NHÀ NGOẠI GIAO VÀ CÔ VỢ TINH NGHỊCH


Thợ đấm bóp thoa một tầng mỡ lên đôi chân của Mộ Thất Thất, sau đó đặt đôi chân lân giường, đứng dậy nói: “Cô Mộ, cô nằm ở trên giường mát xa một lúc, tôi sẽ dùng khăn mặt nóng chườm cho cô!”
Hai thợ đấm bóp rời khỏi phòng khách.

Mộ Thất Thất vặn mình, lười biếng đứng dậy bò lên giường xoa bóp, rút áo tắm đi, nằm nhoài trên thảm khăn mềm màu hồng phấn, để lộ ra một tấm lưng trắng nõn.

Nhan Nhiễm Nhiễm cầm lấy điện thoại di động, lướt diễn đàn học viện ngoại giao: “Thất Thất! Bài đăng kia của cậu đã trở nên nổi tiếng rồi! Bây giờ mọi người đều đoán xem người bao nuôi cậu là ai? Càng đoán càng vô lý!”
Nhan Nhiễm Nhiễm nói mấy tên người, cuối cùng không nhịn được mà bật cười ra một tiếng “phụt”.

Mộ Thất Thất nghe thấy tiếng chỉ liếc mắt một cái: “Lúc cậu bị người ta vứt bỏ, tớ an ủi cậu thế nào? Bây giờ tớ gặp khó khăn, cậu thì hay lắm, cười trên sự đau khổ của người khác à?”
“Tớ là đang cười họ đoán sai! Làm sao không ai đoán là Cận Ngự vậy?”
“Cậu mới bị Cận Ngự bao nuôi!”
Nhan Nhiễm Nhiễm tay vịn lên sofa chống cằm nhìn về phía Mộ Thất Thất hỏi: “Thất Thất! Cậu trốn tiết tự học buổi tối, không sợ Uy Vi An chỉ trích cậu sao?”
Nhan Nhiễm Nhiễm lo lắng cũng không thừa, vừa rồi cô ấy nghe Mộ Thất Thất nói đại khái chuyện ban ngày, như hiện tại Uy Vi An là người phụ đạo cho Mộ Thất Thất, nếu như cô ta thật sự muốn cậy thế đè ép Mộ Thất Thất thì gần như là chuyện đặt bút thành văn.

Mộ Thất Thất lơ đãng nói: “Tớ còn đang sợ cậu ta không chọn tớ để trách móc đây! Cậu ta muốn báo cáo chút chuyện nhỏ nhoi đó thì để cậu ta báo cáo đi! Cậu ta coi như là báo cáo lên tận trời thì trường học cũng không đuổi học tớ ngay lập tức được!”

“Tại sao?” Nhan Nhiễm Nhiễm ngạc nhiên.

“Hiệu trưởng đã nói “Không thể đuổi học bạn học Mộ Thất Thất!”!” Mộ Thất Thất bắt chước thật giống giọng điệu ấm áp của Trương Chinh Nghị.

“Thất Thất! Ngay cả niềm hi vọng cuối cùng cậu đã tiêu tan rồi ư? Chẳng phải cậu nói trốn học quá năm mươi tiết sẽ bị đuổi sao?”
Mộ Thất Thất vừa cầm điện thoại vùi đầu sâu vào trong chiếc gối bên cạnh, nói với giọng điệu tuyệt vọng: “Còn chẳng phải bởi vì Cận Ngự à! Bây giờ anh ta là viện trưởng danh dự trong học viện của chúng ta, ngày hôm nay lại nói ra mấy câu bla bla kia, vì vậy hiệu trưởng nghe xong đã không muốn đuổi tớ!”
Nhan Nhiễm Nhiễm nói với vẻ mặt bái phục: “Ngầu đến như vậy à! Anh ta nói cái gì?”
Mộ Thất Thất im lặng trong giây lát, tiếp theo tức giận hét lên: “Cút!”
Một giây sau, cửa phòng bị đẩy ra, Cận Ngư đứng ở trước cửa, ánh đèn màu vàng ấm chiếu vào áo sơ mi cao cấp làm riêng cho anh.

Cận Ngư chưa nói tiếng nào, ánh mắt liếc nhìn qua Nhan Nhiễm Nhiễm, sau đó nhìn thằng vào Mộ Thất Thất đang nằm ì trên giường, duỗi chân gào thét.

Nhan Nhiễm Nhiễm bất ngờ vội co rút lùi về phía sau, đôi mắt trợn tròn, hai tay che miệng cũng không che được sự ngạc nhiên.

Nơi này là câu lạc bộ spa nữ nên cấm khách nam đi vào, sao Cận Ngự lại vào được vậy?
Mộ Thất Thất úp mặt xuống nên không biết chuyện gì đang xảy ra, cô tiếp tục than phiền: “Thợ đấm bóp đâu rồi? Lưng của tớ sắp tê muốn chết rồi!”
Đôi giày da màu đen đắt tiền của Cận Ngự đạp lên sàn gỗ bằng trúc, đi thẳng đến chỗ Mộ Thất Thất.

Khi đi ngang qua bàn làm việc, Cận Ngự thấy có một đống tinh dầu trên đó, anh tự chọn một bình trong số đó rồi mở nắp bình ra, đổ vào lòng bàn tay, chà hai tay.

Mãi cho đến khi tinh đầu đạt đến nhiệt độ của cơ thể, Cận Ngư mới đặt hai tay lên eo Mộ Thất Thất, nhẹ nhàng xoa bóp.

Mộ Thất Thất rên lên vài tiếng: “Dễ chịu! Chính là chỗ đó!”
Cô dứt lời cũng không quên mắng Cận Ngự vài câu: “Cận Ngự! Anh là tên cầm thú! Có đánh chết tôi cũng không tới buổi huấn luyện quân sự vào ngày mai!”
Nhan Nhiễm Nhiễm sửng sốt đứng ở một bên, nhìn một màn ướŧ áŧ trước mắt, kinh ngạc đến ngây người.

Mộ Thất Thất nói tiếp: “Nhiễm Nhiễm! Hai ngày nữa chúng ta đến Hokkaido tắm suối nước nóng đi!”
Nhan Nhiễm Nhiễm đáp lại một câu với giọng điệu run rẩy:”Thôi đi! Thất Thất! Bây giờ cậu bị quản lý rất chặt! Vẫn nên đi học cho tốt vào! Đợi đến khi chúng ta nghỉ rồi đi!”

Mộ Thất Thất không hề hay biết tình hình trước mắt, cô đáp lại: “Không đến mấy ngày nữa thì Cận Ngự đã sắp về nước Pháp rồi! Anh ta bận rộn như vậy làm sao có thời gian quản lý tớ chứ! Đến lúc đó, chẳng phải tớ muốn làm gì thì làm sao! Muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó! Anh ta quản được chắc?”
“Thất Thất! Đừng nói nữa!” Nhan Nhiễm Nhiễm vừa muốn báo sự thật cho Mộ Thất Thất, nhưng không muốn bị liếc tới bởi ánh mắt của Cận Ngự, cô ấy đành phải miễn cưỡng nuốt trở về.

Nhan Nhiễm Nhiễm lập tức ngậm miệng lại, lẩm bẩm nói: “Tớ thấy anh ta có rất nhiều thời gian, không hề bận rộn chút nào…”
Mộ Thất Thất nói tiếp: “Tớ đánh cược với cậu! Không hơn một tuần nữa, anh ta nhất định sẽ về nước Pháp! Nếu như tớ thua, tớ sẽ…”
Mộ Thất Thất còn chưa kịp nói hết lời, giọng nói trầm thấp bình tĩnh của Cận Ngự vang lên: “Em thua rồi!”
Một giọng nói của người đàn ông đột nhiên vang lên trong câu lạc bộ spa nữ cấm khách nam đi vào, giọng nói này lại cách gần cô như vậy, hơn nữa còn rất quen tai.

Mộ Thất Thất chậm rãi nghiêng đầu qua, đầu tiên cô nhìn thấy một đôi giày da của đàn ông, ánh mắt từ từ di chuyển lên trên, liếc qua đai lưng, nghiêng mắt nhìn qua áo sơ mi, cuối cùng rơi xuống trên gương mặt lạnh lùng như băng kia.

“Á!’
Lại một tiếng hét vang lên.

Cận Ngự cầm lấy một khăn tắm bên cạnh, cẩn thận lau dầu dính trên tay.

Mộ Thất Thất để trần thân trên nên không thể ngồi dậy từ trên giường, áo tắm cởi ra đã bị cô ném lên trên ghế sa lông, giây phút này càng không kịp trở tay.

Cận Ngự lau tay xong, đắp khăn tắm lên lưng Mộ Thất Thất, Mộ Thất Thất thuận thế quấn khăn tắm đứng lên, gò má đỏ bừng, vô cùng tức giận.

“Cầm thú! Biếи ŧɦái!” Mộ Thất Thất giơ tay chỉ vào Cận Ngư, lớn tiếng mắng.


Cận Ngự cất bước đi đến chỗ Mộ Thất Thất, chậm rãi áp sát vào cô.

Hai tay của Mộ Thất Thất nắm lấy khăn tắm, cô lùi về phía sau, cho đến bị góc tường chặn lại, không còn đường lui.

Cận Ngự nhỏ tiếng dò hỏi với vẻ mặt u ám: “Ngày đầu tiên khai giảng, em không đi lớp tự học buổi tối, xin nghỉ rồi à?”
Mộ Thất Thất đứng thẳng lưng, lấy hết sự can đảm hỏi lại: “Khách nam không được vào câu lạc bộ này! Anh tự ý đi vào, đã xin phép chưa?”
Hai con mắt sâu thẳm của Cận Ngư hơi dời xuống phía dưới, cuối cùng rơi trên đôi môi đỏ mọng của Mộ Thất Thất: “Đã mắc lỗi mà vẫn cứng miệng như thế! Thiếu dạy dỗ!”
Mộ Thất Thất duỗi tay đẩy lồng ngực của anh ra, nói: “Tên biếи ŧɦái chết tiệt! Anh cách xa tôi một chút!”
Cận Ngự nắm lấy cổ tay của Một Thất Thất, sau đó xoay người đi về phía cửa
“Thả tôi ra!” Mộ Thất Thất giãy giụa nhưng vô ích.

Lúc đi ngang qua giá treo áo, một tay Cận Ngự nhặt đồ rơi xuống đất của Mộ Thất Thất, một tay nắm chặt Mộ Thất Thất đang chật vật, đi thẳng ra phòng khách.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi