NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Tiền Thụy đã ở trong phòng sách đợi anh từ lâu, đặt tài liệu điều tra được trên bàn độc sách, từ tốn tường thuật lại: “Niệm Tâm Như hẹn Trần Mãn gặp mặt ở khách sạn Hải Thiên.

Sau đó lại hẹn vợ anh tới khách sạn Hải Thiên gặp mặt.

Khi vợ anh tới nơi, cô ấy lên kế hoạch để vợ anh và Trần Mãn bị nhốt †rong cùng một căn phòng.”
Chuyện còn lại, anh không cần nói nhiêu, Nhạc Cận Ninh cũng vô cùng rõ ràng.
Sau khi im lặng một lúc, anh lạnh lùng thốt ra hai từ: “Nguyên nhân?”
Nguyên nhân? Nguyên nhân gì? Tiền Thụy thoáng chốc bối rối, nhưng rất nhanh nhận ra rằng, Nhạc Cận Ninh hỏi là, nguyên nhân Niệm Tâm Như muốn hãm hại Niệm Ninh.
Anh nhất thời bối rối, cụp mi mắt xuống trốn tránh ánh mắt của Nhạc Cận Ninh, từ từ nói: “Niệm Tâm Như hình như…..hình như thích anh rồi!”
Nghe vậy, đôi mắt đen của Nhạc Cận Ninh lóe lên một tia phẫn nộ, rất lâu không lên tiếng.

Không khí trong phòng đọc sách vô cùng thấp, cảm giác vô cùng ngột ngạt.


Nếu như không phải Tiền Thụy đã theo anh nhiều năm, e rằng không thể chịu nổi áp lực như vậy.
“Đi đưa cô ta tới đây, nhốt lại cùng với Trần Mẫn.” Nhạc Cận Ninh lạnh lùng dặn dò.
“Vâng.”
Làn mi như ve sầu của Niệm Ninh khẽ rung lên, vô thức xoa xoa đầu.
Trong mơ hồ, cô cảm thấy mình như được trong một chiếc lò sưởi, đang bao chặt lấy cô, lỗ chân lông khắp cơ thể được mở ra một cách thoải mái, ấm áp tới mức hoàn toàn không muốn tỉnh dậy.
Cô mở đôi mắt buồn ngủ của mình, đập vào mắt là khuôn ngực cứng cáp của đàn ông, ngây ngốc chớp chớp mắt.
Kí ức ngày hôm qua như cơn thủy triều ập về trong đầu cô, đôi mắt mơ hồ của cô trong chốc lát đã thanh tỉnh lại, đáy mắt hiện lên sự sợ hãi và lo sợ.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Cô đang muốn giằng co phản kháng, thì đúng lúc này…….
“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói trầm ấm của Nhạc Cận Ninh vang lên.

Nhạc Cận Ninh đã dậy từ lâu rồi, khoảnh khắc người trong lòng bỗng cứng đờ, anh biết là Niệm Ninh đã tỉnh rồi.

Niệm Ninh nghe thấy giọng anh, bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhõm.
Đúng rồi, cô đã được cứu rồi.

Nhạc Cận Ninh đã tới kịp lúc, cứu cô! Nhưng, Niệm Ninh lại nghĩ, chuyện Nhạc Cận Ninh lừa gạt cô, Nhạc Cận Ninh cứu cô, cô rất cảm kích, nhưng chuyện nào ra chuyện đó.
Tuy rằng cô rất cảm kích Nhạc Cận Ninh, nhưng cũng không có cách nào tha thứ cho sự lừa dối của anh như vậy.
Niệm Ninh lấy tay đẩy vào ngực Nhạc Cận Ninh thật mạnh, bản thân cũng dịch người sang bên cạnh, giọng điệu xa cách: “Cảm ơn anh tối qua đã cứu tôi, nhưng chuyện anh lừa tôi, tôi vân không thể tha thứ cho anh.”
Khóe miệng anh cong lên, tự tin nói: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến em tha thứ cho tôi.” Niệm Ninh mím môi, khẽ hừ một tiếng, dáng vẻ có chút ngang bướng: “Có tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá mức thì lại là tự luyến rồi.”
Nhạc Cận Ninh không giải thích nhiều, cười mà không nói gì, nụ cười có mang theo sự nuông chiều.

Niệm Ninh cảm nhận được sự nuông chiều ấm áp của Nhạc Cận Ninh, nhịp tim không kiểm soát được bắt đầu đập nhanh.

Cô vô thức trốn tránh ánh mắt của anh.
Nhạc Cận Ninh nhìn đôi tai đỏ lên của Niệm Ninh, khế nở một nụ cười, đưa tay gõ gõ đầu cô, ấm áp như làn nước nói với cô: “Dậy đi, tôi cho xem xem một bất ngờ.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi