NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Làm sao bây giờ? Bây giờ cô phải làm gì? Chẳng lẽ để Niệm Tâm Như đạt được âm mưu sao?
Không được, đây tuyệt đối không được! Tâm tư Niệm Ninh rối loạn, không biết phải làm sao, đúng lúc này.
Tiếng “Lạch cạch” vang lên, giống như có vật gì rơi khỏi túi quân cô.

Niệm Ninh cúi đầu nhìn, là điện thoại di động của cô.

Nhìn thấy điện thoại, mắt cô sáng lên, vừa rồi quá hoảng loạn, cô đã quên mình có mang theo điện thoại di động, có thể gọi điện thoại báo cảnh sát.
Nghĩ tới đây, lập tức Niệm Ninh lấy điện thoại di động ra, đang muốn gọi 110, nhưng mà…Cô còn chưa ấn dãy số báo cảnh sát, thì đã có một cuộc gọi đến.
Niệm Ninh nhìn tên trên màn hình, theo bản năng muốn từ chối không bắt máy, nhưng bởi vì run rẩy mà tay run run, lại nhấn nút trả lời.

Trong giọng nói lạnh lùng của Nhạc Cận Ninh lộ ra vài phần bất đắc dĩ, vang lên trong ống nghe điện thoại: ‘Em hết giận chưa? Bây giờ đã rất muộn rồi, khi nào em trở về?”

Niệm Ninh nghe được giọng của Nhạc Cận Ninh, chẳng biết tại sao lại cảm thấy rất tủi thân, trong lòng bất lực giống như tìm được nơi phát ra, nhịn không được khóc ra tiếng.
Cùng lúc đó, sức Trân Mãn đánh lên cánh cửa càng lớn, cô muốn bỏ qua cũng không thể.

Những âm thanh này thông qua điện thoại, truyền đến tai Nhạc Cận Ninh, vẻ mặt anh vốn có vài phần bất đắc dĩ, trong phút chốc trở nên căng thẳng nghiêm túc, vội vàng hỏi: “Em ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”
Niệm Ninh vừa lau nước mắt, vừa khóc thút tha thút thít nói ra: “Tôi ở phòng 2010, khách sạn Hải Thiên, Niệm Tâm Như… Niệm Tâm Như nhốt tôi ở bên trong, còn có… còn có Trần Mãn đang không bình thường, tôi sợ… hic hic…”
Cô che miệng, không ngừng khóc: thút thít.

Trong chớp mắt, Nhạc Cận Ninh hiểu rõ tình cảnh của cô, từ từ đứng dậy, nhanh chân đi ra bên ngoài, cũng không quên nói với cô một câu: “Chờ tôi!”
Cô thấy anh cúp điện thoại, trong lòng lại dâng lên hi vọng.

Anh, anh sẽ đến cứu mình đúng không? Thật ra trong lòng Niệm Ninh cũng không chắc, dù sao… Dù sao trước đó bọn họ vừa cãi nhau to, mà cô… Mà cô lại nói những câu làm tổn thương anh.

“Âm…” Một tiếng vang thật lớn, Niệm Ninh run lên, nhìn khóa cửa rơi xuống đất, sắc mặt trắng bệch như tuyết, toàn thân như rơi vào hầm băng, tay chân đều lạnh lão, máu như đông lại.
Khóa cửa đã bị sức mạnh của anh †a phá hư hết, cô còn có thể chống cự bao lâu? Niệm Ninh nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ gặp phải, lại cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng.
Cô nắm chặt lấy điện thoại, dùng sức chống lên cửa, hi vọng có thể ngăn được một Trần Mẫn dữ tợn, ngay lúc đó, một tia sáng xẹt qua trong đầu cô.
Báo cảnh sát!
Đúng vậy, cô còn chưa báo cảnh sát.

Ngộ nhỡ Nhạc Cận Ninh còn hận cô, không đến cứu cô, thì còn có cảnh sát tới cứu.

Nghĩ tới đây, cả người Niệm Ninh run rẩy, tay run run bấm số điện thoại, đột nhiên màn hình điện thoại di động tối đen, bất kể làm gì cũng không phản ứng!
Chết tiệt!
Vậy mà lại hết pin! Niệm Ninh thật sự không ngờ, lúc mấu chốt như vậy thì điện thoại lại hết pin, chẳng lẽ ông trời không định buông tha cô sao?
Trong lòng cô tuyệt vọng, sức chặn cửa giảm bớt vài phần, Trân Mãn thừa cơ hội phá phòng tuyến, dùng sức đẩy cửa ra, hai mắt đỏ ngầu, tràn đầy sức mạnh mà nhìn cô.
“A…’ Nhìn thấy Trần Mãn xấu xí như ma quỷ, Niệm Ninh không nhịn được nữa, sợ hãi thét lên tiếng.
Trần Mẫn đã nín nhịn thật lâu, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, như ác quỷ thấy con mồi mà nhào về phía cô, Niệm Ninh nghiêng người né tránh, liên tục lui về phía sau, chỉ cần hai tay bắt được đồ vật thì sẽ ném mạnh về phía Trần Mãn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi