NHÀ MINH CHỦ NGÀY ĐÊM BỊ TRỘM VIẾNG THĂM

76.
Tư Mộc sâu xa cảm nhận được đại sư huynh đây chính là đang bức lương vi xướng.
Nếu hắn chịu vào trong Tần Lâu quán ở một tháng, nói vậy ngày ngày sinh ý chật ních, kiếm được một đống tiền.
Cho nên chính mình vì sao phải luẩn quẩn nói chuyện cùng đại sư huynh, lại vì sao phải luẩn quẩn nói chuyện trộm đai lưng của Nhạc Diểu.
Tư Mộc rơi vào ảo não, mặc kệ đại sư huynh còn đang ở một bên cảm khái tình cảm sâu sắc của hắn cùng sư đệ nhà mình.
Ngô sư đệ cuối cùng đưa Nhạc Diểu đến đây.
Nhạc Diểu thầm nghĩ, kịch phải diễn nguyên bộ, vì thế bày ra vẻ mặt quan tâm vạn phần, vào cửa liền sốt ruột nhìn Tư Mộc hô to: "Ngươi không bị thương chứ !"
Đại sư huynh vô cùng cảm động.
Lúc này Tư Mộc thấy Nhạc Diểu, giống như là thấy đầu sỏ gây chuyện, tất nhiên sẽ không bày ra sắc mặt vui vẻ với hắn, hàm hồ đáp qua, hừ nhẹ một tiếng rồi không để ý đến hắn.
Nhạc Diểu không biết mình sai chỗ nào, đành phải đứng lúng túng.
Đại sư huynh nói: "Nhạc sư đệ, Ngô sư đệ hẳn là đã nói ngọn nguồn với ngươi rồi đúng không?"
Nhạc Diểu đáp: "Ừm."
Nói thật, trong lòng Nhạc Diểu ít nhiều gì cũng có chút thấp thỏm.
Hắn không biết thái độ của đại sư huynh, cũng chưa nghĩ ra nếu đại sư huynh cố ý phản đối thì mình phải ứng đối như thế nào.
Đại sư huynh nói: "Ngươi phải đối xử với Tư công tử thật tốt."
Nhạc Diểu vô cùng mờ mịt: "Cái gì?"
Đại sư huynh nói: "Ngươi còn giả ngu gì nữa."
Nhạc Diểu thật sự không rõ tình trạng đó là gì, quay đầu nhìn Tư Mộc cầu hỏi, Tư Mộc đang muốn mở miệng --
Đại sư huynh: "Tư công tử đối với ngươi tình sâu nghĩa nặng, ngươi tuyệt đối không thể phụ hắn."
Tư Mộc: "..."
Nhạc Diểu vô cùng giật mình.
Hắn vội vàng quay đầu nhìn Tư Mộc, như là muốn từ trên mặt hắn nhận được một đáp án xác thực, Tư Mộc liều chết ra dấu nháy mắt với hắn phủ nhận chuyện này, cũng không biết Nhạc Diểu là không thấy hay là cố ý giả vờ không nhìn thấy, sắc mặt lộ vẻ rạng rỡ, nhìn đại sư huynh nói: "Đại sư huynh, ta biết rồi !"
Tư Mộc: "..."
77.
Ngô sư đệ nhìn thấy có chút ngẩn ngơ, hơn nửa ngày, mới ngập ngừng nói: "Thì ra trong thoại bản nói đều là thật sự."
Tư Mộc gần đây rất mẫn cảm với ba chữ 'Tiểu thoại bản', trong lòng hắn nghĩ đến tiểu sư muội nói tiểu thoại bản giáo chủ cùng minh chủ, thời khắc này cả kinh, nghĩ, Ngô sư đệ sao lại biết chính mình là giáo chủ Ma Giáo, không khỏi cất cao âm điệu vội vàng hỏi: "Tiểu thoại bản gì !"
Ngô sư đệ bị hắn dọa nhảy dựng: "Núi... Dưới núi ..."
Đại sư huynh nói: "Ngươi lại xem thứ này ..."
Tư Mộc cắt ngang lời đại sư huynh lạnh lùng nói: "Trong thoại bản nói cái gì !"
Ngô sư đệ nhất thời run rẩy, từ trong ngực móc ra một quyển sách nhỏ, bị Tư Mộc cướp lấy, lật hai trang, rõ ràng thoáng nhìn mấy chữ 'Đệ nhất thần trộm Tư Mộc' trên sách, bỗng nhiên yên tâm lại, vừa ngẩng đầu chợt thấy ba người trong phòng nhìn hắn với vẻ mặt cực kỳ quỷ dị, lại cúi đầu nhìn thoáng hai ba câu thoại bản lời nói trêu tức được đăng phía trên, đột nhiên mặt đỏ tai hồng, cảm thấy cầm trong tay là củ khoai lang nóng, vội vàng ném sách lên trên mặt đất.
Đại sư huynh ho khan một tiếng, nói: "Tư công tử, gia sư đó giờ rất công bằng, nhất định sẽ trả lại công đạo cho ngươi."
Nói xong, kéo Ngô sư đệ không quay đầu vội vàng rời đi.
78.
Tư Mộc nhìn bóng dáng hai người phóng nhanh rời đi, hỏi Nhạc Diểu: "Có phải mọi người hiểu lầm cái gì rồi đúng không?"
Nhạc Diểu cười, không đáp.
Tư Mộc nhướn mi: "Đừng nói ngươi cũng cũng hiểu lầm nha."
Nhạc Diểu vươn tay nhặt tiểu thoại bản lên: "Trong thoại bản hình như cũng thích đem ngươi cùng ta ghép thành một đôi."
Tư Mộc nhanh tay giựt lại thoại bản, làm bộ muốn xé, một mặt nói: "Tất cả đều bị mù mắt mà thôi !"
Nhạc Diểu cười to: "Đó là duyên phận."
Tư Mộc ném kịch bản, nhào lên đánh nhau với Nhạc Diểu.
Hắn đâu phải là đối thủ của minh chủ võ lâm, một lát sau liền bại trận, xem xét chỗ trống, sạch sẽ lưu loát cởi đai lưng Nhạc Diểu, nhảy đến có hơn ba thước, trong tay cầm đai lưng vẻ mặt tràn ngập dương dương tự đắc.
Nhạc Diểu một chút cũng không hề tức giận, ngược lại là cười đến không thở nổi.
Tư Mộc cả giận nói: "Ngươi cười cái gì !"
Nhạc Diểu nghiêm mặt nói: "Ta suy nghĩ, ngươi ta hai người quen biết gặp nhau, nếu là đứng đắn phải viết một câu chuyện, gọi là《 Đai lưng ký 》."
Nói xong, hắn lại không nhịn được cười, mặt Tư Mộc cũng nóng rần lên, đai lưng cũng không cần, ném xuống mặt đất, mắng: "Cút !"
Nhạc Diểu chỉ lo cười.
Tư Mộc chưa hết giận, tiện miệng than thở: "Cái thứ rách nát này, nhất định sẽ không có ai xem."
Nhạc Diểu cố tình áp sát vào vành tai, cười nói với hắn: "Ta nguyện ý xem."
Tư Mộc kéo Nhạc Diểu lên đẩy ra ngoài cửa, không nói hai lời đóng sập cửa, đệ tử Thiên Sơn trong viện phụng mệnh trông coi Tư Mộc vẻ mặt đầy kinh ngạc, có hai tên bị tiếng đóng sầm cửa sợ tới mức rớt kiếm, Nhạc Diểu ho khan một tiếng, khoát tay ra hiệu bọn họ không việc gì, đi vài bước, tâm tình rất tốt, lại hát vu vơ.
Ngô sư đệ không biết từ đâu nhảy ra, xoa lỗ tai bị nhéo đỏ, đáng thương hề hề cùng hắn bàn tiểu thoại bản kia, lại cười hì hì hỏi hắn: "Sư huynh, sao lại không thấy đai lưng ngươi đâu."
Nhạc Diểu sửng sốt, giờ mới nghĩ đến: hắn ném hai vật xuống.
79.
Đuổi người đi, Tư Mộc còn nghẹn một hơi, hắn đi đến bên cạnh bàn, một cước đạp lên tiểu thoại bản mình vừa ném.
Tư Mộc nhìn thoại bản trên mặt đất, rơi vào trầm tư.
Thứ này thật sự sẽ có người xem?
Trong lòng hắn ngứa ngáy không thôi, đột nhiên hiếu kỳ nội dung bên trong thoại bản.
Nói thật, trong đáy lòng Tư Mộc tuyệt không tin có người sẽ đối với loại chuyện nhàm chán này cảm thấy hứng thú, vì thế liền cảm thấy bên trong thoại bản này là có bí mật kinh thiên, vừa nghĩ như vậy, trong lòng giống như có một cây cỏ đuôi mèo, chầm chậm gãi qua trái tim mong manh của hắn, thẳng ngứa vào trong xương cốt.
Hắn rốt cuộc không chịu nổi, từ mặt đất nhặt lên thoại bản một phen, quyết ý hảo hảo nghiên cứu một phen.
Không nghĩ tới thời đại không có Ma Giáo tác loạn xung quanh, đám hiệp sĩ hòa bình chính phái, đích xác thật sự nhàm chán.
Hắn dưới đáy lòng giả thiết tên gọi "Tư Mộc" kia làm thần trộm cũng không phải hắn, mới xem được một nửa cũng đã kiên trì không nổi nữa, hắn thật sự không có biện pháp đem cố sự làm như là người khác, may mà nửa phần trước không có gì không ổn, hắn có thể xem như cái gì cũng chưa thấy qua.
Tư Mộc còn có chút hiếu kì nội dung mặt sau, nhưng là suy nghĩ một chút Nhạc Diểu dựa vào quyển sách mỏng manh như vậy, ngây ngốc từ minh chủ võ lâm chính khí lẫm liệt biến thành lưu manh trên phố bị đánh khóc lóc om sòm chạy xung quanh ... Vẫn là không xem nổi .
Nhạc Diểu xem thoại bản nội dung khác nhau.
Tư Mộc lại hiếu kỳ, giáo chủ cùng minh chủ chẳng lẽ là có một loại phương pháp sáng tác khác?
Hắn nằm ở trên giường, suy nghĩ sớm bay tới ngoài ngàn dặm.
Vài thập niên trước, trong giáo có một vị hộ pháp tương luyến với vị nữ hiệp chính phái, lúc ấy chính tà đấu tranh kịch liệt, chỉ gây thành một cọc bi kịch, song song tuẫn tình tự tử.
Trong giáo có không ít người cảm động mối tình của hai người, không khỏi mắng mỏ giữa chính tà có một cái gọi là thù hận, Tư Mộc không biết hiệp sĩ chính phái phản ứng thế nào với chuyện này, chỉ biết cố sự này viết sai kịch bản, truyền tai bao nhiêu năm, tiền bối trong giáo cũng mắng bấy nhiêu năm.
Chẳng lẽ giáo chủ kia là dựa theo lộ số viết ?
Vậy còn thật là có chút lúng túng.
Hồi nhỏ Tư Mộc nghe lão giáo chủ kể qua chuyện này, lão giáo chủ nói thổn thức không thôi, mắng to chính đạo này toàn là ngụy quân tử, quay đầu vừa thấy, Tư Mộc sớm cởi giày để chân trần chạy đi nghịch đoá hoa sen trong ao, còn muốn bắt hai con cá chép gấm.
Lão giáo chủ hung hăng đánh hắn một trận, Tư Mộc liền đem cố sự làm hại mình bị đánh học như két ở trong lòng.
Vì thế sau này khi nhớ tới chuyện này thì hắn không thể nói rõ cảm động như thế nào.
Chỉ nhớ rõ mông đau.
80.
Nói lời tạm biệt với Ngô sư đệ, Nhạc Diểu lập tức ra khỏi sơn môn đi tìm Tả Hữu hộ pháp thương nghị việc này.
Hắn biết sư phụ làm việc trước giờ rất công bằng, nhưng cũng lo lắng Tứ sư thúc nghĩ ra biện pháp thiếu đạo đức gì lừa gạt sư phụ, khiến Tư Mộc làm người chịu tội thay.
Tư Mộc kêu hai người Tả Hữu hộ pháp lưu lại Thiên Sơn đợi mệnh, Tả hộ pháp quanh năm chủ trì sự vụ trong giáo, không ít người giang hồ đều nhận biết dung mạo của hắn, hắn lo lắng nếu mình ở khách điếm dưới núi sẽ khiến đệ tử Thiên Sơn chú ý, đành phải ủy khuất một chút, kêu thủ hạ đem tiểu sư muội Nhạc Diểu đưa đến nơi an toàn trước, đệ tử Ma Giáo còn lại cải trang giả dạng phân tán trốn ở trấn nhỏ dưới chân núi, lại lo lắng dung mạo dị tộc, đầu bị lạc đà đạp qua của Hữu hộ pháp làm hỏng chuyện, đành phải mang Hữu hộ pháp một đường vào huyệt động trên núi.
Lúc này sắc trời đã tối, Tả hộ pháp đang muốn đi ngủ, thấy Nhạc Diểu vội vã chạy tới, vô cùng giật mình.
Tả hộ pháp không có hảo cảm với Nhạc Diểu, cũng không tin tưởng hắn, nể mặt mũi giáo chủ mới khách khí với Nhạc Diểu một chút, Nhạc Diểu còn chưa mở miệng, hắn liền hỏi: "Nhạc minh chủ tới đây làm gì."
Nhạc Diểu: "Xảy ra chuyện."
Hữu hộ pháp dựa vào thạch bích ngủ say sưa, lúc này từ trong mộng tỉnh dậy, chỉ ngây ngốc mở to một đôi mắt xanh giống như mèo con, nhìn chằm chằm Nhạc Diểu cùng Tả hộ pháp.
Tả hộ pháp vẫn là bộ dáng bình thản thanh lãnh, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Nhạc Diểu nói: "Tư Mộc bị bắt..."
Hữu hộ pháp nổi điên hô to: "Ai dám bắt giáo chủ ta ! Ta giết -- "
Tả hộ pháp: "Ngậm miệng."
Hữu hộ pháp vội vàng đem một chữ cuối cùng nghẹn trở vào trong cổ họng, che miệng co rụt người một bên, thân hình hắn cao lớn, dáng vẻ uy phong lẫm lẫm, co rụt lại như vậy, thoạt nhìn rất là đáng thương.
Nhạc Diểu lúng túng ho khan một tiếng, lặp lại lần nữa: "Tư Mộc bị bắt."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi