NHÀ TÙ NÓNG BỎNG: TỔNG GIÁM ĐỐC THA CHO TÔI ĐI

Phàm Ngự nhìn tiểu Niệm Ngự, cười phá lên, có chút tán thưởng: "Ha ha, tiểu tử, tài sản của cha tới hơn một ngàn triệu, con xài hết?"

Tiểu Niệm Ngự nhìn vẻ mặt hả hê của Phàm Ngự liền chau mày. "Điều này không cần ông lo."

Phàm Ngự tán thưởng nhìn tiểu Niệm Ngự. "Được, thành giao ( mặc cả xong), vậy thì sau này phải làm theo lời ta đấy!"

Tiểu Niệm Ngự cầm chén cơm, bắt đầu ăn. "Hợp tác vui vẻ, lão ba. Đói chết mất. Lần này đừng đánh mất mama tôi, nếu không ông chỉ là một kẻ khố rách áo ôm, đừng hy vọng tôi nuôi ông."

Phàm Ngự chỉ thấy trên đầu như có đám mây đen bay qua, tiểu tử này giống mình không sai một ly, thực cmn quá mà. Di truyền dòng máu tốt đẹp của mình. Hai cha con cứ như vậy mà đạt được thỏa thuận. Chuẩn bị ghé qua Phàm gia.

Tiểu Niệm Ngự ngồi trong xe thể thao, dùng ánh mắt nhìn lướt qua, trong ánh mắt hết thảy đều là ngưỡng mộ, sau đó nhìn Phàm Ngự: "Chiếc xe này cũng sẽ là của tôi."

Phàm Ngự cười, lườm tiểu Niệm Ngự. "Miễn là con làm tốt, tất cả đều là của con." Ham muốn của tên nhóc này lớn quá.

"Không cần ông nhắc, vẫn chưa tin tưởng vào mầm giống của ông?" Lời nói của tiểu Niệm Ngự hoàn toàn khiến cho Phàm Ngự nghẹn họng. Năm năm trước có An Tuyết Thần, năm năm sau có tiểu Niệm Ngự.

"Con tên gì?"

"Phàm Niệm Ngự."

Hai cha con nhìn nhau cười, chuẩn bị tiếp kiến bà nội gây chuyện. Lần này là muốn đối phó với hai vị lão nhân kia, chủ yếu vẫn là mẹ anh, dù sao cũng là mẹ mình, phương thức đừng quá cực đoan.

----------------------------

Hai cha con xuống xe, quả thực là hai phiên bản giống nhau, một lớn một nhỏ, khiến cho tất cả người làm đều há hốc miệng, lớn đến mức có thể nhét được một quả trứng gà.

Hai cha con đi vào biệt thự, hai ông bà đang ngồi trên sofa, còn có vị khách lâu ngày chưa gặp kia, Lâm Mộng Tuyết.

Lâm Mộng Tuyết nhìn thấy Phàm Ngự, vội vàng tiến tới. "Ngự, anh về rồi à."

Khi Lâm Mộng Tuyết nhìn thấy tiểu Niệm Ngự, trong lòng 'xoảng' một tiếng. "Ngự, thằng bé này là ai?"

Cha mẹ của Phàm Ngự cũng nhìn thấy tiểu Niệm Ngự, hai người hơi sửng sốt. Đây không phải là phiên bản trước đây của con trai mình sao?

Tiểu Niệm Ngự nhìn thấy ánh mắt của Phàm Ngự đều đặt lên người hai lão nhân kia, khom người thật sâu chào: "Chào ông bà, cháu tên là Phàm Niệm Ngự, cháu là con của baba."

Mục Anh Lan ngây cả người, mà ngay cả Phàm Kình Thiên cũng không ngoại lệ. Lâm Mộng Tuyết không tin vào tai mình, cô không hề biết Phàm Ngự có con khi nào.

Phàm Kình Thiên phản ứng chậm chạp nhìn tiểu Niệm Ngự. "Ngoan, nói cho gia gia biết cháu năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Gia gia, năm nay cháu bốn tuổi."

Phàm Kình Thiên lẩm bẩm: "Đã bốn tuổi rồi à."

Mục Anh Lan cũng phản ứng lại, hỏi tiếp: "Mẹ cháu là ai?"

Tiểu Niệm Ngự hơi chau mày, cậu không thích người bà này, nhưng cũng phải nhận. "Mẹ cháu tên là An Tuyết Thần."

Ầm--------- một tiếng, trái tim của hai người phụ nữ nổ tung. Phàm Ngự gắt gao nhìn Lâm Mộng Tuyết, đương nhiên cũng không bỏ qua vẻ mặt khếp sợ của cô ta, đôi mắt sắc nhọn tập trung vào Lâm Mộng Tuyết. Lâm Mộng Tuyết cảm giác được đôi mắt nóng rực kia, đón lấy, tim nhất thời ngừng đập. Cô biết Phàm Ngự đã biết. Làm sao bây giờ?! Nhưng ngay lập tức chuyển hướng, mẹ anh ta cũng có phần. Không cần sợ, dời ánh mắt lên người phiên bản con trai Phàm Ngự.

Sắc mặt Mục Anh Lan trắng bệch, nhìn tiểu Niệm Ngự, cũng thấy trong ánh mắt cậu lộ ra tia chán ghét. Bà nhìn về phía con mình, phát hiện sắc mặt khó coi của con trai khiến bà có chút sợ hãi.

"Me, cha. Đây là con trai của con và Tuyết Thần, có điều năm năm trước, mẹ làm giả bản báo cáo xét nghiệm DNA, bức cô ấy rời đi, làm cho cô ấy nghĩ chúng con là anh em. Khi đó cô ấy cũng đã có con của con."

Phàm Kình Thiên dường như nghe được một cậu chuyện ly kỳ, giận run nhìn vợ mình, thấy bà đang run rẩy, hất mọi thứ trên bàn trà: "Bà, người đàn bà này, bà giấu tôi gây ra nhiều chuyện như vậy, bà thật độc ác. Chúng ta ly hôn, tôi không muốn sống chung với người đàn bà như vậy!"

Mục Anh Lan vừa nghe đến hai chữ 'ly hôn', liền sợ hãi, sắc mặc càng thêm tái nhợt, nhìn con trai mình, trên mặt không gợn sóng. Thấy mình đã quá sai lầm, khóc lóc: "Kình Thiên, tôi sai rồi. Lúc ấy, tôi bị đố kị trong lòng làm mờ mắt, tôi không biết con bé đó mang thai, nếu tôi biết thì chắc chắn tôi sẽ không làm vậy, đó cũng là cháu của tôi mà! Đừng ly hôn, Kình Thiên" Bộ dáng Mục Anh Lan khóc lóc như vậy, nhưng Phàm Kình Thiên không thèm liếc mắt một cái.

Lúc này, tiểu Niệm Ngự đứng ra. "Gia gia, người đừng giận, tức giận sẽ tổn hại đến bản thân. Bà nội tuy rằng rất xấu, nhưng mama đã nói chỉ cần thật lòng biết lỗi là được rồi, gia gia tha thứ cho bà nội đi."

Giọng nói non nớt của Tiểu Niệm Ngự phát ra, vẫn không quên nhắc đến mama mình. Mục Anh Lan kinh ngạc nhìn cháu trai của mình, không ngờ thằng bé lại có thể nói đỡ cho mình, còn nói rất có lý.

Quả nhiên, vẻ mặt Phàm Kình Thiên dịu đi không ít, ôm lấy tiểu Miệm Ngự. "Gia gia không giận, gia gia nghe Niệm Ngự. Niệm Ngự, mẹ con đâu?"

Vừa nói đến mama, vẻ mặt tiểu Niệm Ngự mất mát, liếc người phụ nữ trông giống mama mình, ánh mắt tản ra một tia tàn ác. Lâm Mộng Tuyết kinh hãi, cho là mình nhìn nhầm rồi, làm sao có thể, đứa trẻ nhỏ như vậy làm sao có thể có loại ánh mắt này?

Phàm Ngự hiển nhiên hiểu rõ, khẽ động khóe miệng, tiểu tử giỏi, sản nghiệp nhà mình, nó hoàn toàn có thể tiếp nhận.

Tiểu Niệm Ngự bĩu môi, tội nghiệp nói: "Con nghe lão ba, à không, baba nói, người phụ nữ này xúi bà nội làm chuyện xấu, bức mama bỏ đi, mama bây giờ không chịu trở lại, tiểu Niệm Ngự cũng không nhìn thấy mama, có điều con nhớ... mama quá à." Nói xong liền bày ra bộ dạng tủi thân. Phàm Kình Thiên nhìn mà đau lòng, đột nhiên có một đứa cháu trai, có thể không vui mừng sao. Diện mạo này thật giống Phàm Ngự mà.

Phàm Ngự động động lông mi nhìn tiểu tử này, khóc? Còn tưởng là thật nữa cơ. Có điều, vừa mới nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của tiểu tử kia, liền hiểu ra. Không ngờ tiểu tử này lại giả vờ đáng thương như thế để giành được sự đồng tình nữa cơ đấy.

Sắc mặt Lâm Mộng Tuyết trở nên trắng bệch, thân thể run run, nhìn về phía Mục Anh Lan thì thấy bà đi về phía mình, cho mình một cái tát, phẫn nộ nói: "Tiện nhân, lúc trước nếu không có cô, tôi cũng sẽ không làm như vậy. Nếu như tôi biết Tuyết Thần mang thai cháu tôi, tôi cũng sẽ không làm thế. Đều tại cô."

Lâm Mộng Tuyết bợ má, không biết phải làm sao, chạy đến bên Phàm Ngự van xin: "Ngự, thực xin lỗi, em biết lỗi rồi, anh tha cho em đi, được không?"

Phàm Ngự lạnh lùng nhìn Lâm Mộng Tuyết, hời hợt mở miệng: "Buổi tối đến Hoàng Đế làm một tháng, nếu cô có thể bước ra, tôi sẽ bỏ qua cho cô."

Lâm Mộng Tuyết cảm thấy Thế giới như sụp xuống, không thể tin mà nhìn Phàm Ngự, khóc ầm lên. "Ngự, đừng, anh không thể đối xử với em như vậy, không thể."

Phàm Ngự hất ngã Lâm Mộng Tuyết, nói: "Quản gia, kéo cô ta ra ngoài, đưa vào Hoàng Đế, sẽ có người tiếp đãi." Một người đàn ông lớn tuổi gọi vài vệ sĩ đưa Lâm Mộng Tuyết ra ngoài.

"Ngự, a, đừng vào đó, Ngự, anh không thể đối xử với em như vậy, Phàm Ngự, anh không thể." Cho đến khi thanh âm biến mất, Phàm Ngự mới nhìn mẹ của mình. Bà làm sao mà không biết ý tứ của con trai mình chứ. Bà tới chỗ Phàm Ngự. "Con trai, mẹ xin lỗi!"

Phàm Ngự nhìn bà, thở dài một hơi, nhếch môi mỏng, không nói lới nào, đi tới ngồi lên ghế sofa, nhìn lại hai vị lão nhân kia.

Phàm Ngự liếc nhìn tiểu tử đang nép trong lòng Phàm Kình Thiên, đang đắc ý nhìn mình. Anh vuốt vuốt mũi, sau đó mở lời: "Cha, con muốn kết hôn với Tuyết Thần, cho cô ấy một danh phận.''

Phàm Kình Thiên cũng không nhìn con trai, chỉ chăm chăm vào cháu trai của mình. "Tùy con."

Khóe miệng Phàm Ngự co giật, vị trí của mình hoàn toàn bị thay thế sao? Sau đó liếc nhìn Mục Anh Lan. "Còn mẹ? Mẹ có ý kiến gì không?"

Nói xong cả ba người cùng dồn mắt về phía bà, bà như cảm thấy cái lạnh ở Hồ Bắc, sau đó gượng gạo nói: "Không, không có ý kiến gì"

Rời khỏi lòng gia gia, tiểu Niệm Ngự nghe bà nói vậy, chạy như bay, kêu "Bà nội." Âm thanh phát ra không thể từ chối được.

Mục Anh Lan có chút kinh ngạc, nhưng liền ôm lấy tiểu Niệm Ngự, trong mắt đều là sự xúc động, có yêu thương. "Ngoan, ngoan, bà nội ôm. Ông bà thương." Tiểu Niệm Ngự nghiêng đầu nhìn Phàm Ngự, Phàm Ngự tặng ánh mắt tán thưởng cho tiểu Niệm Ngự. Tiểu Niệm Ngự đáp lại ánh mắt của anh, ý nói có chút lòng thành. Cứ như vậy hai cha con kẻ tung người hứng.

Ban đêm, An Tuyết Thần gọi tới biệt thự của Phàm Ngự, nghe vú Trương nói là đưa con trai về nhà cũ. An Tuyết Thần nghe vậy cũng không nói gì, dù sao cũng là quan hệ huyết thống, máu mủ tình thâm. Như vậy thì thằng bé có thể nhận được nhiều yêu thương hơn.

An Tuyết Thần lại mất ngủ cả đêm, nhưng là nghe vú Trương nói tiểu Niệm Ngự rất thích nơi đó, chơi rất vui vẻ, trong lòng mình cảm thấy mệt mỏi, cũng có chút an ủi. Thằng bé có baba cùng ông bà, nhưng mình lại đau xót, mình không thể ngày ngày ở cùng con , còn chuyện xảy ra ban ngày nữa, cô càng đau lòng, trong lòng đều là hình ảnh của cô gái đó, cô ta chính là nữ minh tinh điện ảnh, Trương Tiểu Linh, ngọc nữ thanh thuần. Đằng sau sự tình nào ai biết, sở đĩ việc cô giúp đỡ cô ta hôm nay, chính là gián tiếp bảo vệ con trai mình, không ngờ con trai lại bị ảnh hưởng bên ngoài. Phàm Ngự, từ giờ trở đi, trong lòng tôi anh không là gì cả. Quá khứ đã qua rồi, nói là làm, không thể xóa đi là thật, cô không hối hận vì lúc trước đã rời đi, nhờ thế mà thấy rõ lòng của anh. Đến thế là cùng. Thật rẻ mạt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi