NHÀ LAO CHI VƯƠNG


Tiêu Chấn Long liếc mắt nhìn Vưu Lệ Khánh một cái rồi hỏi: “Anh là ai? Tôi không quen anh!” Vưu Lệ Khánh cười ha ha, sau đó u ám nói: “Anh không biết tôi cũng không sao, chỉ cần tôi biết anh là được rồi.” Nói xong, Vưu Lệ Khánh cố ý võ tình tiến về phía trước mấy bước, tới gần Tiêu Chấn Long.

Hỏa Phượng và Trương Anh Tú tiến lên một bước ngăn Vưu Lệ Khánh lại.

Ánh mắt Hỏa Phượng lạnh lùng nhìn Vưu Lệ Khánh và hơn ba mươi người phía sau gã ta.
Vưu Lệ Khánh ngắm nhìn Hỏa Phượng và Trương Anh Tú một chút, khoảnh khắc ánh mắt gã ta chạm mắt Hỏa Phượng, trong lòng Vưu Lệ Khánh rùng mình, thầm nghĩ ánh mắt thật sắc bén.

Nghĩ đến đây, gã ta âm thầm đề phòng, đồng thời lùi thân mình lại.
“Tôi là Vưu Lệ Khánh của liên minh Thiên Đạo, hôm nay theo lệnh của ông cụ Trân nhà chúng tôi đến mời anh Tiêu về nhà làm khách, ông cụ có một số việc muốn xin anh Tiêu chỉ bảo.” Vưu Lệ Khánh nói xong, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tiêu Chấn Long, như là muốn nhìn ra chút gì đó trong mắt anh.
Tiêu Chấn Long cười một cái, gằn giọng nói: “Ha ha! Thay tỏi gửi lời cảm ơn sự niềm nở của ông cụ Trân! Nhưng thật không đúng dịp, công ty có chuyện đang chờ tỏi về xử lý nên hôm nay tôi sẽ trở về.

Phiền anh chuyến lời đến ông cụ rằng nếu có thời gian tới Cao Hùng lần nữa thì chắc chắn tôi sẽ đến thăm hỏi tiền bối, hoặc là nếu õng cụ vui vẻ đến Đài Nam thì chắc chắn tỏi sẽ làm chủ nhà tiếp đãi hết sức.” Vưu Lệ Khánh hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Anh Tiêu, anh tưởng đây là nhà anh nên muốn tới thì tới, muốn đi thì đi hả?” Theo giọng nói càng ngày càng trầm của Vưu Lệ Khánh, hơn ba mười người vây quanh Tiêu Chấn Long lập tức rút súng lục trong ngực ra nhắm ngay vào anh em Tiêu Chấn Long, động tác rút súng rất trỏi chảy, không có chút dây dưa dài dòng nào, hiến nhiên những người này đều là sát thủ hàng đầu đã trải qua huấn luyện.
Nhìn hơn ba mươi họng súng đen ngòm, Tiêu Chấn Long không những khỏng hề sợ hãi mà còn lấy tay chỉ vào trán Vưu Lệ Khánh rồi cười nói: “Hôm nay anh dám đụng đến một sợi lỏng tơ của tôi, tôi đảm bảo các anh không ra nối sảnh chờ này đâu.” “Ha ha!” Vưu Lệ Khánh ngửa mặt lên trời cười dài.

Cười xong, gã ta chậm rãi cúi đầu trừng mắt lớn như cái chuông đồng nói: “Chỉ với mấy người các anh hả, anh cũng không nhìn lại xem bây giờ họng súng đang chĩa vào ai?” Tiêu Chấn Long nhẹ nhàng lấy tay vuốt trán một cái, cười khố một tiếng rồi đong đưa cái đầu nói: “Anh chỉ nhìn hơn ba mươi khấu súng chỉa vào tôi mà không thấy phía sau có bao nhiêu khấu súng đang chĩa vào đầu các anh à?” Nghe thấy lời của Tiêu Chấn Long, Vưu Lệ Khánh quay phát đầu về phía sau, không nhìn thì không sao, nhìn xong Vưu Lệ Khánh lập tức ngây dại.


Chỉ thấy xung quanh sảnh chờ không biết từ bao giờ đã xuất hiện hàng trăm khấu súng tiếu liên cỡ nhỏ, những người cầm chúng trong tay ai cũng có một cái khăn đen che mặt, thể trạng to lớn, sát khí vô hình trong ánh mẳt xuyên thấu qua không khí truyền tới khiến người của Vưu Lệ Khánh đều cảm nhận được sâu sắc sức mạnh kinh hoàng của bọn họ.

Vưu Lệ Khánh tính toán đại khái thì có ít nhất ba khấu tiếu liên nhắm ngay vào đầu mồi người bọn họ, mà đầu gã ta thì có ít nhất mười ổng
ngắm.

Chỉ cần gã ta bóp cò, không! Có lẽ không đợi gã ta động được đến cò súng thì đầu đã nở hoa rồi.
Cảm giác bị hơn trăm họng súng đe dọa tất nhiên cũng chẳng hơn gì.

Thần kinh Vưu Lệ Khánh căng thẳng, giọng điệu cũng dịu xuống, quay sang nhìn Tiêu Chấn Long nói: “Anh Tiêu, anh có ý gì đây?” ‘Anh Vưu, những lời này đáng ra phải là tôi hỏi anh mới đúng chứ nhỉ? Xin lỗi nhé, tôi còn muốn bắt kịp chuyến bay, súng của các anh tôi giữ lại làm kỷ niệm vậy.” Nói xong, Tiêu Chấn Long bèn đưa mắt ra hiệu một cái, đám Thiết vệ lập tức tiến lên tước vũ khí của Vưu Lệ Khánh và hơn ba mươi người của gã ta.
Anh…” Tuy rầng Vưu Lệ Khánh lộ vẻ mặt tàn nhẩn nhưng ở dưới họng súng của người ta, mạng treo trên tay người ta, hắn ta cũng chỉ có thế mặc cho người ta thao túng mà thôi, chẳng qua là tiếc cho khấu súng mình mang theo kia.

Đó là khấu súng lục V2 gã ta đặt làm riêng theo yêu cầu ở Mỹ, không chỉ bề ngoài đẹp mà còn nhẹ, lực sát thương lớn, súng lục cùng loại này trên toàn thế giới không vượt quá ba cái.

Thật không ngờ hôm nay gã ta lại để mất trong tay Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long nhận khẩu súng của Vưu Lệ Khánh do Thiết vệ đưa tới, mặc dù anh không hiếu nhiều về súng nhưng cũng biết đây là một khấu súng tốt, bèn vừa đùa nghịch nó vừa cười nói: “Thật sự là một khấu súng tốt!” Nói xong, chỉ thấy Tiêu Chấn Long bay lên đá một cước vào bụng Vưu Lệ Khánh.


Đàn em của Vưu Lệ Khánh thấy đại ca bị đánh là phản xạ có điều kiện cùng hướng về phía trước, lại bị nhóm Thiết vệ lấy súng uy hiếp.

Một đá của Tiêu Chấn Long đá cho thân hình cao lớn của Vưu Lệ Khánh quỳ gối trên mặt đất, hiển nhiên là lực của cú đá này rất lớn, chỉ thấy mồ hôi lớn như hạt đậu chảy dọc xuống theo trán Vưu Lệ Khánh.
Tiêu Chấn Long dùng chính khấu súng của Vưu Lệ Khánh nhắm ngay vào đầu gã ta quát lớn: “Đúng là súng tốt, chưa
từng có ai dám dùng nó chĩa vào đâu tôi đâu!” ‘Tiêu Thiên Long, anh…” Vưu Lệ Khánh ôm chặt lấy bụng ngửa đầu nhìn họng súng nhắm ngay vào trán mình, giận dữ nói.
“Một đá này là tôi thay các ông cụ nhà anh dạy dỗ anh.

Còn có lần nữa thì tôi đây đảm bảo anh sẽ được chết khỏng toàn thây.

Cút ngay cho tôi!” Tiêu Chấn Long quát lớn.
Đàn em của Vưu Lệ Khánh đi qua nâng gã ta dậy, lại bị gã ta gầm lẽn giãy ra tự mình đứng lẽn, mặt nghẹn đỏ bừng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tiêu Chấn Long một cái rồi mang theo đàn em tức giận rời khỏi sảnh chờ.
“Từ từ!” Trên đường, Tiêu Chấn Long gọi Vưu Lệ Khánh lại.
“Anh Tiêu còn muốn thế nào nữa?” Vưu Lệ Khánh quay đầu lại, vẻ mặt giận dữ nhìn Tiêu Chấn Long.
“Anh trở về chuyến lời cho ông cụ Trần rằng mặc dù chuyện đã xong nhưng không phải tôi làm.” Mặt Tiêu Chấn Long không chút thay đối nói.


Nghe được những lời này của Tiêu Chấn Long, Vưu Lệ Khánh ngấn ra, lập tức phản ứng lại nói: “Chác chắn tôi sẽ truyền đạt lại.” Vưu Lệ Khánh vừa mới đi khỏi sảnh chờ thì gặp phải một cỏ gái tóc dài trên dưới hai mươi tuổi, bực tức trong lòng còn chưa có chồ nào giải phóng nên Vưu Lệ Khánh hung hăng trừng mắt liếc cô gái kia một cái.

Khiến hắn ta phải ngạc nhiên chính là cô gái kia chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh lùng chứ không chút né tránh, cũng không xuất hiện dáng vẻ hoảng hốt lo sợ mà gã ta muốn nhìn.

Cô gái kia lạnh lùng liếc mắt nhìn Vưu Lệ Khánh một cái rồi lách qua gã ta, vội vàng đi vào sảnh chờ.

Cũng chỉ trong khoảnh khắc đó mà cô gái này đã đế lại cho Vưu Lệ Khánh một ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Nữ tiếp viên quán bar Tiếu Đồng thất nghiệp sau đêm Hỏa
Phượng rình giết Tử Thần ở quán bar.

Mặc dù Hứa Thế Hành không truy cứu chuyện vì sao đêm đó chỉ còn một mình cô ta sống sót, nhưng Tiểu Đồng lại tự mình hiểu rõ rằng nói không chừng một lúc nào đó mình cũng sẽ chết một cách khó hiếu như những người phục vụ khác thôi.

Cho nên cô ta tự động từ chức và rời khỏi quán bar của Hứa Thế Hành.

Ngay lúc Tiếu Đồng nhận hết khoản tiền lương tháng cuối cùng rồi bước ra khỏi cửa quán bar, đột nhiên cô ta không biết trừ tiếp rượu ra thì mình còn có thế làm gì nữa.

Sau khi liên tiếp vấp phải trắc trở lúc tìm việc làm, Tiếu Đồng quyết định rời khỏi Cao Hùng tới Đài Nam.


Chỉ cần còn ở Cao Hùng một ngày, cô ta vần sẽ luôn nhớ tới những phục vụ từng làm việc cùng mình chết trong quán bar đêm đó, còn có cô gái đồ đỏ thủ đoạn độc ác nhưng gương mặt thiên sứ kia nữa.
Sao trong sảnh chờ chẳng có ai thế này? Đi vào sảnh chờ,
Tiếu Đồng trừng lớn hai mắt, trừ nhìn thấy một nhóm người ra thì không còn ai nữa.

Tiếu Đồng nhìn kỹ thì phát hiện ra giữa nhóm người kia có cả cô gái đồ đỏ đang nói cười mà phủi tay cái đã giết người ở quán bar đêm hôm đó nữa.

Tiếu Đồng lập tức trợn to hai mắt nói không nên lời.

Cô ta không biết mình có nên tiếp tục đi về phía trước không hay nên lập tức quay người rời khỏi sảnh chờ này.

Tiếu Đồng cảm thấy hai chân mình như bị đố đầy chì, không động đậy nổi.
Trong thời gian Tiểu Đồng ngây người, Hỏa Phượng đứng trong nhóm người cũng nhìn thấy Tiếu Đồng.

Hỏa Phượng có ấn tượng rất sâu sác với cô gái nhỏ lạnh lùng này, thầm nghĩ thật không ngờ thế mà lại gặp phải cô gái này ớ đây.
“Phượng Nhi, cô biết cô ta sao?” Thấy Hỏa Phượng nhìn chằm chằm cồ gái trước cửa sảnh chờ, Tiêu Chấn Long nghi ngờ hỏi.
“Xem như quen biết! Nếu không có cô ta thì có lẽ Tử Thần của
Hoa Thanh sẽ không chết nhanh như vậy!” Hỏa Phượng thoải mái đáp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi