NHÀ LAO CHI VƯƠNG


Điếm quan trọng nhất, làm thế nào để đảm bảo lượng lớn nhân lực và vật lực cần thiết trong toàn bộ kế hoạch hướng Bắc? Đây là một loạt vấn đề không thể giải quyết được trong thời gian ngắn, đáy là cuộc tranh cử của cả nước, không phải trò chơi của con nít.

Giờ phút này, đầu óc Tiêu Chấn Long xoay chuyến vô cùng nhanh, hai chục triệu dân số của Đài Loan có lẽ thật sự sẽ có mấy người có loại máu giống lão Băng, nhưng cái này cũng giống mò kim đáy biển vậy, xác suất này gần giống với việc trúng số.
Tiêu Chấn Long hỏi xong, Tống Thanh Tùng nhanh chóng sáng tỏ, nhưng độ sốt ruột của ỏng ta lớn hơn Tiêu Chân Long, đối với một đại biếu của đảng Dân Chủ như Tiêu Chấn Long mà nói, ông ta cằn phải có hành động tình cảm để quảng cáo
này, là vì để hấp dẫn ánh mẳt của người dân.

Ve phần trong vòng ba ngày có thế tìm được lượng máu còn lại hay không, đối với ông ta mà nói cũng không quan trọng.

Đương nhiên Tống Thanh Tùng cũng không quan tâm đến sống chết của lão Băng, ông ta chỉ quan tâm liệu hoạt động này có thế thật sự khởi động hay không, chỉ cần có thế khởi động thì đối với đảng Dân Chủ mà nói, đó cũng là thắng lợi.
Đương nhiên tất cả những thứ này đều nằm ở thái độ của Tiêu Chấn Long, đại diện tập đoàn Nam Thiên, cho nên ông ta giả vờ quan tâm đến Lưu Minh Nghĩa.
Lưu Minh Nghĩa nhìn kỹ gương mặt của Tiêu Chấn Long, người chỉ quan tâm đến sống chết của anh em mình và gương mặt của Tống Thanh Tùng, người chí quan tâm đến lợi ích của đảnh mình, trong lòng không nhịn được thầm than thở, đây là sự chênh lệch giữa cách làm người.
“Đại ca nói vấn đề này cũng là chỗ khó thực hiện nhất trong kế hoạch, nó cần chúng ta phải hợp tác chặt chẽ, nếu như bất kỳ một phe nào vì lợi ích của mình mà hy sinh bên kia, như thế thì kế hoạch sẽ hoàn toàn thất bại, thậm chí nó sẽ còn khiến những người vốn đang ủng hộ đảng Dân Chủ bỏ chạy mất.” Lưu Minh Nghĩa nói lời này là đế Tống Thanh Tùng nghe, rõ ràng Lưu Minh Nghĩa đang nhìn về phía Tống Thanh Tùng đế truyền đạt ý này, vậy thì nếu như Tống Thanh Tùng dám vì lợi ích riêng mà quấy rối giữa chừng, như thế cậu ta cũng sẽ có cách để người dân không ủng hộ đảng Dân Chủ nữa.
Mặt Tống Thanh Tùng hơi đỏ lên, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.
“Mục đích của kế hoạch này chỉ là bỏ qua tất cả những khớp xương ở giữa, dùng tình yêu thương hấp dần ánh mắt người dân, dùng lợi ích đế khiến mọi người chủ động bước ra, nhưng

kế hoạch này cần phải có sự ủng hộ tài lực nhất định.” Nói xong, Lưu Minh Nghĩa nhìn về phía Tống Khải Văn, ý muốn nói ông ta tỏ thái độ một chút, moi tiền của đảng Dân Chủ.
Tống Thanh Tùng chép miệng, giống như hạ quyết tâm rất lớn, nói: “Được rồi, tôi sẽ đốc thúc bỏ thêm ba ngàn đô la mỹ đế đảm bảo kế hoạch lần này thực hiện thành công, nhưng Minh Nghĩa, tốt nhất là cậu đừng lợi dùng ba ngàn đô này.”
Tiêu Chấn Long không ngờ Lưu Minh Nghĩa vừa mở miệng đã moi được gần một tỷ đài tệ từ Tống Thanh Tùng, còn Tống Thanh Tùng lại vô cùng vui sướng, nói lấy là lấy.

Tiêu Chấn Long không biết, đảng Dân Chủ đặt toàn bộ vốn liếng vào tập đoàn Nam Thiên.

Nhưng nếu đảng Dân Chủ thành kêu nắm được Đài Loan, đối với bọn họ mà nói chút tiền này chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.
“Ngài Tống, ngài cứ yên tâm, khoản tiền này tồi sẽ đế nó phát huy được công hiệu của mình.” Lưu Minh Nghĩa đế lộ vẻ mặt tràn đầy sâu xa.

Nhìn Tiêu Chấn Long và Tổng Thanh Tùng ngây ngấn, nếu trong vòng ba ngày phải đưa ra một tỷ đài tệ dường như cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Tự tay Tiêu Chấn Long đã đẩy anh Thuỷ từ trong giới hẳc đạo lên thế giới bên ngoài, tiếp đó lại đưa gã ta lên võ đài chính trị Đài Loan, tất cả đổi với anh Thuỷ mà nói đã thay đổi hết toàn bộ, bao gồm cách nói chuyện trong cuộc sống.

Mọi nhâ’t cử nhất động của gã ta đều trở thành đối tượng cho công chúng nhìn vào, nhìn lý lịch của bản thân mình được uỷ viên hội thư lý của đảng Dân Chủ chuyên tâm chuấn bị, uỷ viên thâm niên gì đó, thị trưởng danh dự gì đó, tóm lại tất cả những thứ này đổi với anh Thuỷ mà nói cũng là những thứ mới mẻ mà bây giờ gã ta mới thấy được.
Tham dự vào đảng Dân Chủ dường như ung dung hơn việc mình thu nhận một tên đàn em khi trước rất nhiều, chỉ cần điền một tờ đơn, sau đó có người kiểm tra tượng trưng là xong, kế từ đó bạn cũng bắt đầu được xem là một thành viên của đảng Dân Chủ.


Nhưng mà người mới tham dự vào đảng Dân Chủ này lại là một nhân vật quan trọng liên quan tới sự tồn vong của đảng dân chủ lần này.

Việc “tấy não” là không thế thiếu trong việc gia nhập một chính đảng, đồng thời phải tiếp nhận một vài “ý niệm tân tiến” cũng là cần thiết.

Kế từ ngày đầu tiên gia nhập đảng Dân Chủ, anh Thuỷ lại bắt đầu chuần bị một loạt hành động, chuyện đầu tiên làm mổi ngày chính là xem hành trình hôm nay, tới nơi nào, gặp gỡ ai, phải có vẻ mặt thế nào.
Có lúc anh Thuỷ dường như không quá quen với cuộc sống cơm dâng tận miệng như thế, sau đó cũng từ từ thích ứng, nhân vật mình đang sống cần có lối sống thế này.
Lấy được kiểu sống như thế này, anh Thuỷ không thể không cảm ơn Tiêu Chấn Long, mặc dù từ khi gia nhập vào đảng Dân Chủ, gã ta cũng không còn cơ hội nhìn thấy Tiêu Chấn Long, nhưng anh Thuỷ tin rằng một ngày nào đó mình sẽ gặp được anh, chi là không biết khi gặp Tiêu Thiên, thân phận của anh ta sẽ là gì, là tổng thống hay là cái gì khác.
Không thành công thì thành nhân, đây là yêu cầu của đảng Dân Chủ đối với anh Thuỷ, chỉ là anh Thuỷ không biết thôi, sự thật nói cho gã ta biết nguy hiếm và hồi báo tỉ lệ thuận với nhau.
Đài Nam, ba giờ rưỡi sáng.
“Cộc… cộc…”
Một loạt tiếng gõ cửa dồn dập khiến anh Thuỷ đang nằm trên giường tỉnh mộng, anh Thuỷ không nhịn được cảm thấy khó chịu.
“Ai đấy, quấy rầy giấc ngủ của ông đây?” Có lẽ chỉ có lúc này, anh Thuỷ mới có thế ôn lại cảm giác làm đại ca ở Triều Châu khi trước, những lúc khác cũng không phải không thế, là không được, còn có thì không thế vào.
“Anh Trần, tống thư ký trưởng yêu cầu muốn gặp ngài ngay!” Trước khi anh Thuỷ được xem là tống thống, địa vị của anh Thuỷ còn hơi thấp, thế nhưng chỉ giới hạn với người đứng đầu đảng Dân Chủ, ví dụ như Tống Thanh Tùng.
“Biết rồi, tới ngay!” Anh Thuỷ giùng giằng đứng dậy trong chăn ấm áp, sửa sang đơn giản một chút, đi tới phòng tiếp khách, thây được Tổng Thanh Tùng đang lo lắng đi đi lại lại.

Sau khi Tống Thanh Tùng, Tiêu Chấn Long và cả Lưu Minh Nghĩa thương lượng, lựa chọn một vài chi tiết cho ba ngày tới, lập tức ngồi máy bay đặc biệt từ Cao Hùng bay về Đài Nam, ông ta muôn nói tin tức này cho anh Thuỷ, đế dễ dàng bước vào bước kế tiếp của kế hoạch tranh cử.
“Tổng thư ký trưởng, đã trễ như thế, ỏng tìm tỏi có chuyện gì
sao?” Nói xong, anh Thuỷ ngáp một cái, ngồi lẽn ghế sỏ pha, đồng thời bảo nhân viên mang ly nước lên.

Bình thường một người sau khi thức dậy cũng rất khát, anh Thuỷ cũng không ngoại lệ.
Tổng Thanh Tùng nén giận phủi anh Thuỷ một cái., thầm nghĩ cho dù có mặc long bào cũng không giống thái tử, nói: “Chuyện có kiến, tập đoàn Nam Thiên phối hợp với chúng ta tiến vào Bắc!”
“Tiến vào bắc? Vào đó sao?” Từ bù nhìn này chính là từ được anh Thuỷ thầm nhắc tới nhiều nhất, bây giờ anh Thuỷ cảm thấy mình giống như một con bù nhìn gổ, đế mặc cho người quyết định, nhất là Tống Thanh Tùng trước mặt này.

Chờ tôi lên làm tống thống, xem tôi thu thập ông thế nào, trong lòng anh Thuỷ thầm nói.

Nói xong anh Thuỷ cầm lấy ly nước từ từ uống.
“Đài Bắc!” Tống Thanh Tùng nói chắc như đinh đóng cột.
“Phụt” một tiếng, anh Thuỷ phun toàn bộ nước trong miệng ra ngoài: “Không phải không quan tâm tới Đài Bắc sao?”
Kế hoạch tiến vào bắc, ngày thứ nhất.
Vào lúc này, cơ cấu của tất cả chi nhánh của công ty logistics Nam Thiên ở toàn bộ Đài Loan đều đồng loạt nhận được chỉ thị từ trụ sờ chính, tạm dừng tất cả công việc, chờ trụ sở chính gửi tới chỉ thị tiếp theo.

Đồng thời mẫu xe phun được gửi từ trụ sở chính của tập đoàn xuống từng chi nhánh của công ty logistics Nam Thiên, ra lệnh cho nhân viên tất cả chi nhánh lập tức đối xe của mình thì mẫu xe phun này.


Vào lúc này, tất cả cửa hàng nhuộm màu nước sơn đều khô kiệt, hành động này của tập đoàn Nam Thiên lập tức thu hút sự chú ý của đồng nghiệp.

Đổi thủ cạnh tranh bắt đầu lập tức triệu tập ban
lãnh đạo công ty tiến hành chiến lược nghiên cứu thảo luận, phân tích ý đồ chiến lược ấn giấu đằng sau hành động này.

Có người cho rằng, tập đoàn Nam Thiên đang tiến hành một đợt quảng cáo chưa từng có, đề nghị công ty lập tức chiếm ngay các vị trí đắc địa quảng cáo tầm cao tại các thành phố lớn, có người cho là tập đoàn Nam Thiên đang tiến quân vào ngành công nghiệp nước sơn, trước mắt đang tiến hành chiến lực tồn trữ vật liệu đế đưa thị trường vào cục diện lo lắng, tóm lại tất cả suy đoán tạo thành cảm giác sốt ruột tràn ngập khắp nơi.

Tiếp theo, một tin tức từ bên ngoài truyền tới, tập đoàn Nam Thiên tạm thời tuyến dụng một lượng lớn nhân viên y tế vào ở các chi nhánh cơ cấu của công ty logistics Nam Thiên, đồng thời đạt được thỏa thuận bí mật với các bệnh viện bình thường ở các thành phố lớn trẽn khắp Đài Loan, hiện chưa rõ chi tiết của thỏa thuận.

Nhưng nghe nói bệnh viện ở các nơi cũng lập tức mở hội nghị tạm thời, sau cuộc họp, bệnh viện cử cán bộ y tế các khoa vào khám ngoại trú, thậm chí có bệnh viện còn dựng phòng y tế tạm trong bãi xe bệnh viện đế tiếp nhận bệnh nhân chưa rõ mục đích cụ thể.
Lại có một tin tức truyền tới từ bên ngoài, tập đoàn Nam Thiên đã mua bản quyền phát sóng vào khung giờ vàng của các phương tiện truyền thông tin tức lớn ở mổi thành phố trong ba ngày và các tiêu đề trang nhất của các tờ báo cùng một lúc.

Các màn hình lớn được đặt vào những đoạn đường trọng điếm trong thành phố cũng đều được tập đoàn Nam Thiên mua lại bằng rất nhiều tiền, các công ty quảng cáo lớn càng không tiếc nguy cơ vi phạm hợp đồng, dốc sức ủng hộ tập đoàn Nam Thiên.
Vào lúc này, các tin tức đầu lao tới, đầu đường ở các thành phố lớn ở Đài Loan càng bị bao phủ trong một bầu không khí thằn bí..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi