NHÀ LAO CHI VƯƠNG


Trong tình huống này trước đây, Hỏa Phượng không có cách nào dựa vào lực lượng của bản thản đi củng cố căn cơ tầng hai, nếu không chiến đấu với đối thủ mạnh mẽ mà nói, có thế sẽ mãi mãi dừng lại ở cảnh giới tằng hai, cũng giống như việc nếu trước kia khỏng gặp được Tiêu Chấn Long, Hỏa Phượng thủy chung chỉ có thể ở cảnh giới sát thủ tâng thứ nhất.

Trên giang hồ hiếm có cao thủ nào có đẳng cấp như Hỏa Phượng, mổi một lần tiến bộ đều cần dựa vào sự thay đối tâm trạng trong lúc chiến đấu, cũng cần dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú từng chút một đột phá chướng ngại bình cảnh của bản thân, hơn nữa điều quan trọng nhất chính là mổi lần kẻ địch đều phải mạnh mẽ hơn lần trước, nếu không thì có thế vĩnh viền không thế đột phá.
Mà hôm nay, Tử Thần chính là chất xúc tác cho Hỏa Phượng đột phá bình cảnh của bản thân, khí thế Tử Thần không ngừng tăng lên đã thổi bùng lên chân khí tích trữ đã lâu trong cơ thể của Hỏa Phượng.

Nhưng cũng cần phải nói một chút là lần này Hỏa Phượng chỉ lấy ra được tám phần lực lượng.

Bởi vì Hỏa Phượng phát hiện cảm giác áp lực đến từ Tử Thần chỉ có thế bức ra tám phần chân khí trong cơ thế cô ấy, mà sau tám phần thì không thể tiến lẽn nữa.
Chắng lẽ Hỏa Phượng chỉ dùng tám phần công lực là có thế đánh bại Tử Thần hay sao? Hỏa Phượng không biết, nhưng hiện tại trong mát Hỏa Phượng chỉ có một kẻ địch là Tử Thần, khí cơ toàn thân cô ấy đã gắt gao khóa chặt Tử Thần.

Sát khí phát ra từ toàn thân Hỏa Phượng xuyên thấu qua hai mẳt, xuyên qua chướng ngại không khí rồi bắt đầu lan tràn về phía Tử Thần, ăn mòn khí tràng do Tử Thần hình thành từ ngoài vào trong.
Sau khi Hỏa Phượng hoàn thành việc ngưng tụ lực lượng, đột nhiên Tử Thần cảm thấy thân thế của bản thân mình trở nên hơi nặng nề, phản ứng bắt đầu trở nên chậm chạp, vật thể ở trước mắt cũng bắt đầu chậm rãi biến mất, biến mất đến khi chỉ còn lại một mình Hỏa Phượng ở trước mặt.


Loại cảm giác nặng nề của cuộc chiến này là điều mà Tử Thần chưa bao giờ trải qua trong bao năm qua chinh chiến, thực lực của Hỏa Phượng đột phá lớn đến mức ngoài dự kiến của gã ta.
“Sức bật rất kinh người!” Trán của Tử Thần đã bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, nếu bản thân mình không hành động thì sẽ bị Hỏa Phượng vây khốn, cho nên Tử Thần lựa chọn chủ động tấn công.

Chân khí toàn thân chân khí đạt tới mười phần, sống đao vừa chuyến, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, lực lượng chuyến động thân thế, hét lớn một tiếng rồi chạy về phía Hỏa Phượng.
Đao là khoái đao, người là người chỉ đế dùng khoái đao, nhân đao hợp nhất, đây là tốc độ lớn nhất mà nhân loại có khả năng đạt được.

Thản hình của Tử Thần gần như hòa làm một với thanh đao, bóng người màu đen cùng với ánh sáng lạnh lẽo của khoái đao giống như một thanh kiếm sắc bén bay về phía Hỏa Phượng.
Nhưng lúc này ở trong mắt Hỏa Phượng, Tử Thần và cả thanh đao của gã ta giống như động tác quay chậm trong điện ảnh, Hỏa Phượng cất bước đứng dậy, mũi chân chạm nhẹ trẽn mũi đao phóng qua người Tử Thần, Tử Thần kinh hãi, gã ta thật không ngờ lại có người có thế nắm được quỹ tích khoái đao của gã ta.

Ngay khi Tử Thần đang choáng váng, Hỏa Phượng nhảy lên không đột nhiên xoay người, một phi cước xen lẫn kình khí nóng bỏng đá về phía Tử Thần ở trước mặt, tốc độ một cước này thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức Tử Thần vẫn luôn lấy nhanh đế nối danh cũng không kịp phản ứng lại,
một cước đá lên trên mặt của Tử Thần.

Tử Thần lập tức giống như một túi rác bị ném vào xe rác, bay về cánh cửa của cửa hàng ở bên cạnh.

“Ầm!” Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa của cửa hàng ở bên cạnh bị thân thế của Tử Thần đập mở, thối tung một đám bụi mù lên.
Hỏa Phượng từ không trung rơi xuống đất nửa quỳ trẽn mặt đất, mál tóc thật dài tự nhiên rơi trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, trong cửa hàng không có động tĩnh gì, một hồi sau mới nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ trong cửa hàng truyền ra, một người chậm rãi đi ra từ trong cửa hàng.
Chỉ thấy người này bị hói đầu một nửa, một nửa khác là tóc trắng như tuyết, xõa ngang tai một cách tự nhiên.

Điều làm cho người này đáng sợ hơn nữa chính là trên mặt gã ta có rất nhiều vết sẹo, có vết sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, có vết thì lồi thịt non ra ngoài, cả khuôn mặt giống như một nửa đồi núi trên trái đất, kênh rạch chằng chịt, không có chồ nào hoàn hảo.

Đột nhiên có một cơn gió thối qua, thối bay mấy mảnh quần áo của người này rơi ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc có vết sẹo chi chít, có lẽ chỉ từ nửa mái tóc bạc trắng của gã ta mới có thế nhìn ra người trước mắt này ít nhất phải hơn năm mươi tuổi.
Đây là bộ mặt thật của Tử Thần, một cước xen lẫn kình khí nóng bỏng của Hỏa Phượng đã đập nát chiếc áo choàng đen trên người Tử Thần, làm cho bộ mặt đã giấu kín hàng chục năm của Tử Thần lẫn đầu tiên lộ ra trước mặt mọi người.
“Cỏ là người đầu tiên đánh rơi mặt nạ bảo hộ của tôi và nhìn thấy bộ mặt thật của tôi.” Tử Thần đứng thắng trước cửa cửa hàng, thong thả nói.
Hỏa Phượng không nói gì, đứng lên, xoay người nhìn Tử Thần.
“Chắc là đã gần ba mươi năm rồi!”Tử Thần có chút thương cảm ngấng đầu nhìn bầu trời đêm.
Lúc này Chu Lang Sở trong bang Hoa Thanh trừng lớn đôi mắt cá chết, nhìn Tử Thần ở cách đó không xa, từ nhỏ anh ta vần luôn muốn biết rốt cuộc Tử Thần có dáng vẻ như thế nào, nhưng ông nội Chu Lang sở đã hù dọa anh ta, toàn bộ những người nhìn thấy bộ mặt thật của Tử Thần đều đã chết, mỗi khi nghe thế Chu Lang sờ cũng không dám hỏi thăm bộ mặt thật của Tử Thần.


Mà trên thực tế cũng đúng như vậy, những ai nhìn thấy bộ mặt thật của Tử Thần, ngoại trừ ông cụ của Hoa Thanh, toàn bộ đều đã chết, không còn ai sống sót.
“Cho nên hôm nay tất cả đều phải chết!”Nói xong, Tử Thần lại giơ đao lên.
Hỏa Phượng không hề né tránh, xoay người đánh nhau kịch liệt với Tử Thần.

Theo thời gian trôi qua, bóng người của Tử Thần dần dần trở nên mơ hồ bất định, từ bên ngoài chỉ có thế nhìn thấy ánh đao lóe ra, bóng đen nhảy múa.

Giống như Hỏa Phượng, Tử Thần dựa vào sự linh hoạt của thân thể đi theo con đường phóng khoáng tự nhiên, phối hợp với khoái đao của gã ta, quả thực luôn luôn thuận lợi, bao nhiêu người đã chết dưới khoái đao của gã ta, trở thành vong hồn dưới đao.
Chính tiếc là gã ta gặp phải Hỏa Phượng còn linh hoạt hơn gã ta, chỉ thấy thân hình duyên dáng của Hỏa Phượng càng ngày
càng nhanh, giống như một đoàn lửa bao phủ xung quanh Tử Thần, vây quanh Tử Thần kín không kẽ hở.

Cho dù khoái đao của Tử Thần cho nhanh hơn nữa, nó cũng không thể chém đứt ngọn lửa đang cháy bừng bừng, mà Hỏa Phượng chính là ngọn lửa này.
Trong vòng chiến thỉnh thoảng lại có ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, nhưng lại lập tức biến mất.
Đột nhiên, một tiếng hét to vang lên, hai người giữa sân va chạm một cái rồi tách ra.
Thản hình duyên dáng xinh đẹp của Hỏa Phượng ở một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tử Thần đang thở hốn hến ở đằng xa, tay phải khẽ vuốt mái tóc đã dài khoảng một mét của cô ấy.

“Tuy rằng tôi sống ở hải ngoại đã lâu, nhưng cũng biết đại lục không có nhản vật như cô, rốt cuộc cô là ai?” Tử Thần trầm giọng hỏi, cũng mượn cơ hội nhanh chóng điều động chân khí trong cơ thế, trận chiến vừa rồi thật sự là quá mức hung hiếm, thật sự là trận chiến ác liệt nhất từ trước đến nay của gã ta.
Trận chiến này cũng làm cho Tử Thần lần đầu tiên cảm thấy cái chết cách mình gần như vậy.
“Ông đến địa ngục hỏi Diêm Vương đi!” Hai tay Hỏa Phượng lướt nhanh qua mái tóc, đặt ngang trước ngực, bộp một tiếng biến mất tại chổ không thấy đâu nữa.
Nhanh đến mức tất cả mọi người ở đây đều không nhìn thấy rõ ràng Hỏa Phượng đi về phía nào, nhưng Tử Thần lại biết mục tiêu của Hỏa Phượng chính là gã ta.

Nhưng đột nhiên Tử Thần
mất đi cảm giác phương hướng, chân tay trở nẽn luống cuống, chỉ có thế hoành đao trước ngực, hết sức đề phòng.
Trong giây lát, Tử Thần cảm thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, đập vào mắt của gã ta đúng là khuôn mặt trắng bệch đầy máu của Hỏa Phượng, cho dù gã ta là Tử Thần giết người vô số, trong lòng cũng cảm thấy hoảng hốt, thanh đao chém ra.

Hỏa Phượng nhe răng cười với Tử Thần một tiếng, khi tiếng cười đi xa, thân hình lại biến mất không thấy.
Nhưng mà thời gian lập tức dừng hình ảnh trong giây phút đó, sinh mệnh cũng tập trung trong khoảnh khắc đó.
Bất chợt nghe thấy một tiếng “Choang”, tay phải đang nắm đao của Tử Thần buông lỏng, khoái đao rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Vì… Sao? Vì… Cái gì?” Hai mắt Tử Thần trống rỗng dị thường, ánh mắt vô nhìn về phía xa.
Mà lúc này Hỏa Phượng ở phía sau nở một nụ cười thắng lợi, giơ tay phải lên, giổng như tay phải đang cầm lấy thứ gì đó ở hư không..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi