NHÀ LAO CHI VƯƠNG


Những ngày gần đây, ngoại trừ bận bịu chuyện thành lập công ty logistics Nam Thiên và xảy dựng cơ sở logistics Nam Thiên ra, còn khiến Tiêu Chấn Long nhức đầu chính là đội quân Cờ Đen mà Lý Thế Vinh và chú Lục huấn luyện ở ngoại ô.

Mặc dù Tiêu Chấn Long từng trao quyền cho Lý Thế Vinh và chú Lục, nếu như ai không hợp yêu cầu, cứ kiên quyết đào thải.

Nhưng mà hơn mười ngày nay, người trở về càng ngày càng nhiều, trước đó là mấy người, sau đó là mây chục, thậm chí một lần nhiều nhất có trên trăm người đều bị đào thải.

Tiêu Chấn Long tính sơ lược một chút, đại khái bảy giờ đã có xấp xỉ 1000 người bị đào thải.
Tiêu Chấn Long nghĩ trong đầu, thế này cũng quá tàn khốc, huấn luyện vừa mới tiến hành được một nửa đã có nhiều người như vậy bị sàng lọc, nếu như tiến hành hết toàn bộ, không biết cuối cùng đội quân Cờ Đen của mình có thế còn lại được bao nhiêu người? Nhưng mà Tiêu Chấn Long tin tưởng, trải qua sự sàng lọc của Lý Thế Vinh và chú Lục, chắc chẳn những người được chọn ra đều hết sức anh dũng thiện chiến, nhất định sẽ phù hợp với yêu cầu của Tiêu Chấn Long.

Bây giờ Trương Anh Tú và Trương Bá Chính gần như mỗi ngày đều báo cáo tình hình huấn luyện với Tiêu Chấn Long đế tiện cho Tiêu Chấn Long nẳm giữ toàn bộ tiến trình huấn luyện đội quân Cờ Đen.

Nửa tháng sau, số người trở về bắt đầu giảm bớt, thẳng đến mấy ngày nay cũng không thấy được một người trở lại, lúc này Tiêu Chấn Long mới yên lòng.
Nhưng mà cho dù bị đào thải trở về, từ vẻ ngoài đến khí thế và tinh thằn đều thay đối một cách to lớn, tốt hơn trước rất nhiều, nhất là tính tố chức vả kỹ luật đã tăng lên một cách rõ rệt, Tiêu Chấn Long cần thận chọn lựa những nfuwofi bị đào thải cuối
cùng… giao cho Trung tâm điều tiết xe, chuẩn bị đế trung tâm bồi dưỡng bọn họ thành tài xế xe hàng.
Tiêu Chấn Long âm thầm tính toán một chút, chắc là còn một tuần nữa, mấy người Lý Thế Vinh sẽ huấn luyện xong và quay trở lại, thật mong đợi! Nghĩ tới đây, Tiêu Chấn Long không chỉ lộ ra vẻ mặt hưng phấn, đỏi mắt kia cũng sáng ngời khiếp người.
“Anh Thiên! Anh xem bộ quần áo này đẹo không?” Một giọng nói vui vẻ truyền vào tai Tiêu Chấn Long, kéo anh từ cõi thần tiên về.
“Đẹp! Hương Di Lam mặc đồ gì đều đẹp.” Những lời này thật sự là lời nói phát ra từ trong thâm tâm của Tiêu Chấn Long.

Nhìn Hương Di Lan ăn mặc rồi xoay bên trái xoay bên phải thử đồ trước gương, Tiêu Chấn Long càng hiểu thêm về câu nói người đẹp vì lụa, nhất là đối với một cô gái xinh đẹp.

Từ sau khi Lý Thế Vinh và chú Lục rời đi, ngoại trừ bận bị việc sắp xếp kế hoạch xây dựng cỏng ty logistics Nam Thiên ra, Tiêu Chấn Long vẫn không quên chuyến đến phô ăn vặt ăn mì sợi, tất nhiên quan trọng hơn là muốn gặp được Hương Di Lan.

Thường xuyên qua lại gặp nhau, Tiêu Chấn Long và Hương Di Lan cũng chỉ làm quen.

Mỗi khi trong tiệm không quá bận, Tiêu Chấn Long mang Hương Di Lan đến các trung tâm thương mại Đài Nam đi dạo, hai người giống như người yêu vậy.

Nhưng mà mỗi khi Tiêu Chấn Long muốn mua quần áo hoặc những vật phấm khác cho Hương Di Lan.

đều bị Hương Di Lan dùng đủ loại lý do để từ chối.

Đối với một điếm này, Tiêu Chấn Long cũng không có cách nào.

Cuối cùng, thông thường là Hương Di Lan mặc thử tất cả quần áo đang treo trong tủ quần áo, lúc Tiêu Chấn Long cũng đã chuấn bị lất tiền mua về, đều bị Hương Di Lan lấy đủ loại lý do lôi khỏi cửa hàng, mấy lần đều làm nhân vièn bán hàng của trung tâm thương mại tức giận đến mức đỉnh đầu suýt bốc khói.
“Tại sao không để tôi mua quần áo cho em?” Có một lần Tiêu Chấn Long hỏi Hương Di Lan như vậy.
Hương Di Lan suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Mặc dù tôi biết là anh rất giàu, nhưng tôi cũng không muốn đế anh mua cho tôi
bất cứ thứ gì, nếu như vậy tôi sẽ xem thường chính mình/
“Em suy nghĩ quá nhiều!” Tiêu Chấn Long lắc đầu không biết phải nói thế nào.
“Có lẽ vậy!” Hương Di Lan xoay một vòng tại chổ, thật xinh đẹp, cỏ ấy chớp chớp mât nhìn Tiêu Chấn Long và nói.
Tiêu Chấn Long cười, nhìn Hương DI Lan trước mắt, nghĩ về lần đầu tiên gặp Hương Di Lan ở quán mì.


Mọi chuyện tràn đầy kịch tính, cứ như điện ảnh trong ống kính vậy.

Có lẽ chính Tiêu Chấn Long và Hương Di Lan cũng không thể nói rõ rằng Hương Di Lan là gì của anh, giống như bạn bè, lại giống như người yêu.

Nhưng mà Tiêu Chấn Long cho rằng cứ giữ quan hệ như bây giờ, cảm giác cũng rất tốt, khiến lòng Tiêu Chấn Long cảm thấy rất bình tĩnh và êm đềm.
“Tại sao em không hỏi tôi làm nghề gì?” Tiêu Chấn Long hỏi Hương Di Lan.
“Điều này rất quan trọng sao?” Hương Di Lan hỏi ngược lại Tiêu Chấn Long.
“Tiêu Chấn Long bị hỏi đến ngấn người, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Đúng vậy, đúng là không quan trọng lắm.”
“Chính là như vậy, đi thôi, đi sang nơi khác dạo một chút.” Hương Di Lán kéo tay Tiêu Chấn Long, đi về phía cửa trung tâm thương mại.

Trong lúc quay đẫu, Hương Di Lan nhìn thấy cách đó không xa có một cồ gái mặc một bộ trang phục màu đỏ như máu, diêm dúa và xinh đẹp, cô ấy chính là Hỏa Phượng – người phụ trách bảo vệ Tiêu Chấn Long.

Dường như Hương Di Lan biết sứ mệnh của cỏ gái này là gì.

Ngay khi khóe mắt
Hương Di Lan quét qua gương mặt của Hỏa Phượng, Hỏa Phượng cũng đang nhìn sang bên này, hai người đơn giản đối mặt, sau đó lập tức tách râ, tất nhiên Tiêu Chấn Long cũng không phát hiện những điều này.
“Reng… Reng…” Tiếng chuông điện thoại di động thanh thúy vang lên.
Tiêu Chấn Long lấy điện thoại di động ra, đặt bên tai, nói: “A lô!”
Hương Di Lan rất biết điều, xoay người đi đến một quầy hàng, xem quằn áo bên trong.


Tiêu Chấn Long rất xin lỗi, nhẹ nhàng mỉm cười với Hương Di Lan.

Một lát sau nghe thấy Tiêu Chấn Long nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”.

Sau đó, Tiêu Chấn Long cúp điện thoại.
“Hương Di Lan, thật sự xin lỗi.

Buối tối không thế đến chỗ em ăn mì, công ty có một số việc phải làm.” Tiêu Chấn Long nói.
“Được rồi, tôi biết, đừng làm việc quá muộn nhé!” Hương Di Lan sảng khoái nói.
“Sẽ không muộn lắm.” Tiêu Chấn Long cười nói khá ấn ý.
Ánh trăng vần sáng ngời như trước, từng trận mùi hương cỏ dại không ngừng xâm nhập trong mũi Tiêu Chấn Long, cho nên mặc dù đã trễ lắm rồi, cũng có thế khiến Tiêu Chấn Long duy trì một phần tỉnh táo hiếm có.

Mặc dù thời tiết đã gần đến cuối thu, nhưng bởi vì Đài Loan ở gần xích đạo, cho nên nơi này không hề chút cảm nhận được chút cảm giác lạnh lẽo mùa thu.

Tiêu Chấn Long tin tưởng, nếu như là ở phía bắc đại
lục thì sẽ khỏng có ai chạy ra nơi hoang vũ dã ngoại vào mùa này như ở đây.

Nhưng tối nay, Tiêu Chấn Long lại tới, không chỉ anh tới mà còn có cả đội ngũ hơn ba trăm người của anh.
Hơn ba trăm người này dưới sự chỉ dần của Tiêu Chấn Long, đang đứng ở một quả đòi cao hơn người, hướng về phía sườn núi Mặc dù n hơn ba trăm người này là từ cờ đội Cờ Đen loại ra, nhưng vẫn không nghe được một chút â, tjamj, ước chừng chính là phần tính kỷ luật mà những đội ngũ xã hội đen khác khõng có như thế này mới khiến cho Tiêu Chấn Long thật sự vô cùng thán phục hai người Lý Thế Vinh và chú Lục, thành quả huấn luyện của hai người rõ rệt như vậy, càng thán phục thì càng khiến Tiêu Chấn Long mong đợi mấy ngày sau đôi Cờ Đen của anh huấn luyện trở về.
Trên đất trổng có hai nhóm người đang giằng co với nhau.
Một phe là hai đội ngũ anh em Xa hơn hai trăm người, bên kia hơn bôn trăm người, không cần đoán cũng biết chắc chắn đó là xã đoàn Tam Lièn của Trần Kiệt Giai, nhưng hôm nay Trần Kiệt Giai lại không đích thân tới, người tới chỉ là mấy vị Đường chủ bên dưới của gã ta.
Từ khi anh em Xa bị tấn công ở tống bộ của xã đoàn Tam Liên, anh em Xa đã hoàn toàn quyết liệt với Trân Kiệt Giai, đội ngũ hai bên đã trải qua tất cả mười mấy lần chém giết lớn nhỏ, đều có tốn thương.


Ban đầu anh em Xa còn muốn hòa đàm với Trần Kiệt Giai, muốn hỏi xem tại sao lại đột nhiên trở mặt không nhận người, nhưng mà càng về sau, hai bên đều chém giết đến mù quáng, lý do gì, đạo lý gì cũng không muốn nói nữa, chỉ muốn tiêu diệt hết tất cả nhân mã của đối phương.

Người của hai bên, Trần Kiệt Giai chiếm được ưu thế tuyệt đổi, nhưng mà dưới tay anh em xa lại có tướng mạnh nhiều như mây, rất nhiều lần hai bên đều là lực lượng tương đương, đều
có thắng bại.

Nhưng mà một lúc sau, phương diện thế lực của anh em Xa lập tức lộ rõ vẻ yếu đi, vì không đế cho phe mình bị xâm chiếm từng bước từng bước, cho nên anh em Xa và Trần Kiệt Giai đã hẹn tối nay quyết một trận tử chiến ở ngoại ô Đài Nam.
Một trận tử chiến này, Tiêu Chấn Long vẫn luôn đế cho Hoàng Tây chú ý mật thiết đến thế cuộc hai bên, đúng thời cơ ngồi thu ngư ông được lợi.

Tiêu Chấn Long biết anh em Xa bị Trân Kiệt Giai diệt là chuyện sớm hay muộn, nói cho cùng thì Đài Nam là nơi khởi nghiệp của Trần Kiệt Giai, cho dù là anh em Xa phản bội khiến cho xã đoàn Tam Liên của Trần Kiệt Giai tốn thương sinh lực nặng nề như vậy, nhưng dù sao lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo.

Nhưng Tiêu Chấn Long vẫn bội phục anh em Xa, phục loại tinh thần vĩnh viễn không chịu thua kia, biết rõ đây là một con đường không lối về, nhưng vẫn không lựa chọn trốn tránh hoặc là chạy trốn tránh tha hương, vẫn cố chấp cố, tinh thần như vậy sức khiến cho đám người Tiêu Chấn Long bội phục hết mức.
Mặc dù là hai trăm người đối kháng với bốn trăm người, nhưng mà anh em Xa xung phong phía trước, vần không hề có vẻ sợ hãi chút nào, con dao mỏng trong tay lóe lên tia sáng lạnh.
“Tại sao Trần Kiệt Giai không đến?” Đại Xa hỏi.
“Mà cho là thu thập mấy thằng gà chúng mày còn cần đại ca phải đích thân ra tay à?” Một tên Đường chủ đàn em của Trân Kiệt Giai khinh bỉ nói.
“Hừ!” Anh em Xa gần như đòng thanh phát ra một tiếng hừ lạnh, cho thấy trong lòng cực kỳ bất mãn.
Anh hùng không sợ chết trân sa trường, chỉ sợ đối thủ của mình đối coi thường mình.
Nhờ ánh trăng, Tiêu Chấn Long có thế thấy rõ phía trước, anh em Xa đang dùng tay phải siết chặt thanh đao trong tay, Tiêu Chấn Long biết trận chém giết này chắng mấy chốc sẽ kết thúc.

Vì đế tránh cho ngộ thương người phe mình, một đám người do anh em Xa lãnh đạo đều cột một dây tơ lụa đỏ trên cánh tay phải, từng mảnh từng mảnh lụa đỏ bay múa trong gió, là thuốc kích thích khi lảm trận hay là tiếng kêu gào trước khi chết, có lẽ chỉ có thế sau khi trận chém giết này kết thúc mới biết được.
•Giết! Giết!” “Giết!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi