang nghĩ biện pháp, đối với một bác sĩ ngoại khoa tài giỏi như chú Lục mà nói, cấu tạo cơ thế con người là thứ không ai có thể rõ ràng hơn, phương pháp gì đế người ta không chết ngay lập tức mà trước khi chết còn có thế cảm nhận được toàn bộ quá trình, tin rằng chỉ có chú Lục mới có thế giúp Tiêu Chấn Long giải đáp, đây cũng chính là nguyên nhân mà Tiêu Chấn Long tìm đến ông ấy.

“Có!…” Tất cả mọi người đều cấn thận chú ý Tiêu Chấn Long nói chuyện điện thoại, chỉ chốc lát sau đã thấy Tiêu Chấn Long nói một câu: “Cảm ơn chú Lục!” rồi cúp máy.
Tiêu Chấn Long ngoắc tay gọi mấy anh em quân Cờ Đen tới, nhìn Trần Kiệt Giai đang bị treo cách đó không xa, cúi đầu nói nhỏ mấy câu.
Dặn dò xong, Tiêu Chấn Long hài lòng nhìn đàn em của mình rút dao găm trong vỏ vầt ở ống quần ra rồi đi về hướng Trần Kiệt Giai, gã ta thấy mấy người mặc đồ đen cầm dao đi về phía mình thì lại bẳt đầu hét lên.
“Tụi mày muốn… Muốn làm gì? Đừng… Đừng tới đây! Tiêu… Thiên Long, mày… Đồ khốn kiếp.” Tiẽu Chấn Long Ồm Hương
Di Lan trong lòng hả hê nhìn Trần Kiệt Giai bị treo trẽn cây, nhẹ giọng nói: “Hương Di Lan, em nhìn xem, kịch hay sắp bât đầu rồi!” Nói xong, Tiêu Chấn Long nhìn Trần Kiệt Giai cười gằn, tiếng cười có vẻ không hài hòa với nơi bãi cỏ yên tĩnh này chút nào.
“Có phải tinh thằn của đại ca hơi bất thường rồi không?” Phiêu Tuyết hỏi Hỏa Phượng ở bên cạnh.
Hỏa Phượng lắc đầu nói: “Qua đêm nay có lẽ sẽ ốn thôi!” Mặc dù Hỏa Phượng nói như vậy, nhưng trong lòng cô ấy không hề chắc chắn chút nào, Tiêu Chấn Long của hiện tại có hơi khác so với trước kia.

Tuy nhiên Hỏa Phượng tin rằng Tiêu Chấn Long nhất định có thể vượt qua cửa ải này, Tiêu Chấn Long trong lòng Hỏa Phượng là một người có năng lực tự chủ rất mạnh, những thứ bất thường hôm nay phần lớn đều là do cái chết thương tâm của Hương Di Lan dẫn đến.
“Các người muốn làm gì? A…” Tiếng kêu thảm thiết của Trần Kiệt Giai truyền vào tai mọi người.
Cố tay, cố chân, và các động mạch chủ của Trần Kiệt Giai bị các anh em quân Cờ Đen dùng dao găm cắt thành năm cái lổ nhỏ, những lỗ này không lớn nhưng đủ để cho máu chảy ra, bởi vì anh em quân Cờ Đen ra tay rất có chừng mực cho nên Trần Kiệt Giai không chết ngay lập tức vì mất máu quá nhiều nhưng gã ta đã bắt đầu từ từ tiến về quỷ môn quan.
Tiêu Chấn Long mỉm cười nhìn Trân Kiệt Giai đây vầy vùng trên cây, nói: “Nếu như tỏi là ông, tôi sẽ không giãy giụa, ông không phát hiện ra ư? Rằng ông càng nhúc nhích, máu của ông sẽ chảy ra nhanh hơn?”
“Mày… Mày…” Trần Kiệt Giai khồng nói nổi nẽn lời, tuy nhiên gã ta cũng thừa nhận lời Tiêu Chấn Long nói là đúng sự thật: “Đại ca Tiêu, tôi cầu xỉn cậu! Cậu cứ xem như tôi là một con chó mà bỏ qua cho tôi đi!” Trần Kiệt Giai đau khố cầu xin.
Tiêu Chấn Long chỉ nhìn Trần Kiệt Giai cười lạnh, không nói thêm gì.

Nhìn thấy dáng vẻ xem náo nhiệt của Tiêu Chấn Long, Trần Kiệt Giai lại bắt đầu chửi rủa lèn, nhưng một lúc sau gã ta lại chuyến sang cầu khấn Tiêu Chấn Long, cứ như vậy lặp đi lặp lại, nhưng âm thanh của Trần Kiệt Giai ngày càng nhỏ dần, gã ta trở nên choáng váng vì mất máu quá nhiều, lời nói cũng không còn rõ ràng nữa.
Lúc này máu từ cố tay Trần Kiệt Giai chảy xuôi theo cánh tay đến bả vai, hòa với máu chảy ra từ cố, dọc theo bụng chảy xuống bắp đùi và chân, cùng nhau tụ lại ở mắt cá chân, cuối cùng rơi vào bụi cỏ.

Cơ thế mập mạp của Trần Kiệt Giai thỉnh thoảng lại xuất hiện các vệt máu mới khi gã ta đung đưa, gã ta càng cử động, máu chảy càng nhanh hơn, đến cuối cùng ngay cả sức lực đế hoảng sợ Trần Kiệt Giai cũng không có, mặc cho máu từ vết thương đua nhau chảy xuống.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khuôn mặt béo phì và cơ thế của Trần Kiệt Giai dần tái đi, đôi môi nhợt nhạt, hai mắt dần mất đi ánh sáng, khả năng giữ ấm của cơ thế cũng giảm đi do mất quá nhiều máu, Trần Kiệt Giai run rấy vì lạnh.

Lúc này Trân Kiệt Giai dường như còn chút ý thức, môi vẫn đang lấm bấm: “Cầu xin cậu, tha cho tôi đi!” Máu từ vết thương chảy ra ngày một ít dần, miệng vết thương cũng dần nhăn lại, trên mặt Trần Kiệt Giai bắt đầu có chút máu.
Tiêu Chấn Long gọi một anh em quân Cờ Đen đến và dặn dò thêm mấy câu.
Tiếp đến người này cầm dao găm đi đến bẽn cạnh Trần Kiệt Giai, rạch theo năm chỗ vết thương cũ thêm lần nữa, khiến cho vết thương vốn chưa đến một tấc lại được mở rộng ra, máu trong mạch máu điên cuồng phun ra ngoài, Trần Kiệt Giai đã hôn mê chợt hét lên, tiếng kêu bi thảm khiến cho những người có mặt ở đó không khỏi run lèn trong lòng.
Trong chốc lát, máu phun ra từ năm vết thương nhuộm đỏ toàn thân Trần Kiệt Giai, cơ thể vốn đã tái nhợt của gã ta kết hợp với máu tươi phun trào làm cho Trần Kiệt Giai trông kinh khủng như người sổng bị lột da vậy.

Trần Kiệt Giai hiện đang rơi vào trạng thái nửa hỏn mê, thở không ra hơi.

Giờ đây gã ta mới thật sự hiếu được cảm giác sổng không bằng chết, nghe nói phương pháp rút máu từ cơ thể để tra tấn đến chết này được bắt nguồn từ Đông xưởng vào thời nhà Minh, cách thức này vừa có thế khiến cho đổi phương không chết ngay lập tức, vừa có thế đế người đó trải nghiệm toàn bộ quá trình từ sống đến chết của một con người, đây thật sự là loại sự hành hạ trái với lẽ tự nhiên.


Sau khi nhà Minh sụp đổ, quân Thanh tiến vào, bởi vì hình luật này quá tàn khốc nên đã bị vua Khang Hi ra lệnh cấm.
Hôm nay Tiêu Chấn Long dùng cực hình đã thất truyền từ lâu tra tấn Trần Kiệt Giai, có thế nói là vì hận Trần Kiệt Giai đến thấu xương.

Mặc dù ngay từ đầu Tiêu Chấn Long vẫn luôn mỉm cười nhìn Trần Kiệt Giai bị giày vò, nhưng Tiêu Chấn Long biết rằng dù cho gã ta có chết mười nghìn lần thì cũng không thế trả lại mạng sống non trẻ của Hương Di Lan, nhưng vì quyết tâm lớn lao trong lòng của Tiêu Chấn Long nên anh không muốn gã ta có thế chết đi một cách dễ dàng như vậy, anh muổn hành hạ gã ta.

Tiêu Chấn Long biết rằng, với tính
cách của Trần Kiệt Giai thì gã ta sẽ không có gan tự sát, vì vậy loại trừng phạt này là thích hợp nhất dành cho những người như Trần Kiệt Giai.
Tiêu Chấn Long đặt Hương Di Lan đang ôm trong lòng xuống, đi về phía Trần Kiệt Giai.

Anh đứng bên cạnh Trần Kiệt Giai, nhìn gã ta đã rơi vào hôn mê, sau đó nhìn lên bầu trời đã sắp hừng đông, Tiêu Chấn Long biết đến lúc phải kết thúc rồi.
‘Trần Kiệt Giai!” Tiêu Chấn Long gọi một tiếng.
Trần Kiệt Giai không có phản ứng gì, nhưng từ lồng ngực hơi phập phồng của Trần Kiệt Giai có thế thấy gã ta vẫn chưa chết, chỉ là vì mất máu quá nhiều nên tạm thời mất đi ý thức mà thỏi.
“Trân Kiệt Giai!” Tiêu Chấn Long gọi thêm lần nữa.
Trân Kiệt Giai chậm rãi mở mắt ra, nửa khép nửa mở nhìn Tiêu Chấn Long, âm thanh cực kì yếu ớt mà có lẽ chỉ có một mình Tiêu Chấn Long mới nghe được: “Tao – cầu – cầu xin – mày, mày… Giết… Tao đi!”
“Trần Kiệt Giai, thật ra tôi vần luôn hi vọng hai người chúng ta có thế phân thắng bại như hai người đàn ông thực thụ.


Nhưng thật không may, ông đã vi phạm quy tắc của trò chơi, thế nên ỏng nhất định phải chết.” Tiêu Chấn Long nói.
Trần Kiệt Giai cười bi thảm, vẫn nói như cũ: “Mày… Giết… Tao đi!” Trân Kiệt Giai có khao khát được chết hơn bao giờ hết, có lẽ bây giờ cái chết mới chính là sự giải thoát lớn nhất đối với gã ta, bởi vì hiện tại không phải gã ta không có dũng khí để tự sát,
mà là ngay cả sức lực đế tự sát cũng không có.
Tiêu Chấn Long cũng nở một nụ cười lạnh lẽo, có lẽ giờ phút này tám trạng của Tiêu Chấn Long cũng giống như Trân Kiệt Giai, trong trận ác chiến này không có phân thắng bại, cũng không có ai là người thắng cuộc.

Tưởng chừng như Tiêu Chấn Long đã chiến thắng, song sự thật là anh còn thua thảm hơn bất kì ai khác, anh đã đánh mất mạng sống của một cô bé ngây thơ, anh kéo theo một cỏ gái vỏ tội bước vào thế giới của mình, kết quả là anh không thể bảo vệ được cô ấy thật tốt, đế cô ấy chết đi trong chiến trường đầy thù hận này.
Tiêu Chấn Long liếc nhìn Trần Kiệt Giai lần cuối, sau đó quay về bên cạnh Hương Di Lan, bế cồ ấy lèn đi vào sâu trong rừng.

Trước khi đi còn dặn dò: “Cho Trần Kiệt Giai toại nguyện đi, sau đó dọn dẹp nơi này sạch sẽ.” Nói xong thì đi mất hút vào tận rừng sâu.
Không lâu sau, ba chiếc trực thăng từ xa bay đến bãi đất trổng ở công viên Tĩnh Vân cùng với ba cái thùng chứa hàng, tất cả anh em quân Cờ Đen lập tức thu gom tám trăm thi thể của xã đoàn Tam Liên bao gồm Trần Kiệt Giai đã chết bỏ vào thùng, hàn điện cho chắc chán, sau đó ba chiếc trực thăng cất cánh rồi bay về phía biển khơi…
Ngoại ô Đài Nam, nghĩa trang núi Tường Vân.
Một ngọn đồi xanh tươi, bao quanh là cây cối xanh um, tùng bách thắng đứng, tuy mang màu xanh biếc mềm dịu nhưng giờ phút này lại có vẻ trang trọng lạ thường.

Không biết là do ý trời hay trùng hợp, mà tên ngọn núi Tường Vản này lại khá giống với tên của Hương Di Lan, cũng có thế đây chính là nguyên nhân tại sao Tiêu Chấn Long lại lựa chọn an táng cho Hương Di Lan ở núi Tường Vân.
Hương Di Lan, em hãy yên nghỉ đi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi