NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Dường như cô cũng không tránh né sự thân mật của Nhạc Cận Ninh như lúc đầu nữa.

Sau khi anh rời khỏi, Niệm Ninh mới chậm rãi ngồi dậy, liếc nhìn thời gian trên đồng hồ treo trên tường.
Trời ạ! Đã sắp 10 giờ rồi!
10 giờ! Cô lúc nào mà có thể ngủ như thế này?
Rõ ràng…
Rõ ràng đêm qua ngủ rất sớm, hơn nữa cô đến bây giờ còn có chút buồn ngủ đó! Cô đây là làm sao vậy? Gần đây trở nên rất kì lạ, không những khẩu vị không còn tốt như trước đây.

Mà so với trước đó còn thèm ngủ nhiều như vậy nữa.

Cô có khi nào bị ốm rồi không? Lúc Niệm Ninh còn đang thất thần suy nghĩ, chính vào lúc này…

“Em dậy chưa?” Giọng nói Nhạc Cận Ninh từ bên ngoài truyền vào.
Lời nói của Nhạc Cận Ninh làm gián đoạn suy nghĩ của Niệm Ninh, cô lặng lẽ đảo mắt, trả lời một cách uể oải, “Dậy rồi”
Bị anh giày vò một trận như vậy, có thể không tỉnh sao? Thật sự coi cô là một con heo sao? Vậy mà còn ở bên ngoài cố ý nhắc nhở côi Niệm Ninh hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào, chậm chạp thức dậy thay quần áo.

Cho đến khi tắm rửa xong, cô cảm thấy bản thân không có chút tinh thần nào, bộ dạng mệt mỏi uể oải giống hệt như người đêm qua bị người ta hút hết tinh khí vậy.

Sau khi ăn sáng xong, Niệm Ninh được Nhạc Cận Ninh lôi ra ngoài.
Cô ngồi bên ghế lái phụ, lười biếng dựa vào cửa sổ xe, không nhịn được ngáp một hơi dài, hỏi, Nhạc Cận Ninh, anh muốn đưa tôi đi đâu vậy?”
Trước đó khi ăn sáng, cô đã hỏi vấn đề này mấy lần rồi.

Nhưng Nhạc Cận Ninh lại không tiết lộ cái gì với cô, thần thần bí bí cũng không biết là muốn làm cái gì.
Nhạc Cận Ninh liếc nhìn cô một cái, thấy Niệm Ninh bơ phờ không có tỉnh thần, hơi cau mày, “Đêm qua ngủ không ngon sao?”

Niệm Ninh lắc đầu, rồi lại ngáp khẽ, có chút buồn ngủ nói, “Có chút buồn ngủ.

Có thể là do mùa xuân buôn ngủ, mùa thu mệt mỏi, mùa hè ngủ gật, bây giờ là mùa hè, vì vậy tôi mới không ngừng muốn ngủ gục đó.”
Nhạc Cận Ninh nghe Niệm Ninh nói những lời vô nghĩa, lập tức không nhịn được cười, anh vươn tay ra xoa đầu cô, “Đừng ngủ, sắp tới nơi rồi.”
Niệm Ninh mang theo âm mũi nồng đậm trả lời một tiếng, võ nhẹ lên má, từ từ thanh tỉnh trở lại.

Chỉ là khi nhìn rõ ràng điểm đến, cô bất ngờ đến sững người.

Cô mở to mắt đầy ngạc nhiên, không dám tin nhìn nơi trước mắt, dòng chữ lớn đỏ tươi —Viện điều dưỡng Vĩnh Lạc!!!
“Chúng ta tới đây làm gì?” Niệm Ninh bối rối hỏi.
Lẽ nào là đưa cô tới gặp người bí ấn sống ở tầng 18 đó? Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì cảm giác không giống, dù sao ngày đó cô cũng chỉ là hỏi một chút thôi mà Nhạc Cận Ninh đã có phản ứng lớn như vậy.
Nhạc Cận Ninh không trả lời câu hỏi của cô, mà vững vàng dừng xe lại, cúi người xuống, chu đáo tháo dây an toàn ra cho cô, anh giải thích, “Tôi đưa em tới đón bà nội, chả nhẽ em không muốn đón bà nội về nhà ở sao?”
“Đón bà nội?” Niệm Ninh lại càng mơ hồ, cảm thấy các tế bào não của cô không đủ dùng rồi!
Cô chớp mắt rồi lại chớp mắt, ngây người hỏi, “Bà ở nơi này sống rất tốt, vì sao phải đón bà về?”
Nói xong, cô chững lại một lúc, trong ánh mắt lóe lên chút cô đơn lạc lõng, hạ giọng nói, “Quyền giám hộ của bà ở trong tay Niệm gia, nếu không có được sự đồng ý của Niệm gia, tôi cũng không có cách nào đón bà về được.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi