Ánh nắng ban mai khẽ rọi vào.
Mộ Thất Thất từ từ tỉnh dậy trong cơn ngứa, cô cảm thấy trán của mình ngứa ngáy và hơi đau.
Cô vô thức đưa tay lên sờ, cảm thấy đã chạm phải một vật có gai cứng.
Râu của đàn ông sao?
Mộ Thất Thất mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, ở giữa cổ áo khẽ hở ra là yết hầu của đàn ông, hơi thở âm trầm tựa như đóa hoa lan cao quý nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể của người đàn ông.
Mộ Thất Thất hoảng hốt chậm rãi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đầu của Cận Ngự đang tựa vào đầu giường, hai mắt của anh nhắm lại, ngủ rất yên ổn.
“Đồ cầm thú!” Mộ Thất Thất hét lên.
Cận Ngự nhíu mày, dùng ngón tay xoa bóp sống mũi rồi mới chậm rãi mở mắt ra.
Tối hôm qua, Mộ Thất Thất giật mình tỉnh giấc nhiều lần vì gặp ác mộng nên anh vẫn luôn ở bên cạnh trông chừng, cho đến khi trời gần sáng mới có thể nghỉ ngơi một lúc, nhưng không ngờ rằng vừa ngủ chưa được bao lâu thì Mộ Thất Thất đã tỉnh dậy.
“Anh ra ngoài cho tôi!” Mộ Thất Thất gào lên.
Cận Ngự khẽ thở dài một hơi, vén một góc chăn lên rồi nói với tông giọng trầm khàn: “Buông tay ra!”
Mộ Thất Thất rũ mắt xuống nhìn thì thấy tay mình đang đặt lên eo của Cận Ngự, bàn tay còn nắm chặt lấy vạt áo sơ mi của anh.
Tối hôm qua cô cứ nắm như vậy mà ngủ suốt một đêm.
Mộ Thất Thất đỏ mặt, vội vàng buông tay ra rồi đứng dậy, đứng ở trên giường, cúi đầu chỉ vào Cận Ngự và mắng mỏ: “Lưu manh! Biếи ŧɦái! Anh lại dám sàm sỡ tôi!”
Cận Ngự mặc kệ cô, nhổm người dậy và bước xuống giường, đi mở cửa ra khỏi phòng ngủ, hướng thẳng về phía phòng bếp.
Mộ Thất Thất nhảy xuống giường và tức giận đi theo sau Cận Ngự, không hề buông tha mà la hét ầm ĩ.
Cận Ngự lấy một hộp sữa tươi từ trong tủ lạnh ra, rót ra hai cốc rồi cho vào lò vi sóng.
Cận Ngự xoay người bước đến tủ bếp, lấy ra vài lát bánh mì bỏ vào trong máy nướng bánh mì.
Mộ Thất Thất theo sát anh không rời nửa bước, Cận Ngự đột nhiên xoay người lại, Mộ Thất Thất không ngờ được nên va thẳng vào lòng Cận Ngự, đôi môi ấm áp vô tình chạm vào trán của Mộ Thất Thất.
Mộ Thất Thất sửng sốt, sờ vào trán rồi lui về sau hai bước.
“Tại sao cảnh sát lại đưa em đi thẩm vấn?” Cuối cùng Cận Ngự cũng lên tiếng, giọng điệu êm đềm thản nhiên lại giống như sự bình yên trước cơn giông bão.
Vừa nãy Mộ Thất Thất vẫn còn kiêu căng ngạo mạn, sau khi nghe Cận Ngự hỏi như vậy thì giống như đột ngột mất tự tin, lắp ba lắp bắp nói: “Chuyện này…… chuyện này thì anh phải đi hỏi cảnh sát đấy! Làm sao mà tôi biết được?”
Cận Ngự tiến một bước đến gần Mộ Thất Thất, ánh mắt như chú sói đang áp sát con mồi nhỏ nhắn trước mặt mình, anh tiếp tục nói: “Bắt kẻ thông dâʍ ư? Người đàn ông như vậy, em không cảm thấy dơ bẩn à?”
Mộ Thất Thất nghe Cận Ngự nói như vậy, không khỏi tức giận, hiển nhiên Cận Ngự đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và người đàn ông trong video kia.
Mộ Thất Thất cắn răng, vừa lùi về sau vừa phản bác: “Tôi thích đấy, cần anh lo à?”
Ánh mắt u ám của Cận Ngự lại tối sầm, sự tức giận nổi lên giữa đôi chân mày đang nhíu lại: “Xem ra là thừa nhận rồi! Em chính là người quay video ấy!”
“Là tôi quay thì sao nào? Anh đi kiện tôi đi? Anh có bằng chứng gì không?” Mộ Thất Thất hỏi ngược lại.
Cận Ngự tiếp tục từng bước áp sát và trả lời: “Không có bằng chứng nhưng tôi có thể ngụy tạo bằng chứng cho em, huống chi em còn tự mình xác nhận nữa!”
Trong đôi mắt của Mộ Thất Thất lóe lên vẻ hoảng sợ, từ trước đến giờ Cận Ngự chưa bao giờ nói đùa, nếu anh thật sự muốn làm như thế thì chắc chắn có thể làm được.
Mộ Thất Thất chớp mắt trả lời: “Lời nói của anh cũng chỉ lừa gạt được con nít thôi! Nếu anh thực sự hy vọng tôi xảy ra chuyện thì còn bảo lãnh tôi làm gì chứ? Chẳng phải để tôi ở trong đó là được rồi sao?”
Cận Ngự lạnh lùng hừ một tiếng, đúng là vết sẹo vừa lành thì đã quên đau, không biết tối hôm qua là ai bị dọa đến mất hồn mất vía, e rằng nếu anh đến muộn một giây thôi thì người ta đã bị dọa đến ngu người rồi.
Mộ Thất Thất không còn đường lui, lưng dán chặt vào bức tường.
Hai tay Cận Ngự chống lên vách tường ở ngay trên đôi vai của Mộ Thất Thất, giữ cô ở trong lòng mình, ở khoảng cách gần trong gang tấc, Mộ Thất Thất thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở bá đạo của Cận Ngự.
“Tôi cũng cảm thấy em không còn là con nít nữa! Nhưng những chuyện em làm lại rất trẻ con! Em ngoan ngoãn một chút thì khó lắm hay sao?” Giọng nói của Cận Ngự gần ngay bên tai cô.
Mộ Thất Thất ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc anh: “Chuyện tôi làm không liên quan gì đến anh! Anh cũng chẳng can thiệp được đâu!”
Khóe môi của Cận Ngự khẽ nhếch lên, trong đôi mắt tối tăm hiện lên vẻ gian xảo: “Chẳng phải em luôn bảo rằng tôi không có tư cách lo cho em sao? Sắp có rồi đấy!”
“Hừ!” Mộ Thất Thất trợn mắt khinh thường.
Cận Ngự dùng tay phải giữ lấy cằm của Mộ Thất Thất, ngón tay cái khẽ vuốt ve chiếc cằm nhẵn nhụi của Mộ Thất Thất, nói bằng chất giọng ngất ngây: “Qua đêm nay là em có thể lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, là một người chồng, tôi lo cho em có phải là điều hiển nhiên không?”
Mộ Thất Thất chớp mắt, tưởng rằng mình nghe nhầm, cô lắc đầu và hỏi ngược lại: “What?”
“Ting” một tiếng, âm thanh nhắc nhở của lò vi sóng vang lên, tiếp sau đó, âm thanh của máy nướng bánh mì cũng nối đuôi theo.
Sau khi im lặng một lúc, Cận Ngự xoay người đi về phía phòng bếp, để lại Mộ Thất Thất còn đang ngây ngốc.
Mộ Thất Thất vỗ đầu mình, cảm thấy đầu óc mình lâng lâng, chuyện xảy ra vào đêm qua khiến cô có cảm giác như vừa sống lại sau khi trải qua kiếp nạn vậy.
“Chắc chắn là mình nghe nhầm rồi!” Trong lòng Mộ Thất Thất thầm nói, nhưng cô lại không cam lòng nên liền đi theo sau Cận Ngự, nện vào lưng anh và hỏi: “Vừa nãy anh nói gì thế?”
Cận Ngự mặc kệ cô mà bận rộn chuẩn bị bữa sáng.
Mộ Thất Thất bắt đầu dây dưa, từ nhỏ cô đã như thế rồi, hễ ghim một vấn đề nào đó thì sẽ sống chết không buông tha.
Cận Ngự cũng đã quen rồi, sau khi Mộ Thất Thất đã hỏi vô số lần thì Cận Ngự nhét vào trong miệng của cô một lát bánh mì vừa mới ra lò rồi trầm giọng nói: “Đánh răng! Rửa mặt! Ăn sáng!”
Cận Ngự nói xong thì đặt ngón trỏ ở giữa đôi môi mỏng của mình, ra hiệu Mộ Thất Thất im lặng.
Mộ Thất Thất cắn một miếng bánh mì rồi nói bằng giọng điệu thương lượng: “Hôm nay tôi không đi huấn luyện quân sự được không?”
“Được!”
Mộ Thất Thất không ngờ rằng Cận Ngự lại thoải mái đồng ý như vậy, cảm thấy hơi khó tin.
Không ngờ một giây sau Cận Ngự lập tức bổ sung một câu: “Sau bữa sáng, em cùng tôi đi thăm ông nội em!”
Tâm trạng vừa mới được thả lỏng của Mộ Thất Thất lại trở nên căng thẳng, cô lắp ba lắp bắp nói: “Tôi…… tôi đi huấn luyện quân sự thì tốt hơn……”
Ai mà biết được Cận Ngự có đi mách lẻo với ông nội hay không, cô không ngốc đến nỗi chủ động dâng đến cửa chờ bị ăn mắng đâu.
“Hôm qua em bị cảnh sát đưa đi, không có ai xin nghỉ cho em, hôm nay em quay về đó giáo quan sẽ tính em vắng mặt không lý do, phạt em chạy mười vòng nữa, em có chịu được không?” Cận Ngự hỏi.
Mộ Thất Thất mím môi, hai mắt đảo qua đảo lại, cô đã biết nên chọn như thế nào rồi, đến chỗ ông nội thì cùng lắm là bị ăn mắng mà thôi, tốt hơn nhiều so với chịu phạt.
Cận Ngự thấy Mộ Thất Thất không phản bác lại nữa thì lập tức quở trách: “Còn không mau đi!”
Mộ Thất Thất trợn mắt rồi “xì” một tiếng, sau đó xoay người lê dép đi về phía phòng tắm.
“Nhấc cái chân lên đi xem nào!” Cận Ngự lại trách mắng.
Mộ Thất Thất bĩu môi, cởi một chiếc dép ra rồi xoay người ném về phía Cận Ngự.
Lần này không ném trúng Cận Ngự mà ném vỡ bình hoa trên bàn ăn, mảnh vỡ rơi đầy đất.
Cận Ngự liếc về phía Mộ Thất Thất với ánh mắt lạnh lùng, bình hoa ấy là tác phẩm của một bậc thầy đồ gốm Tây Ban Nha, rất có giá trị, là món đồ mà Cận Ngự yêu thích.
Mộ Thất Thất che miệng lại, biết mình đã gây ra họa nên cô lập tức chạy vào trong phòng tắm, đóng cửa một cái “rầm”.
“Lạch cạch!” một tiếng, cánh cửa phòng tắm đã bị khóa lại.
.